Ban nãy anh định làm gì cô? Phải, anh biết rất rõ, nếu không có chữ “Đừng” của cô, anh nhất định sẽ làm một chuyện gì đó với cô.
Trở về phòng, phóng mắt nhìn qua, thấy cả gian phòng ngăn nắp gọn gàng không một hạt bụi, Lục Đông Thâm cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại rồi.
Anh bế Tưởng Ly về giường, nhưng cô vẫn khóc rất thảm thiết, níu chặt lấy áo sơ mi của anh không buông, lau nước mắt, vuốt nước mũi, khiến Lục Đông Thâm nhìn thấy mà không đành lòng, thậm chí có một khoảng thời gian anh còn tin tưởng rằng mình chính là một kẻ buôn người. Cô khóc, anh liền ở bên cạnh cô, về sau thì dứt khoát dựa vào đầu giường, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cũng mặc kệ luôn việc chiếc sơ mi của mình khó coi cỡ nào.
“Sao các người có thể ích kỷ như vậy chứ…” Tưởng Ly vẫn đang khóc lóc tố cáo.
Lục Đông Thâm khẽ thở dài. Xem ra cô thật sự say lắm rồi. Nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ không bao giờ vừa khóc vừa nói những câu như vậy. Khả năng lớn nhất chính là cô sẽ giơ cao con dao Phần Lan lên, rồi dữ dằn bổ sung thêm một câu: “Để xem lần sau các người còn dám ích kỷ nữa không!”
Đêm tối.
Bên ngoài ô cửa sổ dài tuyết vẫn đang rơi, trắng xóa một màu như cánh hoa anh đào tháng tư, trải khắp con đường dài xa tít tắp, lấp đầy cuộc đời cô đơn, hiu quạnh. Tuyết trắng đã thay thế cho đèn đường, tôn lên cái tĩnh lặng của trời đêm.
Trước nay, Lục Đông Thâm chưa từng tỉ mỉ nhấm nháp hương vị của một đêm tối yên ắng như thế này. Cho dù là khuya khoắt, thứ đè lên cuộc sống của anh chẳng qua cũng là sự bận rộn, vội vã, làm gì có thời gian dừng lại ngắm nhìn ánh trắng lạnh lùng bị trời sao lác đác bao vây xung quanh và con đường dài sáng rực đèn đuốc ngoài cửa sổ.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một đêm như thế này. Bỏ lại tất cả mọi công việc, thả lỏng hết thảy mọi phòng bị, buông xuống tất cả mọi tính toán để ở bên cạnh một cô gái, để mặc cho cô khóc lóc đau khổ trong lòng anh. Vẫn là một đêm không ngủ nhưng đêm thức trắng này dường như lại có phần khác biệt.
Tưởng Ly khóc, Lục Đông Thâm đau lòng.
Nhưng dần dần, cảm giác đau lòng này đã đổi vị. Khuôn mặt cô dính sát lên ngực anh qua lớp áo sơ mi. Sau khi áo sơ mi bị thấm ướt, anh có thể cảm nhận được rõ ràng từng đường nét trên gương mặt cô. Anh tự cảnh cáo bản thân đây chẳng qua chỉ là một ảo giác, nhưng ảo giác này lại sắc nét từng chi tiết. Anh cảm nhận được hàng mi đang chớp chớp của cô, cảm nhận được sống mũi cao thẳng của cô, cảm nhận được bờ môi dịu dàng của cô, thậm chí là từng đường cong trên cơ thể cô, đặc biệt là nơi đầy đặn trước ngực.
Thế nên, khi hơi thở nóng rẫy của cô và nhịp tim của anh đan vào nhau, khi những lọn tóc mềm mại của cô như từng chiếc sừng len lỏi vào trong chiếc sơ mi của anh, hơi thở của Lục Đông Thâm càng trở nên nặng nề. Một sự căng chặt không thể quen thuộc hơn bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Anh cũng không vuốt ve đầu cô nữa, bàn tay lớn áp sát eo cô cũng bắt đầu nóng rực lên.
Khi những tiếng khóc gào của Tưởng Ly biến thành thút thít, Lục Đông Thâm nhẹ nhàng kéo cô sang bên cạnh. Anh sắp không chịu nổi khi cô cứ cọ qua cọ lại trên người mình nữa rồi, trong cơ thể như có một con thú đang rục rịch muốn xổng ra. Anh tự nhận mình không phải hạng người tham lam nữ sắc, nhưng cũng không cho rằng mình có thể trở thành Liễu Hạ Huệ. Nhìn thấy cô gái đang nằm cuộn tròn bên cạnh anh, từng cảnh tượng lướt qua hết lần này đến lần khác trong đầu và hành động được dục vọng thúc giục cứ lộ liễu và thẳng thừng xuất hiện.
Lục Đông Thâm hít sâu một hơi, cố gắng đè nén khát vọng đang sắp sửa tuột cương của mình.
Anh nghiêng người sang bên cạnh, giơ tay lau nước mắt trên gò má cô, rồi thì thầm: “Đừng khóc nữa.”
Tưởng Ly khóc cũng mệt rồi, cô mơ màng choáng váng nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu mình. Bóng tuyết ngoài cửa sổ và bóng đen trong phòng va chạm với nhau, khuôn mặt người đàn ông giao thoa với quầng sáng khoáng đạt ấy lại càng thêm góc cạnh. Đôi mắt anh giống như thu lại tất cả những điểm rực rỡ trên thế gian này, vừa thâm trầm vừa lung linh, vừa dịu dàng vừa tình cảm, vừa gợi cảm vừa phóng khoáng, vừa nguy hiểm vừa dụ hoặc, giống như cảnh sắc dưới trăng đêm gió, tưởng xa tận chân trời nhưng thực ra là gần ngay trước mắt. Tất cả mọi cảm xúc ấy đều gói gọn trong đôi mắt của anh rồi.
Cô cảm thấy con người này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bèn lẩm bẩm trong hơi men: “Anh là ai?”, rồi cô đưa tay, cố gắng bắt lấy khuôn mặt anh.
Lục Đông Thâm theo đà cúi thấp mặt xuống, để mặc cho bàn tay cô áp lên má mình. Anh phủ tay mình lên trên tay cô, rồi cụp mắt nhìn cô, cười khẽ: “Em bảo tôi là ai?”
Tưởng Ly mơ mơ hồ hồ, cảm thấy mình thở ra toàn hơi nóng rực, nhưng hơi thở của người đàn ông trên đỉnh đầu lại càng cuồn cuộn như nham thạch. Cô như đứng trong một lò lửa, mà nguồn lửa tới từ khuôn mặt và cơ thể người đàn ông kia. Cô ngước mắt nhìn anh, tỉ mỉ ngắm nghía rồi rút tay ra, vẽ lại từ xương mày đến sống mũi của anh rồi mơ màng mỉm cười: “Trông anh đẹp trai thật đấy… đẹp trai hơn bất kỳ người nào tôi từng gặp.”
“Thế ư?” Hơi thở cả Lục Đông Thâm, giọng nói trầm khàn giống như có một tảng đá lớn đè xuống vậy.
“Cái mũi của anh cao thật đấy…” Ngón tay của Tưởng Ly lại theo đà rơi xuống môi anh.
Lục Đông Thâm giữ lấy bàn tay không an phận của cô, đan hai bàn tay vào nhau rồi hỏi nhỏ: “Đã biết tôi là ai chưa?” Ngón tay cô vẫn còn thấm hương rượu. Ngoài ra, còn có mùi hương thanh thanh trên chính cơ thể cô, thông qua nhiệt độ trên da thịt cô, quấn bện từng vòng, len lỏi vào trong khoang mũi của anh, bao bọc lấy trái tim của anh.
Cô động chạm nhẹ nhàng, nhưng động tác hờ hững ấy lại như điều khiển lý trí của anh. Có lẽ anh nên tự an ủi mình rằng: Hôm nay thật ra anh cũng đã uống một ít rượu.
Thế nên, anh cảm thấy vệt ươn ướt nơi khóe mắt cô mới hấp dẫn một cách lạ thường như thế, cũng cảm thấy dưới cơ thể mình như giấu một ngọn lửa, muốn nốt trọn lấy đôi môi cô, cơ thể cô, trái tim cô.
Tưởng Ly dường như đang nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của anh. Nhưng cô say quá dữ, khuôn mặt người đàn ông trước mắt lại chao đảo nhập nhèm. Cô chỉ còn nhìn thấy được đôi mắt như bầu trời đêm của anh. Nhưng mùi hương trên cơ thể người đàn ông rất dễ chịu, tuy rằng ánh nhìn của anh như chứa đựng một sự nguy hiểm nào đó chưa thể nói rõ tên, nhưng cô thích lại gần anh, cứ thế dựa sát vào anh, nó khiến cô nảy sinh một cảm giác an toàn chưa từng có.
“Anh là…” Cô ngập ngừng.
Lục Đông Thâm nhìn cô chăm chú. Đôi mắt cô như bị phủ một lớp sương mù, thoảng qua, mờ nhạt, là mơ màng, là khó hiểu. Đôi môi cô hơi mấp máy, hàm răng trắng lấp ló sau cánh môi. Cuối cùng anh vẫn không kiểm soát nổi bản thân, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Cô khẽ nức nở một tiếng, giống như một chú mèo.
Thanh âm ấy cực khẽ, nhưng lại mang một sức mạnh vượt qua mọi âm thanh khác. Tình cảm giống như một quả ngư lôi dưới đáy biển sâu bỗng dưng bùng nổ, dục vọng hóa thành dòng thác lũ không thể kiểm soát, cuốn đi tất cả lý trí của anh. Nụ hôn ban đầu chỉ là sự động chạm của hai cánh môi, phát triển thành sự quấn quýt dây dưa của môi và răng. Môi cô hơi lạnh, lưỡi lại ấm nóng, mềm mại đến chết người, khiến anh chỉ hận không thể mút cô vào bụng.
Người đàn ông đi từ dịu dàng tới bá đạo. Chỉ mới vài giây, anh đã trở lại với thói quen công chiếm thành trì, giành giật mọi thứ của mình. Nhưng hành động này có lẽ đã làm Tưởng Ly đau. Cô muốn trốn chạy, cánh tay thử đẩy rộng lồng ngực kiên cố của anh ra. Nhưng anh kéo tay cô, ép cô phải vòng tay lên trên cổ mình, sau đó nụ hôn của anh lại trở về với sự triền miên vốn có.
Tỉ mỉ vân vê đùa nghịch, nhẹ nhàng vờn mút trêu đùa.
Hơi thở của anh phả ra không khác gì một cơn sóng hừng hực như lửa, men dần theo bờ môi của cô, sượt qua khuôn cằm của cô. Cần cổ của cô mềm mại tới mức gần như tan chảy thành nước, như hoa, như anh đào, thơm ngát hương.
“Đừng…” Tưởng Ly bị cơn sóng đang phả vào người thiêu đốt đến nỗi không biết trốn đi đâu, trong lúc say mèm cô đưa ra lời kháng nghị.
Chữ này như một cây gậy đánh thẳng vào gáy Lục Đông Thâm, khiến mọi nhiệt tình bị anh ép buộc dừng lại đột ngột. Anh ngăn cản dòng chảy tình yêu đang tràn trề tuôn, ngước lên nhìn cô, lồng ngực phập phồng lên xuống. Ban nãy anh định làm gì cô? Phải, anh biết rất rõ, nếu không có chữ “Đừng” của cô, anh nhất định sẽ làm một chuyện gì đó với cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng đan vào giữa mái tóc cô, cất giọng hỏi một câu khàn đục: “Bây giờ đã biết tôi là ai chưa?”
Tưởng Ly nghiêng mặt sang bên cạnh cọ cọ má vào gối của anh, lẩm bẩm một câu mơ hồ gì đó rồi nhắm mắt ngủ ngay.
Lục Đông Thâm bất chợt bật cười.
Một lúc lâu sau, ngón tay trỏ của anh gập lại, mơn man vuốt ve gò má và đôi môi vừa bị anh hôn lên, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không quan tâm quá khứ của em, chỉ cần tương lai của em. Cuộc đời sau này của em không còn Tả Thời, cũng không còn Đàm Diệu Minh, nhớ kỹ chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...