Người Tình Trí Mạng

Không sao cả, em chỉ cần đồng ý để kiểm tra.” Lục Đông Thâm cười khẽ: “Những chuyện sau đó còn có tôi cơ mà.

Bắc Kinh là nơi hoa nở đón xuân sớm nhất. Vừa ấm lên một chút sau mùa đông giá rét mà đã vàng rực cả một khoảng trời. Nhưng phong cảnh đó cũng chỉ tồn tại được vài ngày. Tử đinh hương cũng vội vã đuổi theo nhịp bước đón xuân. Ánh nắng mùa xuân ấm áp, khắp các đường lớn ngõ nhỏ đều thấm đẫm hương thơm thanh ngọt của tử đinh hương.

Sắc mặt Nhiêu Tôn không dễ coi lắm. Anh đọc xong tập tài liệu trong tay đến trang cuối cùng, đầu mày khóe mắt đã lạnh như sương. Cao Toàn vẫn đợi suốt ở bên cạnh. Đợi Nhiêu Tôn xem xong, cậu ta nói: “Bây giờ chỉ có thể điều tra được tưng đây thôi, tiếp tục điều tra thêm e là không khác gì mò kim đáy biển.”

Anh đang điều tra vụ chiếc khăn tay màu đen.

Không thuận lợi chút nào.

Trích xuất camera giám sát thì đúng là rất dễ dàng tìm được người chuyển gói hàng tới, nhưng đối phương chẳng qua cũng chỉ làm theo lệnh người khác, nói là đã nhận một khoản tiền lớn để giao hàng. Lần theo camera tìm kiếm tiếp thì rất mất công mất sức. Họ lần lượt kiểm tra khắp phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng chỉ xác định được một bóng hình rất mơ hồ.

Không nhìn ra được là nam hay nữ, CCTV cũng không quay được toàn bộ, chỉ như một bóng ma vậy. Nhiêu Tôn không tin rằng trên đời này có ma, lệnh Cao Toàn tiếp tục điều tra. Cao Toàn lại cùng các cơ quan liên quan nỗ lực thêm vài ngày, cuối cùng tuyên bố thất bại. Quá mờ ảo, muốn tiến hành làm các kỹ thuật chỉnh sửa đều khó khăn.

Nói tới đây, Cao Toàn suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Tôn thiếu, nếu không tra ra được kẻ này, em thấy chi bằng anh cứ sắp xếp một vài người cho Hạ tiểu thư, cho dù chỉ trông chừng nơi ở của cô ấy thôi thì cũng có thể bảo vệ an toàn cho cô ấy.” Cậu ta đã đưa ra một phương án trù bị thứ hai. Nhiêu Tôn tính cách ngang bướng, làm việc trước nay cũng tùy tâm tùy hứng. Cậu ta chỉ sợ Nhiêu Tôn lại lên cơn thịnh nộ thì đúng là phải đi mò kim đáy bể. Vậy thì sẽ dây dưa nhiều hơn đến các cơ quan chấp pháp, đây chẳng phải là khiến cho người ta chửi bới sao?


Nhiêu Tôn nắm chặt tập tài liệu trong tay, lát sau mới ngẩng đầu lên: “Cử khoảng năm, sáu người qua âm thầm theo dõi.”

Cao Toàn đang định thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Nhiêu Tôn lại nói: “Mà thôi, cô ấy không thích đâu.” Tuy rằng việc làm này là muốn tốt cho cô nhưng chưa chắc cô đã chịu nể tình. Nếu cô biết được hằng ngày ra ra vào vào luôn có người túc trực, chắc chắn sẽ nổi điên. Đến nước này, việc anh có thể làm chỉ là đợi chờ mà thôi.

Cao Toàn nhìn thấy biểu cảm bứt rứt nhưng lại không đành lòng của anh.

“Gần đây Lục Đông Thâm có động thái khá lớn nhỉ?” Nhiêu Tôn lấy ra một điếu xì gà.

Cao Toàn thấy anh đã đổi chủ đề, cũng biết lần này anh thỏa hiệp với Hạ tiểu thư rồi, bèn nói: “Vâng. Tuy rằng Lục Đông Thâm chỉ vừa tiếp quản Skyline chưa lâu, nhưng việc quản lý, vận hành các khách sạn trực thuộc không hề gặp vấn đề. Các trung tâm thương mại trước đó không lâu lại được hai thương hiệu sản phẩm hàng cao cấp hàng đầu thế giới ký hợp đồng đại lý. Nghe nói còn do đích thân Lục Đông Thâm thương lượng và ký hợp đồng dài hạn, chí ít thì trong vòng năm năm tới họ sẽ giật được không ít hạn ngạch của các trung tâm thương mại hàng đầu. Ngoài ra, hội quán dành riêng cho khách hàng VIP của Skyline sắp được khởi công. Lục Đông Thâm đã nhắm vào phủ Thân Vương. Thương hiệu H đã thâm nhập vào thị trường Trung Quốc đại lục, đồng thời còn khai thác các sản phẩm mới có tính chất cạnh tranh. Các cửa hàng thương hiệu và các cửa hàng đại lý dường như cũng đang rầm rộ chuẩn bị. À, đúng rồi, Thương Xuyên đã ký hợp đồng với Hoàn Gia Media.”

Nhiêu Tôn hơi nhướng mày: “Chẳng phải cậu ta đang quay bộ phim của Hoàn Gia sao?”

Cao Toàn tiếp lời: “Nghe nói lần này Thương Xuyên đã ký hợp đồng lâu dài với Hoàn Gia. Vài bộ phim sắp tới đều sẽ hợp tác cùng Hoàn Gia. Với tình hình này, Thương Xuyên có lẽ đang nhắm vào vị trí gương mặt đại diện cho dòng sản phẩm H. Xem ra Skyline đã đưa ra một điều kiện hậu hĩnh cho anh ta.”

Nhiêu Tôn rơi vào trầm tư.


Cao Toàn lại nói: “Khoảng thời gian trước, từ Trường Thịnh đồn ra một số thông tin. Thai Tử Tân lần lượt gặp mặt với Giám đốc của bốn ngân hàng lớn, lại đích thân bay sang Hoa Kỳ, xem ra chuyện vốn vay đã chắc được đến tám, chín phần. Điều thú vị là, Skyline vừa đàm phán xong dự án “Giang Nam xuân” ở Hàng Châu, ở bên kia, Thai Tử Tân lại bắt đầu giành quyền khai thác Trường hồ gần đây của Giang Nam xuân. Về phía Bắc Kinh, Lục Đông Thâm có ý thu mua lại Đại Hằng, mục đích chính là giành được quyền khai thác khu đất trung tâm thương mại của Đại Hằng. Có người đang âm thầm đấu với Lục Đông Thâm trong bóng tối, chắc chắn không tránh khỏi có liên quan đến Thai Tử Tân. Cô gái đó trên thương trường cũng lắm mưu mô thủ đoạn vô cùng.”

Nhiêu Tôn châm điếu xì gà lên, rồi nhả ra một làn khói mù mịt, lát sau mới nói: “Skyline có cả một Lục Môn chống lưng, tài nguyên quốc tế dĩ nhiên không thể thiếu. Thế nên cạnh tranh tài nguyên quốc tế, Skyline chắc chắn sẽ vượt lên đầu tiên. Lục Đông Thâm vẫn còn khá lạ lẫm đối với ngân hàng trong nước, nhưng muốn giành tài nguyên quốc tế lại dễ như trở bàn tay. Tuy vậy tài nguyên trong nước là thế mạnh của chúng ta. Cũng trùng hợp thật, dự án mà Skyline và Trường Thịnh nhắm vào, anh cũng có hứng thú. Cao Toàn, cậu hẹn tổng thư ký Lưu và bộ trưởng Cao của bộ Kế hoạch đầu tư. Cứ nói là Tôn thiếu gần đây rảnh rỗi, muốn hẹn hò một bữa tụ tập.”

***

Tưởng Ly dồn hết tâm sức vào việc khai phá một công thức mới và pha chế mùi hương. Ngoài việc này ra, cô còn bác bỏ phương án điều chỉnh hương nước hoa bản giới hạn của thương hiệu H tại thị trường Trung Quốc đại lục.

Việc này khiến Trần Du rất khó chịu. Cô ta truy hỏi nguyên nhân. Tưởng Ly không giải thích quá nhiều, thẳng thừng đưa cho cô danh sách một loạt các nhóm khách hàng của thương hiệu H, yêu cầu cô ta làm dịch vụ hậu mãi với từng nhóm một.

Đây vốn dĩ là công việc của bộ phận thị trường nhưng lại bị đẩy cho Trần Du. Trần Du vốn đã bất mãn chuyện Tưởng Ly tước quyền của mình, thế nên nhất thời nổi đóa. Tưởng Ly gửi một email trong nội bộ tập đoàn, ngoài việc phân rõ phạm vi quyền và nghĩa vụ của các nhà điều chế hương trong nhóm của cô ra cũng nói thẳng: Nếu có bất kỳ sự bất mãn nào về phân công công việc, có thể nộp đơn xin nghỉ việc cho bộ phận Nhân sự bất kỳ lúc nào.

Ý tứ rất rõ ràng: Đây chính là công việc, không có chỗ để cò kè mặc cả. Nếu không ưng ý thì khỏi làm nữa.


Tất cả các sản phẩm vệ sinh hằng ngày, bao gồm cả thuốc lá đặt riêng trong phòng nghỉ của Lục Đông Thâm đều được Tưởng Ly dọn sạch sẽ, yêu cầu nhân viên vệ sinh trước khi chưa có công thức pha chế cụ thể thì chỉ được phép lau rửa bằng nước bình thường.

Đồng thời cô cũng xin được chìa khóa nhà của Lục Đông Thâm. Nhưng phần vì anh cũng không hay về nhà nên Tưởng Ly cũng chưa vội tới kiểm tra một lượt.

Bên kia tổng bộ có phản hồi là chuyện cô và Lục Đông Thâm đã sớm dự liệu được. Tuy rằng Tưởng Ly chỉ động tới công thức của Trung Quốc đại lục nhưng thái độ phía tổng bộ cũng rất cương quyết. Phần cương quyết này tới từ ai, Tưởng Ly không cần nghĩ cũng biết.

Cả Dương Viễn cũng biết trước sẽ có chuyện này xảy ra. Anh ấy gọi điện thẳng cho Tưởng Ly, không vòng vo mào đầu, nói thẳng: Ý kiến mà tổng bộ đưa ra là: Động vào công thức cũng được thôi, nhưng phải được thông qua việc kiểm tra của cơ quan kiểm tra chứng minh công thức cũ có vấn đề mới được.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Tưởng Ly gọi điện cho Cảnh Ninh. Cô muốn hỏi ý kiến của Lục Đông Thâm. Cảnh Ninh trả lời rằng tổng giám đốc ra ngoài họp, vẫn chưa về công ty, đề nghị cô gọi thẳng cho anh.

Tưởng Ly nghe xong câu này cảm thấy rất kỳ lạ. Theo đúng quy trình làm việc của công ty, cô không nên gọi thẳng cho Lục Đông Thâm mới phải. Cảnh Ninh mỉm cười thông báo: “Đây là ý của tổng giám đốc, sau này dù chuyện công hay chuyện tư đều không cần thông qua thư ký truyền đạt, gọi thẳng cho anh ấy là được.”

Đặt điện thoại xuống, mặt cô hơi nóng. Tuy rằng cô bận rộn công việc nhưng nụ hôn tối hôm đó của anh vẫn thi thoảng nhảy ra ngoài. Mối quan hệ này dường như đang cách một lớp giấy mỏng. Lục Đông Thâm có ý chọc rách, còn cô cố tình né tránh.

Cô gọi điện thoại qua, đầu kia rất im ắng, quả thật là đang họp. Lát sau, cô nghe thấy Lục Đông Thâm xin ngừng một chút rồi hỏi cô có chuyện gì. Cô nói với anh quyết định mà tổng bộ vừa thông báo. Lục Đông Thâm trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Em có muốn chấp nhận việc kiểm tra không?”

“Chắc là phải làm thôi…”


“Em đang lo lắng điều gì?” Giọng Lục Đông Thâm qua sóng điện thoại cứ trầm trầm, rất êm tai.

Tưởng Ly thở dài: “Quyết định này chắc chắn là do Quý Phi làm. Cô ta tự tin như thế, e là sự tình không hề đơn giản.”

“Không sao cả, em chỉ cần đồng ý để kiểm tra.” Lục Đông Thâm cười khẽ: “Những chuyện sau đó còn có tôi cơ mà.”

Đặt di động xuống rồi, trái tim Tưởng Ly vẫn đập thình thịch, thình thịch, bên tai còn văng vẳng câu nói đó của Lục Đông Thâm: Còn có tôi cơ mà…

Cô trả lời lại tổng bộ, lúc ký tên ở cuối cùng, cô suy nghĩ rất lâu rồi đánh vào hai chữ “Hạ Trú”.

Đây là lần đầu tiên cô phản hồi lại tổng bộ.

Hạ Trú.

Cô chính thức dùng danh nghĩa của Hạ Trú để tuyên chiến với Quý Phi.

~Hết chương 132~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui