Người Tình Tàn Nhẫn


Hai người bọn họ rời khỏi, Lâm Quân Dạo vẫn miệt mài tập luyện.

Người cô đổ mồ hôi, trấn trán lấm tấm từng giọt mồ hôi.

Trương Đình lấy khăn trên bàn, đến lau mặt cho cô.

Lâm Quân Dao mỉm cười, hơi thở vì mệt mà có chút lộn xôn.

“Muốn tập luyện?”
Lâm Quân Dao: “Em nghĩ kỹ rồi, một năm này ở bên ngoài, trải qua rất nhiều chuyện, cũng hiểu ra một đạo lý, nếu muốn lăn lộn trong giới này, bản thân nhất định phải có bản lĩnh, ít nhất là có thể bảo vệ bản thân mình."
Không để đến lúc quyết định, cô lại trở thành trở ngại của bất kỳ một ai.

Khúc Vận cũng vậy, Trương Đình lại càng vậy....!Trương Đình nghe cô nói xong, thấy cô kiên quyết như vậy, khí chất trên người cũng khác hẳn cô gái ngày trước, hắn bỗng phát hiện ra, cô thực sự rất có năng khiếu, chỉ một năm ngắn ngủi như vậy đi cùng Khúc Vận, cô đã gần như thay da đổi thịt, nếu như được chỉ bảo cẩn thận, không chừng sẽ có một kết quả không ngờ...!
Hằn đặt khăn lau xuống, khuôn mặt sạch sẽ của cô ảnh lên chút hưng phấn, Trương Đình cầm tay cô, khẽ xoa xoa vết chai ở cổ tay vì cầm dao lâu ngày, khẽ hỏi: “Nếu như tôi dạy em thì sao?”
Hai mắt Lâm Quân Dao mở lớn, đương nhiên không ngờ
Trương Đình sẽ làm vậy.

“Không thích tôi dạy?” Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Lời hắn thốt ra, dường như có một chút sâu xa hàm ý.

Lâm Quân Dao đương nhiên cực kỳ vui vẻ, cô nhìn hắn, không tin tưởng hỏi lại: “Anh dạy em thật sao?”
Trương Đình nhìn cô rất chắc chắn.

Lâm Quân Dao mỉm cười xán lạn, Trương Đình vuốt ve khuôn mặt cô, khỏe môi cười nhẹ.

Trương Đình đồng ý huấn luyện cho Lâm Quân Dao, nhưng cô không ngờ đến là, ngay ngày hôm sau, hắn liền bắt đầu chuyến huấn luyện cho cô.


Trương Đình không đem theo thuộc hạ, mà tự mình lái xe đưa cô đến một đặc khu “Trương lão đại..

Thuộc hạ canh gác ở đó nhìn thấy hắn, liền cung kính chào hỏi.

Lâm Quân Dao thấy vậy, không nghi ngờ gì liền cho rằng nơi này là của Hồng Thiên kia.

“Mở cửa!"
"Trương lão đại, ngài muốn tự mình hướng dẫn hay là tới đài quan sát...?”
Lâm Quân Dao nhìn Trương Đình, mà hắn chỉ nhìn cô một cái, sau đó liền đáp: "Đài quan sát
Cuối cùng, Lâm Quân Dao và hắn cũng tách ra, cô bị tên thuộc hạ kia đưa đi, nơi này giống như một đặc khu quân sự, tường xung quanh đều được xây bằng vật liệu cực kỳ kiên cố, đến mặt đất dưới chân Lâm Quân Dao cũng có cảm giác không giống ở bên ngoài.

Không khí ở nơi này, càng đi lại càng có cảm giác ngưng trọng, giống như cô đang đi xuống dưới đất, càng ngày, ánh sáng lại càng yếu ớt, trên tường dẫn không còn lỗ thông gió, hoàn toàn là tường đá lạnh lẽo, tên kia đưa cô đến một cánh cửa bằng sắt nguyên chất, trước khi tổng cô vào trong, tên đó vô tình mà buột miệng hỏi.

“Cô từng làm nhiệm vụ chưa.?”
Lâm Quân Dao không hiểu, thấy vậy, người kia cũng ngậm miệng, sau khi cô đi vào, thì liền đóng sầm cửa, khóa ngoài.

Lâm Quân Dao giật mình, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì, nguồn sáng duy nhất bên ngoài đã biến mất, sau cánh cửa là một bóng đêm đen ngòm.

Cô không nhìn thấy bất kỳ điều gì, cũng không biết xung quanh có thứ gì, trong đầu Lâm Quân Dao reo lên một hồi chuông cảnh báo.

Thần kinh bắt đầu co chặt, cảm giác sợ hãi bắt đầu dâng lên.

Bóng tối bủa vây, Lâm Quân Dao nín thở, thật lâu đều không di chuyển.

Gào.!!
Nhưng trong không gian lại có tiếng thủ gầm phát ra, cả Chỉ vài giây ngắn ngủi tiếp theo, cô liền ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, một thứ sinh vật khổng lồ đang tiến người Lâm Quân Dao đều sởn da gà sợ hãi.

tới.

Theo phản xạ, cô liền rút con dao găm sau lưng ra, bắt đầu cảnh giác.

“Gào "
"Aaa....Đáng ghét!"
Rào!!
Nhưng khi thử hôi thối đó lao đến, Lâm Quân Dao thậm chỉ còn không thể làm gì, thì lập tức đã bị thứ đó hất tung vao đầm nước.

Thứ nước đó hội thổi còn hơn mùi cống rãnh, tất cả giác quan của cô đều ngập thứ mùi kinh tởm kia, thậm chí, cô còn uống phải không ít thứ nước đó.

Đại não phát ra tín hiệu, dạ dày cô bóp chặt lại, cả người nôn thốc ra, cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi đầm lầy, nhưng cô lại chợt phát hiện, nước này thật nặng, mà cô không vốn bất ngờ, lúc này cả người lập tức truyền đến một trận tê dại.

Lâm Quân Dao hoảng hốt, buồn nhanh chóng bò lên, nhưng chỉ vừa mới ngóc đầu lên, con vật khổng lộ kia một lần nữa dìm thẳng cô xuống đầm lầy.

Lâm Quân Dao hoàn toàn bị sặc, cô cảm nhận rõ được những mạch máu đang không ngừng đổ dồn tới mặt cô, ruột gan cô đều vì thứ hôi thối xuanh quanh mà quặn thắt thật chặt, cô không ngừng nôn mửa dưới nước.

Mắt cô đỏ rát, nhưng thứ nước kia tràn vào, lại giống như một thứ axit, bám mặt lấy hai hốc mắt cổ, cháy lên như lửa.


“Trương.....!Đình...!
Nhưng kẻ đó không xuất hiện.

Ram!
Lâm Quân Dao lại quật cường bò lên bờ, lúc này, mọi bản năng đều quay về hành động bỏ chạy, nhưng con vật kia dường như vô cùng tinh nhạy, chỉ cần cô vừa mới ngóc lên, là liền hung bạo đạp cô dìm xuống.

Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I Nh ảy h*ố ţȓuyëŋ full
Quần nhau không biết là bốo nhiêu, Lâm Quân Dạo gần như bị kiệt sức.

Cô thảm hại đến nỗi, chỉ có thể cầu từng hơi thở để sống sót.

Nhất định phải sống sót, Lâm Quân Dao lại bị dìm xuống một lần nữa, nhưng lần này, cô lấy hết sức bình sinh, không kích động ngoi lên.

Cô lúc này mới phát hiện, chỉ cần khongo ngoi lên, con vật lớn kia sẽ không động đến cô nữa.

Phát hiện này khiến Lâm Quân Dao bị vùi dập suốt thời gian qua mừng rỡ như điên.

ở trong bóng tối đã lâu, cô đã dần quen được một chút với nó.

Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Con dao, đúng rồi, con dao đó có tẩm thuộc độc của Khúc Vận từ trước, chỉ cần đâm chúng nó...!
Lâm Quân Dao bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, mới phát hiện ra, cách để thoát cực kỳ dễ dàng.

Trước đó cô vì tinh thần hoảng hốt, dẫn đến hành động theo bản năng, không hề có chút suy nghĩ.

Đáng chết thật!
Cô ráng quẫy mình, nhưng cô còn chưa biết bơi hoàn toàn, gần như chỉ có thể duy trì được một chút.

Lắng nghe bước chân của con vật kia, Lâm Quân Dao chỉ khẽ chìa mũi ra khỏi mặt nước lấy hơi.

Con vật kia lập tức quay lại, Lâm Quân Dao lại lập tức thụt xuống.


Thứ đồ này quả nhiên cực kỳ thính, trong bóng tối như vậy, lại có thể luôn luôn phán đoán đúng.

Lâm Quân Dao vô cùng gian nan mới quẫy mình đến sát bờ đất, lại cẩn thận từng chút một để thứ trong bóng tối kia không phát hiện ra.

Gào!!
Ở dưới đầm lầy, Lâm Quân Dạo gần như nghẹt thở, cô bám lấy một miếng sần sùi nhô ra ở bờ đất trong nước, cố hết sức không để bản thân chìm xuống dưới.

Một chút nữa, một chút nữa thôi....!
Thứ quái vật kia vừa quay đầu, Lâm Quân Dao như thấy được cơ hội sống, cô vùng khỏi mặt nước, bắt lấy con dao găm trước đó mình làm rơi trên mép bờ.

“Chết đi...thứ kinh tởm.!” Lâm Quân Dao chỉ chờ một khắc này, cô không còn nghĩ đến đều gì nữa, bất chấp mọi thứ, cầm chặt dao, lao thẳng đến con quỷ lớn đó, chỉ cần một nhát, một nhát thôi, thứ đó sẽ nhiễm độc mà chết.

Nhưng Lâm Quân Dao đã lầm.

“Không...!Không thể nào...” Cô sững sờ, cả người run lên.

Thứ đó bị cô đâm một nhát, nhưng...!không hề hấn gì.

Lẽ nào độc không còn tác dụng?
Rầm! Phập!!
Chỉ một giây cô hoảng hốt này, con quái vật kia đã tức giận gầm lên một tiếng, nhanh như cắt, xông đến muốn đè bẹp cô.

Cô không giết được nó, nhưng lại chọc tức nó rồi? "AAAA....!"
***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui