Trong căn cứ, Khúc Vận cầm chân đám người kia, một đám sát thủ lực lưỡng, vây quanh một người phụ nữ, ánh mắt cảnh giác cao độ.
Người Khúc Vận đầy máu, vẻ điên cuồng trên người không có cách nào che dấu.
Lâm Quân Dao, con bé ngu ngốc đó đã ra ngoài chưa? Trong lòng cô lo lắng, nhưng càng lo lắng, cô lại càng nhanh chóng muốn thoát khỏi đám người này.
“Cô là ai?"
Lúc này, một giọng nói trầm đặc đột nhiên vang lên.
Từ trong màn đêm, một người đàn ông chầm chậm đi ra.
Hắn khoác một chiếc áo choàng mỏng, đôi con người màu đỏ nhạt của hắn khẽ nổi bật trên khuôn mặt có phần nhợt nhạt.
Theo sau hắn, còn rất nhiều vệ sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ.
Kẻ đó, không ai khác, chính là Luke! Nhìn thấy hắn, ký ức cô chôn vùi nhiều năm, rốt cuộc cũng giống như thủy triều, một lần nữa cuộn trào.
Hắn không còn nhớ cô, nhưng khuôn mặt hắn, Khúc Vận chưa từng quên! “Anh đã quên tôi.?"
Luke nhíu mày, khẽ phất tay để đảm thuộc hạ lùi ra.
“Nhưng mà.
Một tên thấy vậy hơi ái ngại, nhưng hắn liền nhận ngay được đôi mắt đầy tử khí của Luke bắn tới.
Luke rất tự nhiên đi đến gần Khúc Vận, thậm chí còn không hề kiêng nể đến con dao đẫm máu trên tay cô.
Hắn quan sát cô một lượt, dường như đang mơ hồ nhớ đến điều gì đó.
“Thì ra là cô...!“Bốo nhiêu năm rồi, cô thay đổi không ít Khúc Vận nhìn hắn, ánh mắt căm ghét không hề giấu giếm:
“Còn anh thì vẫn vậy.”
Luke dường như không để tâm đến sự thất kính của Khúc Vận, hắn nhìn cô sâu một cái, đột nhiên như có như không lại nói một câu.
"Không giống chút nào.” Khúc Vận không quan tâm lời hắn.
Cô dằn lòng mình xuống, nhớ đến Lâm Quận Dao.
“Hai người bị các người bắt ở Pháp đang ơi đầu?"
Luke khựng lại, quay sang nhìn cô:
“Cô biết bọn họ.” Khúc Vận nheo mày:
“Bọn họ đang ở đâu."
"Dường như cô muốn biết quá nhiều rồi thì phải.”
Luke lên tiếng, xung quanh hắn lạnh đi.
“Luke, bọn họ chỉ là người vô tội.
Luke như nghe thấy một chuyện cười lớn nhất trên thế giới:
“Vô tội...??"
"Xem ra cô cũng không biết chuyện gì cả, xem ra là tôi lo thừa rồi.”
Lời của Luke vẫn luôn có ẩn ý, nhưng Khúc Vận làm thế nào, cũng không thể tìm ra được manh mối nào khác lạ.
Dường như, lúc này cô mới cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như mình từng nghĩ.
Lâm Quân Dao nói với cô, bố mẹ cô ta bị bắt cóc, bốn đầu, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ là cùng cô ấy từng bước lần theo manh mối.
Nhưng lúc này cô mới nhận ra, bản thân mình đã quên mất một chuyện, người bắt cóc bọn họ, không phải là ai khác, mà là Luke.”Người hắn chăm chăm nhằm tới, tuyệt đối không phải đơn giản.”
Là Lầm Quần Dao vẫn giấu điểm cô chuyện gì, hay là ngay cả cô ấy cũng không biết nội tình bên trong?Chết tiệt Chuyện này, chỉ có khi gặp được bố mẹ Lâm Quân Dao, mới có hy vọng có thể nói được rõ ràng.
“Luke, chuyện anh lợi dụng rừng Quỷ làm điểm buôn bán ma túy, anh không sợ chuyện này lộ ra sao?"
Luke nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui:
“ Tên Sun đó thật lầm lời giNhưng rất nhanh, hắn liền cười khẩy:
“Vậy cô cho rằng, với sức lực của một mình có, thì có thể làm được gì?"
“À, tôi quên mất, có hiện tại đã là sát thủ số một của tổ chức Hồng Loan.”
“Nhưng mà, có có đếm được, trên thế giới này có bốc nhiều kẻ treo giải thưởng chỉ để đoạt lấy mạng cô không? Sắc mặt Khúc Vận đương nhiên không tốt, nhưng cô vẫn không hề tỏ ra sợ sệt, Luke là đang muốn dùng chiêu tâm lý với Cô “hử, nếu năm xưa tôi chọn làm cái nghề này, thì đã sớm đặt mạng trên lưới đạo, nhưng anh yên tâm, trước khi giết được anh, tôi sẽ không chết.”
!!!Luke cười khẽ, có phần mỉa mai, lại tán thưởng nhìn cô:
"Xem ra, lời thề năm đó của cô là thật rồi.”
Khúc Vận cầm chặt dao găm, chạy tới chỗ hắn.
Xoẹt xoẹt!!! Thuộc hạ của hắn cũng xông lên.
“Dao sắc thật nhưng không đủ
“Luke, kẻ đó đã rời đi rồi
Một tên thuộc hạ chạy tới báo, nụ cười trên khóe miệng Luke còn chưa tan hết, họng súng đã dí đến cổ họng tên đó, nã một tiếng gầm trời.
“Phế vật
Máu tưới nóng bỏng bắn tóe lên mặt hắn, Luke nhíu mày khó chịu:
"Bẩn
Khúc Vận đánh nhau với đám thuộc hạ, lại thấy Luke có ý rời đi, cô nghiến răng muốn xông đến.
Nhưng Luke chỉ liếc cô một cái, trước khi rời đi, còn bỏ lại một câu, mà nội dung của nó, làm Khúc Vận hoàn toàn chết sững.
“Thấy cô như vậy, có lẽ cũng mong gặp lại đứa bé đó lắm
“Chịu thua đi, cô không thắng được tôi đầu.” Trần Duy từng bước áp sát, lưỡi dao của cô ta đã ở trên đầu Lâm Quân Dao, cánh tay cô vì chống đỡ mà chảy đầy máu tươi, nhưng ánh mắt trước sau lại rất ngoan cường.
“Trần Duy, tôi sẽ không chịu thua đâu.” Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Người cô đầy máu, đến đôi mắt cũng nhuộm máu tươi.
Đó là máu của cô, cũng có cả của Trần Duy.
Lương Lan bị bắt, mắt cô đỏ bừng nhìn Lâm Quận Dạo từng bước từng bước bị dồn vào đường cùng.
Trần Duy đè ép Lâm Quân Dao xuống, mũi dao gần như chỉ còn cách khuôn mặt cô chưa đầy cm, trán Lâm Quân Dao đổ đầy mồ hôi, cả người căng chặt đến không thở nổi.
Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi, cô sẽ đi đời.
Cop!!! “A, quay lại.”
Trần Duy giật mình, cô ta không ngờ được rằng sẽ có người chen vào ngay lúc này, trong lúc sự chú ý của mình đều dồn vào Lâm Quân Dao bên dưới, một thanh phiêu tiêu đột nhiên bấy đến, đâm thẳng vào mu bàn tay cô ta.
Trần Duy chỉ kịp nhìn kẻ đến, ánh mắt cô ta thoáng lên một tia khó hiểu.
“Là anh.”
”Trong màn đêm, đám người kia mờ ảo xuất hiện, đứng cách bọn họ, lại xa xa vừa đủ để những người lạ không nhận ra được thân phận của bọn họ.
Lâm Quân Dạo nhân một giây kia, phi người về sau, tránh khỏi sự chèn ép của Trần Duy, Lương Lan vẫn bị đám người kia kiềm chế, khuôn mặt cô không giấu nổi sự lo lång.
Trần Duy thấy người đến, sắc mặt liền khẽ thay đổi:
“Sao anh lại ra đây."
"Tôi đi đâu cần cô lên tiếng sao...?"
Trần Duy mím môi không đáp.
Lâm Quân Dao dường như cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc, nhưng người đàn ông đó đứng giữa đám người kia, hơn nữa Lâm Quân Dao trong mơ hồ còn có cảm giác, hắn đang cố dằn lại giọng mình.
Cô không thấy được hắn, nuhwng dường như kẻ đó cảm nhận được ánh mắt soi xét của cô, hắn lại lên tiếng:
“Thả bọn họ đi “Không được.”
Trần Duy lập tức từ chối.
“Luke muốn cô ta chết.
Nghe thấy lời Trần Duy, cả Lâm Quân dạo và Lương Lan đều bất ngờ.
Lâm Quân Dao nhìn Trần Duy rồi lại nhìn đám người nấp trong bóng tối kia.
Trong lòng có hút kinh sợ, Luke đã biết sự xuất hiện của cô sao?Vậy bố mẹ cô thì sao? “Tôi nói gì, cô không nghe thấy sao.” Trần Duy nghiến răng, nắm tay siết chặt lại:
“Tôi.”
Nói đoạn, kẻ đó lại quay sang hướng Lâm Quân Dao, khể nói:
“Còn không đi.” Lâm Quân Dao dù đối với kẻ đến này còn nhiều hoài nghi, nhưng cô không có thời gian ngồi phán đoán kỹ càng nữa.
“Còn cô ấy...?"
Người nọ lại lên tiếng:
“Thả cô ta ra.
" Trần Duy nghiến răng, khẽ đưa mắt nhìn tên thuộc hạ.
Lương Lan được thả ra, vội vàng chạy đến chỗ của LâmQuân Dao.
Hai người không hề lưu luyến gì nữa, bỏ lại tất cả mà thục mạng chạy.
Khi bóng hai người vừa khuất, một đám người khác lại đi đến.
Bọn họ là nhằm đến đám người đã cứu Lâm Quân Dao mà đến.
Trần Duy thấy vậy, bất giác liền đứng ra chắn trước.
Tên kia thấy vậy, cười khẩy, đứng lại trước mặt Trần Duy, cao giọng lên tiếng:
“Luke muốn anh cho anh ta một lời giải thích.”
Người nọ nghe xong, không gian lại chìm vào yên tĩnh đến đáng sợ.
Cuối cùng, hắn lại lạnh lùng lên tiếng:
“Biết rồi.”
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...