Người Tình Thần Bí


Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Đông Phù ở thành phố C xa xôi đang họp thì bỗng dừng lại, nói với người đàn ông bụng phệ chừng năm mươi trước mặt: “Chúng ta nghỉ giải lao năm phút trước nhé?”
Đông Phù đột nhiên yêu cầu làm tất cả mọi người trong phòng họp sửng sốt.

Anh ta đứng dậy đi ngay mà không nói lời nào.

Cửa phòng vừa mở, nháy mắt Đông Phù đã xuất hiện trong phòng bệnh của Khương Dao.

Đông Phù đứng sau lưng thần, nói: “Mời ngài ra lệnh.”
“Cậu ở lại trông cô ấy, ta phải đi một lát.”
Đông Phù nhìn về phía giường bệnh, trong mắt anh ta, cả người Khương Dao phát ra ánh sáng xanh, sức khỏe dồi dào, không có bất cứ vết thương nào.

Song khi anh ta nhìn cô bằng mắt thường, chỉ thấy nét mặt cô mệt mỏi, cau mày, đôi môi tái nhợt, gò má đỏ ửng khác thường.
Chắc cô ấy chỉ phát sốt bình thường thôi.
“Vâng.” Đông Phù vừa dứt lời, thần biến mất ngay lập tức.
Đông Phù nhìn chằm chằm chỗ anh vừa biến mất, nghi ngờ bản thân ảo giác.

Ban nãy thần cầm cung ư? Còn sáng lên nữa? Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Đông Phù không dám khẳng định liệu có phải mình hoa mắt trông nhầm hay không.
Đông Phù lại mở cửa phòng bệnh quay về công ty, anh ta vào văn phòng đã nhanh nhẹn xử lí công việc, sau đó lên chuyến bay gần nhất đến Tây Song Bản Nạp.

Khương Dao hôn mê đến ngày thứ tư, cơn sốt vẫn chưa hạ.
Đông Phù chăm sóc Khương Dao cả đêm, phát hiện ra gì đó bèn lập tức cho người chuyển Khương Dao về biệt thự Thôn Minh.

Anh ta chắc chắn ngày đó không nhìn nhầm, cung thần thật sự phát sáng.
Cung từng là vũ khí của thần.
Lúc tỏa ra hào quang cũng là lúc thần phải thực hiện nghĩa vụ của mình.
Đông Phù nhìn Khương Dao hôn mê mãi không tỉnh, lẩm bẩm: “Hy vọng ngài quay về bình an…”

Cung lần đầu tiên phát sáng là vào buổi tối hôm Khương Dao cùng thần đến Tây Song Bản Nạp.
Âm tà quấy phá, cả làng thờ ma, lệ quỷ biến thành trưởng thôn.

Con quỷ kia thích nhốt du khách trong thôn rồi hù dọa cho vui, ai nhát gan bị dọa chết ngay, còn gan lì thì từ từ hành hạ đến chết, chúng nuốt oán khí làm cả thôn u ám.
Lúc Khương Dương tới đó, chứng kiến thôn dân tiều tụy, hai mắt trũng sâu, nhân trung có khói đen bao phủ kéo thẳng đến đỉnh đầu.

Lệ quỷ lộng hành trên không trung, nắm vô số sợi đen trong tay.
Cả người thần hơi sáng lên, giữa vùng đất tăm tối cực kì bắt mắt.
Con ngươi lồi ra của lệ quỷ đảo tròn trong hốc mắt, nhìn thẳng vào thần.
Quỷ và thần bốn mắt chạm nhau.
Lệ quỷ không né cũng chẳng chạy, ấy thế mà còn toét miệng cười với anh.
Khương Dương sầm mặt, nặng nề nói: “Diệt.”
Lệ quỷ nháy mắt hóa thành sương đen trong không trung, đùng đùng đùng, cả thôn ngập trong mùi hôi tanh tưởi.

Những người bị sương đen dính vào người la lên thất thanh rồi ngất xỉu.

Sau khi Khương Dao phát sốt, cung phát sáng lần thứ hai.
Phía trước là hai ngọn núi hoang, dưới chân núi cằn cỗi có một xưởng sửa chữa máy móc cũ kĩ.

Sỏi đá chất đống trước cửa xưởng, máy tiện, máy trộn xi măng dựng cạnh tấm ván sắt.

Người đàn ông mặc áo may ô đầy dầu máy đạp một chân lên máy móc, đeo mặt nạ hàn, tia hàn như pháo hoa sáng chói khiến người ta không mở mắt nổi.
Cách anh ta không xa là một người phụ nữ gầy nhom ngồi xổm trên đất nhặt mối hàn, trong rổ của cô ta có không ít miếng sắt vụn.
Ở xưởng có năm sáu người đàn ông khác đang làm việc.
Khương Dương vừa đến đã thấy làn sương mù đỏ thẫm bao quanh công xưởng này, trên đầu họ ai cũng có sương đỏ lượn lờ.

Màu đen đại diện cho ma ám, màu đỏ là màu máu.

Người ở đây đều từng giết người.
Thần không do dự, cung bay lên cao rồi biến thành khổng lồ, ánh sáng ngưng tụ thành chín mũi tên.

Chúng đồng loạt bắn ra, xuyên thẳng trái tim mỗi người.

Chín người lặng lẽ ngã xuống, cung về lại trong tay thần.

Giây tiếp theo, sương mù đỏ ngưng tụ rồi bay thẳng vào góc tối trong xưởng.
Khương Dương không đi theo, anh đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nói: “Diệt.”
Xưởng máy đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh, ánh lửa ngập trời, bụi đen bay trong không khí tạo thành một đám mây lớn.
Thần cụp mắt, chuẩn đị quay đi thì chợt sững lại.
Giữa máy trộn đầy bùn đất cạnh đó, một cô bé hé hai mắt đang nhìn anh chằm chằm.
Thần nhìn cô bé, trên đầu nó không có chút sương đỏ nào.
“Chú giết mẹ cháu.”
“Chú giết ba cháu.”
Cô bé lộ mặt đi tới, vóc dáng nhỏ bé quen quen.
Thần mấp máy môi, nhìn nó đăm đăm, “Ngươi là ai?”
Cô bé nghiêng đầu, mỉm cười: “Cháu tên là Khương Dao!”
Đôi mắt anh co rút, nhìn hai thi thể nằm dưới đất.

Ngô Huệ ngã đè lên người Khương Hồng, bọn họ chết không nhắm mắt.
Đúng lúc này, một luồng sáng xanh đánh trúng trái tim thần, trời đất biến đổi, ánh sáng xanh xé nát bốn phía.

Xưởng máy, thi thể, dãy núi vặn vẹo biến mất, trời đất quay cuồng, cuối cùng chìm cả vào bóng tối.

Khương Dao bị tiếng đập cửa đánh thức.

Cô vừa tỉnh đã nghe thấy tiếng nức nở, đối mặt với trần nhà xi măng đen sì và mùi sắt gỉ tràn vào khoang mũi.

Khương Dao tỉnh táo rất nhanh, cô biết rõ bản thân đang ở đâu.
Nhưng lần này khác với những lần trước, cô có ý thức, mọi cảm giác cực kì chân thực tựa như cô thật sự trở lại quá khứ.

Cô còn cảm nhận được chăn đang đắp trên người.
Khương Dao nhìn nơi phát ra tiếng khóc, Khương Dao nhỏ đang chôn mặt khóc rấm rứt, thậm chí Khương Dao có thể nhờ vào ánh trăng thấy từng cọng lông tơ nhạt màu trên cánh tay.
Cô nín thở, nhíu mày liếc sang cạnh giường.

Khương Hồng thời còn trẻ cởi trần và mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình đang say giấc.

Tiếng động ngoài cửa sắt càng ngày càng to, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, âm thanh Ngô Huệ kêu gào trong đau khổ.
Khương Dao giật mình.

Cảnh tượng quá quen thuộc tái hiện vô cùng chân thực.
Bé Khương Dao chợt ngẩng đầu, nước mắt còn vương trên mi, chóp mũi hồng hồng.

Cô bé nhìn cô, khẽ khụt khịt.
Khương Dao nín hơi, hỏi: “Em thấy chị à?”
“Chị ơi, em sợ.” Giọng cô bé run run, nhỏ nhẹ mềm mại, giống đến sáu phần với giọng Khương Dao lớn.

Khương Dao hoảng hốt—thì ra đây là giọng cô ngày nhỏ, bất lực, yếu đuối, vừa dè dặt vừa nhút nhát.
Cho nên cô phải tự an ủi bản thân sao?
Khương Dao không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cô nhanh chóng nhớ lại nhiều khi chỉ ước có ai đó trò chuyện với mình trong đêm tối.
Cô không chút do dự nắm tay bé Khương Dao, “Đừng sợ.”
Uỳnh—Uỳnh—Uỳnh—
Bàn tay đang nắm run lẩy bẩy.
Lâu lắm rồi mới nghe lại tiếng đập cửa sắt, Khương Dao vẫn không kìm được nỗi sợ hãi.

Âm thanh chói tai như con quái vật khổng lồ bám chặt trong đầu cô.
Bé Khương Dao đỏ mắt, nắm chặt tay cô: “Chị cũng sợ.”
Hàng mi Khương Dao run rẩy, cô cười bảo: “Không, chị không sợ.” Cô đến phía sau bé con, ôm nó vào lòng, “Mẹ vốn là một người rất dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, từ trước đến nay chưa từng xích mích với ai… Chỉ là, bà sống quá khổ sở.” Cô mấp máy môi, “Khốn khổ quá, không ai nghe bà nói, mà tính bà lại không gây sự với ai được, thế nên bà chỉ có thể…”
Rầm—rầm—rầm—
Khương Dao bịt tai đứa trẻ, giọng hơi run lên: “Bà chỉ có thể nhân lúc nửa đêm không ai biết, bộc lộ cảm xúc thật trong lòng, lén khóc, lén điên lên…”
“Em biết chứ.” Bé Khương Dao cụp mắt, đôi mi ướt sũng như cánh én trong mưa, “Em biết chứ…” Nó cứ lặp lại câu “em biết”, nước mắt lẳng lặng trào ra, khác hẳn với tiếng ồn ngoài cửa sắt.
Khương Dao điếng người.
“Thế nên em cừ lắm.” Khương Dao bảo, “Em làm rất tốt, em bảo vệ được bí mật nhỏ của mẹ.”
“Mẹ không hề biết em tỉnh dậy sao?” Bé Khương Dao nhìn cô, lí nhí hỏi.
Khương Dao khựng lại.
Hai mắt cô bé trong veo mà thấm u buồn, đầy sự chân thành và tin tưởng nhìn cô: “Cho dù một lần cũng không biết?”
Khương Dao không đáp.
“Hay là do nước mắt của em có thể khiến mẹ cảm thấy được giải thoát?”
Khương Dao run rẩy.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, trả lời: “Không đâu, mẹ rất yêu thương em mà.”
Bé Khương Dao lẳng lẽ nhìn cô.
Khương Dao mím môi, dịu dàng bảo: “Nhà này chỉ mỗi em được ăn trứng gà, uống sữa bò mỗi sáng.


Bình thường 7 giờ em dậy, mẹ sẽ dậy trước một tiếng.

Lúc em ốm, mẹ thức cả đêm chăm nom cho em.

Năm trước tiệm cơm bị lũ quét, mẹ tìm em suốt mười tiếng, còn chèo thuyền giúp người ta đến nhanh hơn, sau đó mẹ bế em lên thuyền trước… Chẳng phải em muốn học vẽ sao? Mẹ sẽ cho em học vẽ, không những thế còn mời thầy dạy tốt nhất về… Cuộc đời của em, học hành, mọi thứ đã được lên kế hoạch trước, bà ấy sẽ dốc toàn lực lo mọi thứ chu toàn…”
Cô bé vẫn im lặng nhìn Khương Dao.
Khương Dao bị nhìn, ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Nhưng bà ấy cũng chỉ là một con người.”
“Có những lúc bà ấy không chịu nổi.” Khương Dao nhẹ nhàng bóp tay cô bé, “Vậy nên bà ấy sẽ nổi giận, sẽ nói một đằng nghĩ một nẻo, có lúc tốt bụng nhưng lại giả làm người xấu, sẽ có lòng tự trọng, có ý nghĩ hơn thua và lòng hư vinh… Nhưng mấy thứ này chẳng sao hết đúng không?”
Bé Khương Dao lắc đầu: “Không đúng.”
Khương Dao kinh ngạc.
Cô bé giương đôi mắt to tròn ngập nước, bình tĩnh nói: “Em không cần một người mẹ như vậy.”
Khương Dao cau mày, cô từng nghĩ vậy sao?
Kí ức quá mơ hồ, cô không nhớ rõ nhưng ngẫm lại, cái tuổi này đang trong thời kì phản nghịch, có lẽ khi ấy cô từng nghĩ như vậy.

Khương Dao định nói gì thì cô bé lại kéo cô xuống giường.
Hai người bò dưới đất, đi qua bàn ăn lộn xộn, cúi người chui ra từ cửa cuốn.

Ngọn đèn đường chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, ánh đèn lờ mờ làm vẻ mặt cả hai tái nhợt như người chết.

Cách đó không xa, Ngô Huệ dựa vào cửa sắt.

Bà nhắm nghiền hai mắt và ngửa đầu, dùng hết sức giật cửa.

Cùng lúc đó bà hét chói tai, cửa sắt vang lên ầm ầm át đi tiếng thét của bà.
Đây là lần đầu tiên Khương Dao tận mắt thấy Ngô Huệ kéo cửa sắt.

Ngày nhỏ vì quá sợ nên cô không dám ngó xem, nhưng giây phút nây, nước mắt như vỡ đê lăn xuống.
“Mẹ ơi…”
“Em muốn một người mẹ hoàn mỹ.” Con bé thản nhiên cất lời.
Giây tiếp theo, tiếng gào thét của Ngô Huệ im bặt, bà há miệng như muốn nói gì đó nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
Khương Dao ngẩn ngơ, nước mắt còn đọng trên má.
Bé Khương Dao nhìn cô cười ngọt ngào.
HẾT CHƯƠNG 38.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận