Anh có duyên với động vật đấy.
Thực tế là Lục Đông Thâm suy nghĩ có hơi ngây thơ. Anh vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ có hai ba chú chó con, đặt những hộp cơm đã được gói cẩn thận xuống đất rồi để mặc cho tụi chó con thoải mái phung phí là được. Nhưng tới nơi rồi mới biết, hiện thực luôn tàn nhẫn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Có một địa điểm cho ăn cố định, nằm trong một lối đi rộng rãi, thoáng đãng ở giữa hai tòa nhà, chiều rộng đủ chỗ cho năm đến sáu người đi sánh vai nhau. Lối đi này hướng mặt ra đường lớn, nhưng được dùng hàng rào sắt ngăn cách. Có một cửa ra vào, mấy chú chó to nhỏ đều có thể len lỏi vào trong. Người muốn len vào trong thì sẽ rất tốn công tốn sức. Đây có lẽ là một cách để ngăn chặn nạn ngược đãi chó xảy ra.
Các loại cơm, thức ăn hay hạt muốn cho các chú chó lang thang này ăn đều phải được để vào một vị trí đã chỉ định, không được vứt bừa bãi.
Khi Lục Đông Thâm cùng với Tưởng Ly vòng từ một ngách khác đi vào trong lối đi, bên trong chỉ có độc một chú chó con to bằng một nửa con chó trưởng thành đang nằm ngủ. Nghe thấy động tĩnh, nó đứng bật dậy. Thấy có người mang thức ăn tới, nó phấn khích ngoáy tít khiến cái đuôi gần như cuộn lại như động cơ chân vịt.
Lục Đông Thâm giúp Tưởng Ly lấy thức ăn ra. Anh vừa ngồi xổm xuống thì thấy chú chó đó lao về phía bên này. Anh quát to: “Đứng lại!”
Chú chó con có lẽ đã run sợ trước khí thế của anh. Nó đột ngột đứng sững lại ở vị trí cách anh khoảng nửa mét, ngồi sụp xuống đất, nhìn anh chằm chằm.
Tưởng Ly rút ra một chiếc hộp rỗng và nói: “Anh không thể có chút tinh thần đoàn kết bác ái à? Thái độ gì vậy?”
Bây giờ Lục Đông Thâm nào dám chọc ghẹo cô, anh để mặc cho cô phê bình. Thấy cô lần lượt gắp hết ớt cay trong các món ăn ra ngoài, bỏ vào một chiếc hộp rỗng, anh bèn hỏi cô đang làm gì.
“Tuy rằng chúng chỉ là những động vật nhỏ sống lang thang, rất bền bỉ nhưng để chúng ăn nhiều ớt cay cũng không tốt.”
Lục Đông Thâm tiện tay cầm lấy đôi đũa trong tay cô: “Để anh làm cho.”
Tưởng Ly được nhàn nhã, bèn ngồi đó vẫy vẫy tay với chú chó con: “Qua đây nào.”
Chú chó con vẫn cứ nhìn chằm chằm Lục Đông Thâm, hai chân trước cào cào xuống đất định xông lên nhưng rồi vẫn lùi về sau. Tưởng Ly bật cười ha ha vì dáng vẻ khôi hài của nó. Cô vẫy tay liên hồi: “Không sao đâu, mặc kệ anh ấy, chạy vào lòng chị này.”
Chú chó vẫn rất thông minh, không hề bị mắc lừa. Lục Đông Thâm bèn giơ tay ra kéo mặt cô lại, cúi đầu cắn một cái lên môi cô, sau đó nói với vẻ hơi hậm hực: “Đối xử với chó còn tốt hơn với anh hả.”
Tưởng Ly đẩy vài lần mới đánh bật được anh ra. Cô dứ dứ nắm đấm về phía anh: “Em còn chưa tha thứ cho anh đâu đấy, đừng có lợi dụng giở trò.”
Người đẹp ở ngay bên cạnh, lại chỉ có thể nhìn không thể ăn được, cả một bụng bùng bùng lửa xấu xa của Lục Đông Thâm không thể xả ra ngoài được. Anh nhìn sang chú chó con đang ngó anh với tư thế ít nhiều có vẻ hí hửng trên nỗi đau khổ của người khác. Anh bèn quát nó: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Chú chó con bèn nỉ non một tiếng.
Tưởng Ly chậm rãi nói: “Anh tuyệt đối đừng có mà đắc tội với nó. Về lý mà nói khu vực này cũng đâu có nhỏ, đúng không, nhưng sao lại chỉ có một mình nó ở đây?”
Lục Đông Thâm nghe xong câu ấy, thầm sửng sốt trong lòng, dĩ nhiên anh sẽ không cho rằng mọi chuyện đơn giản là vì nó đã dựa vào việc đánh nhau để tranh giành địa bàn. Tưởng Ly có lòng tốt nói với anh: “Loại chó này gọi là chó giữ cửa. Dù là đám chó lang thang thì cũng có nguyên tắc và quy định của chó lang thang. Chúng giữ một con ở nhà, còn các con khác đồng loạt ra ngoài kiếm thức ăn và vui chơi. Nhưng trong nhà một khi có bất kỳ tình hình gì xảy ra, con chó giữ cửa này sẽ lập tức đi triệu tập tất cả đồng bọn của mình về.”
Lục Đông Thâm lại nhìn chằm chằm con chó kia, lần này là với thái độ cảnh giác.
Chú chó đó giờ đã nhìn Lục Đông Thâm với vẻ nhàn nhã. Có lẽ sau khi được Tưởng Ly giới thiệu một lượt về “địa vị” của mình, nó trở nên dương dương tự đắc, rướn cao cái cổ lên, ánh mắt hướng về phía anh còn có vẻ rất ngạo nghễ.
Ban đầu Lục Đông Thâm còn cảm thấy vẫn ổn vì chỉ nhìn thấy một con chó lang thang. Sau khi nghe xong lời giải thích của Tưởng Ly, anh hoàn toàn cảm thấy bất an. Anh đứng thẳng lên nhìn con chó đó, tự nhủ thầm trong lòng: Đừng có chạy… Tuyệt đối đừng đi báo tin…
Suy nghĩ ấy vừa hiện lên thì anh đã nhìn thấy chú chó đó quay ngắt người, ngông nghênh chạy đi. Anh chỉ cảm thấy xung quanh như trời long đất lở.
“Quanh khu này có bao nhiêu con chó lang thang?”
Tưởng Ly dọn dẹp sạch sẽ chỗ ớt cay, đậy nắp, cầm lên tay sau đó đứng thẳng dậy: “Ai mà biết được chứ. Có thể nửa ngày sau nó vẫn chưa gọi được con nào về. Mà cũng có thể một lúc nó có thể gọi về vài con.”
Gọi về vài con… Thôi cũng tạm.
Suy nghĩ của anh vừa dứt thì bỗng nghe thấy một loạt tiếng chó sủa vang vọng từ xa tới gần. Trái tim Lục Đông Thâm như run lên. Anh ngước mắt nhìn về phía ô cửa nằm trên hàng rào sắt. Có vài bóng hình cường tráng đang sột soạt chui qua, chạy về phía này.
Nhưng mấy con chó này chỉ là đội quân tiên phong. Chẳng bao lâu sau, cả một đàn chó đã bám ngay theo sau, phấn khích kêu ran, mừng rỡ co cẳng chạy về phía này.
Lục Đông Thâm sửng sốt, liên tục lùi về phía sau, tới một ranh giới an toàn hơn. Thế nhưng anh vẫn bị vài con chó to gan quây lấy. Anh đứng im bất động giữa đàn chó, không dám nhúc nhích một phân.
Tưởng Ly cố phải nhịn cười.
Một người mắc bệnh sạch sẽ như anh, e rằng chịu không nổi nhất chính là có cả đám động vật đầy lông bám riết lấy mình không buông. Nghĩ tới chuyện thường ngày trên thương trường anh uy phong như sư tử, lạnh lùng tàn nhẫn như sói, bây giờ lại bối rối không biết phải làm sao với một đám chó lang thang, nhìn cảnh này thật sự rất hài hước.
Khó khăn lắm anh mới thoát ra được khỏi đám chó đó. Con chó ban nãy chạy đi báo tin gần như đã tiễn họ tới tận bên ngoài hàng rào sắt, dáng vẻ dường như rất quyến luyến, bịn rịn, nhưng ở trong mắt Lục Đông Thâm, nó hoàn toàn không thân thiện.
Đôi giày da bóng loáng, sạch sẽ của anh lúc này đã xuất hiện mấy vết cào của chó, chiếc quần Âu thì càng khỏi cần nhìn. Tưởng Ly thì cả người sạch sẽ, vẻ vang đứng ngay dưới một cây dương liễu đang kỳ rụng bông, trông vô cùng tự nhiên, phóng khoáng. Cùng là cho chó ăn mà cô thì tự to tự tại, còn anh suýt nữa làm thức ăn cho chúng.
“Anh có duyên với động vật đấy.” Tưởng Ly cười không lương thiện chút nào.
Lục Đông Thâm làm sao không nghe ra lời châm chọc đằng sau câu nói của cô. Khuôn mặt trắng sáng của cô được bông dương liễu tôn lên trông thật là đẹp, nhưng ý tứ đằng sau đôi mắt ấy cũng thật là xấu xa. Cô cứ đứng đó, nở một nụ cười nửa thiện nửa tà, kiều diễm tận cốt tủy và cũng xấu xa tận mạng.
Anh mua một chai nước khoáng, rửa sạch mặt giày rồi vẩy vẩy vài giọt lên quần để gạt bỏ bụi bẩn, sau đó mỉm cười nhìn cô: “Bây giờ đã hết giận chưa?”
“Ở đâu ra chuyện dễ dàng như vậy hả ông chủ Lục. Em dồn vào đó toàn bộ nhiệt tình của mình, cuối cùng bị anh ngang nhiên vả mặt trước mặt bao người. Món nợ này chỉ cần cho vài con chó ăn là có thể thanh toán sạch sẽ hay sao?” Tưởng Ly từ tốn nói rồi giơ tay lên gảy gảy móc tay: “Con người em cực kỳ ghi thù, nhất là khi bị người ta vả mặt.”
Lục Đông Thâm giơ tay ra, giữ chặt cằm cô rồi xoay mặt cô sang trái, sang phải.
“Anh làm gì vậy?” Cô gạt tay anh ra.
“Ngắm khuôn mặt em.” Lục Đông Thâm nhướng mày: “Bên trái hay bên phải cũng rất đẹp, có bên nào sưng đâu?”
Tưởng Ly hằn học liếc xéo anh một cái. Dáng vẻ đó khiến anh lo lắng không biết con ngươi của cô có văng ra ngoài hay không. Thấy cô quay người định bỏ đi, anh rảo bước tới trước chặn cô lại: “Được rồi, đừng giận nữa, anh đưa em tới chỗ này.”
“Không đi, anh cũng đâu phải loại người tử tế gì, lỡ bị anh tìm một chỗ không người nào đó cưỡng trước giết sau thì phải làm sao?”
“Cô bé còn nhỏ, đừng nhìn vấn đề tinh tường quá vậy.” Lục Đông Thâm khoác tay lên vai cô: “Tuy rằng, anh đích thực muốn cưỡng bức em đấy.”
***
Thuận Nghĩa, một vùng ngoại ô khá gần với trung thâm thành phố. Xuyên qua cả rừng các tòa nhà cao chọc trời, Tưởng Ly cảm thấy nơi này thay đổi quá nhiều.
Lục Đông Thâm quả thật đã đưa cô tới một nơi không có người, nhưng chẳng liên quan gì đến việc anh nói muốn cưỡng bức cô cả.
Phía xa xa là ngọn núi xanh mướt như vươn tận trời cao. Xuyên qua con ngõ dài, tận cùng là một cánh cửa ngỗ và một bức tường gạch trắng xám. Nhưng lại gần rồi mới biết trên cánh cửa gỗ đó là hệ thống chống trộm hiện đại nhất bây giờ. Đình viện rất rộng lỡn, có những hàng cây um tùm rậm rạp, cũng có những cây anh đào trắng cao vút. Hoa đào đã tàn lụi, bắt đầu mọc ra những mầm lá non. Còn có cây hòe cổ, đứng xa xa ăn khớp với anh đào. Như vậy đến mùa xuân sẽ có hoa anh đào rơi rụng, sang mùa thu lại có lá vàng trải đầy mặt đất.
Đây giống như một căn nhà cổ đã có tuổi đời trăm năm từ cuối đời nhà Thanh, nhưng một mặt ô cửa sổ sát sàn bằng kính trong suốt rất lớn lại khiến nơi đây toát lên một vẻ hiện đại. Tổng cộng có ba sân bốn phòng, kết cấu vô cùng tỉ mỉ.
Tưởng Ly đắm mình trong căn nhà này. Điều đập vào mắt cô đầu tiên là cả một phòng khách rộng lớn. Thứ nổi bật nhất chính là chiếc lò sưởi nằm sâu trong vách tường phía Tây, nó giống hệt dáng vẻ khi ở Thương Lăng. Bên cạnh lò sưởi còn có sô pha và bàn trà, một chiếc lư hương nam vạng cao khoảng nửa người bình thường cũng được đẽo gọt rất cầu kỳ.
Nơi này rất thích hợp ở vào mùa đông, khi ngoài cửa sổ là tuyết trắng trời, còn trong nhà là lò sưởi ấm áp hồng lửa cả đêm…
~Hết chương 157~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...