Người Tình Trí Mạng

Đêm mùa hạ nóng nực oi ả, cô bỗng cảm thấy sau lưng gió lạnh thổi từng cơn. Nhất là sau gáy, giống như có người đang hà hơi vào gáy cô vậy.

Trên những con đường dẫn vào phủ Thân vương vẫn có người đang làm việc. Ở thành phố Bắc Kinh này, nghề xây dựng gần như luân phiên kéo dài suốt 24 tiếng đồng hồ, nếu không sao những căn nhà chọc trời có thể đạp đất đứng lên nhanh như vậy? Có chiếc xe bồn chở xi măng đi ngang qua. Người tài xế thò đầu ra ngoài nói với cô: Nơi này đang thi công, không thể vào được.

Hạ Trú ậm ờ đáp lời.

Phủ Thân vương vẫn chưa được động vào, có lẽ nó được xếp sau cùng. Ngang qua bùn sình lầy lội, tiến vào phủ Thân vương là một thế giới yên tĩnh hoàn toàn khác.

Nước suối vẫn róc rách chảy, cây lá vẫn xào xạc rung, rường hoa xà chạm, hành lang dài tối tăm yên ắng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng hiểu sao Hạ Trú lại rùng mình. Cô luôn cảm thấy cả đệ phủ này thật sự rất có sức sống, giống như có người ở lại đây, bất kỳ lúc nào chủ nhân của nơi này cũng có thể bước ra từ trong trạch viện sâu hun hút.

Thương Xuyên vẫn chưa đến.

Hạ Trú đi đi lại lại trên hành lang, kiểm tra quan sát lần lượt từng căn phòng. Lần trước cô tới vội vàng rồi lại ra đi vồn vã, chưa tỉ mỉ ngắm nghía được đệ phủ này, bây giờ đi xuống mới cảm thấy nó thật sự to lớn đến khó tin, diện tích phải to gấp đôi Cung vương phủ. Bây giờ có thể thấy đoàn làm phim “Phù Sinh” quả thật đã dốc hết vốn liếng, đích thực đã tiến hành so sánh lần lượt và dựng lại kiến trúc theo đúng bản góc. Đến khi phim đóng máy, khu kiến trúc giả kia quả thật đáng tiếc.

Ở trên sân khấu kịch, cờ bay phấp phới, đứng trong gió nhìn cảnh này đúng là quái đản. Hạ Trú quan sát kỹ càng, nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống cờ gọi hồn.

Hạ Trú đứng bên dưới sân khấu một lúc rất lâu, cuối cùng cũng nhìn ra chỗ nào bất thường rồi.

Nếu nói kiến trúc được dựng lên tại phim trường ở Hoài Nhu giống y hệt với bản gốc thì cũng không hoàn toàn đúng đắn. Cùng một sân khấu kịch như vậy, nhưng độ cao lại không giống nhau. Sân khấu kịch ở phủ Thân vương cao hơn không ít. Thường thì các sân khấu chỉ cao cùng lắm ba đến bốn mét, nếu tỉ mỉ hơn thì có thể cao đến khoảng sáu mét. Nhưng đo bằng mắt thường, độ cao của sân khấu kịch ở phủ Thân vương phải lên đến tám, chín mét, phải cao ngang ba tầng lầu. Còn sân khấu kịch ở phim trường Hoài Nhu tuy cao, nhưng cũng không cao đến vậy, có lẽ họ suy nghĩ tới vấn đề an toàn của diễn viên.

Hạ Trú không hiểu.

Chủ nhân gốc của đệ phụ này có sở thích gì? Sao lại làm một đài sân khấu cao như vậy? Làm sao mà xem kịch được? Lần trước cô hoàn toàn không chú ý tới điểm này.

Cô nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên lầu cao đối diện và lập tức hiểu ra.


Các tiểu thư cổ đại đều là cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, bình thường các hoạt động giết thời gian đã ít lại càng thêm ít. Xem kịch trở thành thú vui khiến họ say mê không dứt. Nhưng ở thời cổ đại, các đào kép hầu như đều là nam giới, cho dù là vai chính hoa đán cũng đều do nam cải trang thành nữ để đóng. Tất cả các lão gia của các phủ đệ đều cấm đoán các nữ nhân trong phủ mình trực tiếp chạm mặt với đào kép. Họ toàn phải quan sát qua lầu cao. Đây cũng chính là nguyên nhân đài sân khấu được làm cao hẳn lên.

Hạ Trú khẽ buông một tiếng thở dài. Cũng may cô không sinh ra ở thời đại ấy, nếu không ắt sẽ châm một mồi lửa cho nhà cửa cháy rụi mới vừa lòng.

Phu nhân của Thai Quốc Cường đã nói gặp ma ở đây.

Cô cất bước đi lên, xuyên ra phía sau cánh gà.

Cánh gà cũ kỹ, so với phía trước mặt lại càng yên tĩnh hơn. Cho dù bước chân có khẽ khàng cỡ nào, tai vẫn bắt được những âm thanh vọng lại. Thình thịch, thình thịch, Hạ Trú giật nảy mình, lắng nghe kỹ để phân biệt mới nhận ra đó là tiếng đập của trái tim mình.

Chiếc tủ kịch được làm từ loại gỗ thượng hàng. Chỉ có điều, cứ ngỡ rằng năm tháng đổi dời, thứ hỏng hóc đã hỏng hóc, thứ bám bụi đã bám bụi, vậy mà bên trong vẫn còn trang phục kịch, từ vai phụ đến hoa đán đều rất đầy đủ.

Có cả trang phục của Hạng Vũ.

“Bá vương biệt Cơ” là một màn kịch kinh điển, thế nên có vai của Hạng Vũ cũng là chuyện rất bình thường, chắc cũng tiện cho Thương Xuyên lên sân khấu này giả ma giả quỷ.

Các vai diễn khác cũng bắt nguồn từ những vở hí kịch mà mọi người đã nghe đến quen tai, nhưng…

Ánh mắt Hạ Trú dừng lại trên một bộ trang phục, loại áo dài trắng bằng lụa, cổ chéo tay rộng, bên trên có thêu hình hạc bay màu xanh lam, nét thêu sinh động y như thật. Cô tháo nó xuống từ móc treo, chất vải rất thật, cảm giác khi sờ vào rất mượt. Cô sờ lên vạt áo, trái tim chợt rung lên.

Không bám bụi.

Còn có một mùi hương rất thanh rất nhẹ phảng phất trong không khí. Khi tỉ mỉ phân biệt thì mùi hương lại có vẻ biến mất.


Mùi hương quá yếu.

Nếu là người khác, cùng lắm họ cũng chủ ngửi thấy mùi bụi bặm ở phía sau sân khấu, có trách thì trách mũi cô quá nhạy bén. Chỉ có điều, mùi hương này rất khó nắm bắt.

Cô cảm thấy giống mùi cơ thể hơn, hơn nữa, còn là mùi cơ thể thời cổ đại.

Người cổ đại rất giỏi về mùi hương, nhất là người Trung Quốc cổ. Họ thậm chí còn đạt được tới mức độ đỉnh cao trong sử dụng mùi hương, không có chỗ nào thoát khỏi mùi hương. Người cổ đại chế tạo mùi hương rất coi trọng nguyên liệu thuần túy, hơn nữa công nghệ chế tạo quan trọng thời gian. Chủ yếu gồm các công đoạn: Chưng, nấu, sấy, phơi… Thế nên mùi hương rất thuần khiết và ổn định.

Công nghệ chế tạo hương ngày nay đã được nâng lên một tầm mới. Đủ các loại máy móc tiên tiến nâng cao hiệu suất trong công việc chế tạo hương. Nhưng cũng vì vậy mà đã đánh mất sự thuần túy trong công nghệ thủ công.

Thế nên, đối với Hạ Trú mà nói, việc phân biệt không tốn quá nhiều công sức.

Thay đổi mùi hương cơ thể không phải chuyện gì khó khăn. Một thời gian dài bầu bạn với mùi hương, mùi trên cơ thể tự nhiên cũng sẽ nảy sinh sự biến hoa. Đương nhiên, điểm này chỉ có mùi hương cổ mới làm được, như các loại nước hoa hiện đại thời nay rất khó đạt tới trình độ này. Tinh dầu đúng là ít nhiều cũng chức năng thay đổi mùi hương cơ thể, nhưng không thể dừng sử dụng. Một khi dừng sử dụng, mùi hương nguyên gốc của da thịt sẽ một lần nữa phủ lấp.

Trong lúc Hạ Trú đang băn khoăn suy nghĩ thì loáng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài.

Buồn bã, xuất phát từ một người con gái.

“Ai?” Hạ Trú cảnh giác, rảo bước đuổi theo ra ngoài.

Một cái bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện, ở một góc ngoặt gần đó. Cô vội vàng đuổi theo. Cái bóng đó mờ mờ ảo ảo, xuyên qua bảy tám chuỗi hành lang. Ánh sáng nơi phủ đệ không tốt, trong bóng tối, trông nó như thật như giả.

Cô đuổi theo sát sao, tới tận khi ra khỏi phạm vi sân khấu, đuổi tới tận đình viện.


Không còn bóng ai.

Giống như nó bỗng dưng biến mật, hoặc chưa từng xuất hiện.

Hạ Trú đứng đờ ra tại chỗ.

Đêm mùa hạ nóng nực oi ả, cô bỗng cảm thấy sau lưng gió lạnh thổi từng cơn. Nhất là sau gáy, giống như có người đang hà hơi vào gáy cô vậy.

Cô quay phắt đầu lại.

Đằng sau không một bóng người.

Cô bất thình lình nhớ tới một lời nói mà các cụ ở Thương Lăng từng dạy: Lạnh gáy là ma đang quẩn quanh.

Gặp ma?

Cô không tin.

Nhưng tận đáy lòng có một cảm giác càng lúc càng rõ nét, cũng tiện thể khiến cô nghĩ tới cảm giác khi nhìn thấy cô gái đó trong quán bar, giống y hệt!

Cô cảm thấy, cô gái đó, rất giống chính mình!

Suy nghĩ này vừa lướt qua, cô đã không khỏi rùng mình. Ngay sau đó tiếng chuông di động kêu vang làm cô giật bắn.

Lại là Nhiêu Tôn.

Hạ Trú tức đến nghiến răng kèn kẹt: “Tôn thiếu gia, anh rảnh lắm sao? Gọi hết cuộc này đến cuộc khác!”


“Hạ Hạ.” Khẩu khí của Nhiêu Tôn có vẻ rất nghiêm túc: “Còn nhớ chiếc khăn tay lần trước em nhận được không? Em nói là giống với chiếc khăn của Tả Thời ấy.”

Hạ Trú sững người, buột miệng: “Sao vậy?”

“Đàn em của anh vừa điều tra được, người dùng khăn tay hù dọa em chính là Thương Xuyên!” Giọng Nhiêu Tôn hạ xuống rất thấp: “Em nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiếp xúc với Thương Xuyên nữa, cậu ta đã đánh mất lý trí rồi, quá nguy hiểm.”

“Cái gì?” Trái tim Hạ Trú thắt lại, kể từ lúc đó Thương Xuyên đã không còn tin tưởng cô rồi sao?

Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua. Cơn gió này nào có giống cơn gió trong đêm mùa hạ? Càng giống như một cơn gió từ dưới đáy giếng vọng lên hơn.

Hôm nay cô hẹn Thương Xuyên gặp mặt.

Nếu trước sau những lần đó đều do Thương Xuyên gây chuyện, vậy thì tối nay… một khi cô nói hết sự thật cho Thương Xuyên, liệu cậu ta có ra tay tàn nhẫn với cô không?

Cô đang mải nghĩ thì nghe thấy một tiếng kêu điên cuồng.

Nghe phương hướng, là từ sân khấu kịch!

Hạ Trú vội vàng ngắt máy, chạy về phía sân khấu.

Sân khấu bị ánh trắng nhuộm đến trắng nhợt.

Khi Hạ Trú tới kịp thì thì đột ngột thảng thốt.

Thương Xuyên vốn dĩ đã hẹn sẽ gặp mặt cô, lúc này đang ở dưới sân khấu, nằm giữa một vũng máu…

~Hết chương 193~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui