Phí Dạ Đông ngồi bên cạnh, ném cho cô một chai nước, sau đó còn khẽ trêu chọc.
Lâm Quân Dao hơi ngại ngùng, cô ngồi thẳng dậy, bắt lấy chai nước kia, uống một hời lớn.
Phí Dạ Đông:" Không hay đi leo núi sao?"
Lâm Quân Dao gật đầu:" Chưa từng!"
Phí Dạ Đông cười nhạt, lát sau, hắn lại đứng dậy, giữa không gian rộng lớn, giọng hắn như có như không:
" Càm giác đứng trên cao, cũng chà có gì thú vị..."
Lâm Quân Dao chì nghe lờ mờ, nhưng cô cũng không hòi lại.
Núi ờ Tây thành cũng thật cao, cô nhớ, mấy năm trước, cô từng cùng một người hẹn đi leo núi, còn mất mấy tháng trời để đi học các kỹ năng leo núi, nhưng cuối cùng, cuộc hẹn kia lại chẳng thể nào thành hiện thực nữa.
Cô cười buồn, nhưng nhanh chóng gạt những bi thương kia sang một bên.
" Anh thường xuyên leo núi sao?"
" ừ, nhưng chưa từng sảng khoái như hôm nay..."
Lâm Quân Dao ngạc nhiên:" Tại sao chứ..."
Phí Dạ Đông nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói:" Vì có em đi cùng đấy...!"
Lâm Quân Dao hơi sững người, hai má cô hối đò, Phí Dạ Đông mỉm cười, nhân lúc này liền chụp một bức ành.
Ánh mắt cô liền nhăn lại, không vui:" Anh làm gì thế? Mau xóa đi!"
Lúc sau, điện thoại cô liền rung lên, mờ trang trang cá nhân ra thì thấy bức ành cùa hai người được anh gắn thè cô vào.
Trong hình, cô có nét ngây ngô, hai má còn hây hây hồng có chút e thẹn nhàn nhạt, Phí Dạ Đông cười tươi, khuôn mặt đẫm mồ hôi nhưng cực kỳ vui vè.
" Rất đẹp mà..."
" Anh..." Lâm Quân Dao siết điện thoại, cô định mờ miệng nói anh xóa tấm hình vừa rồi đi, nhưng chỉ một giây sau liền ngậm miệng.
Cô nhìn tấm hình lớn hiện rõ ràng ờ trang cá nhân của cô, do dự một lát, sau đó lại cất máy đi.
Ngẩng đầu lần nữa, cô lại mìm cười.
Quá trưa, Lâm Quân Dao với Phí Dạ Đông mới có ý định đi xuống.
Lâm Quân Dao cầm dây cáp, ánh mắt liếc xuống bên dưới, sắc mặt liền tối sầm.
Phí Dạ Đông:" Không cần trèo xuống, đi theo tôi!"
Nói xong, hẳn liền nắm tay cô đi ngược lại, Lâm Quân Dao khó hiểu nhìn hắn.
Hai người đi vào một lối đường hầm nhò, cô nheo mắt nhìn hắn ta, rõ ràng ra vè nghi ngờ.
Phí Dạ Đông bóp trán, không biết nên khóc hay nên cười nhìn cô.
Hắn thấy cô vẫn đứng lì ờ cừa động, liền tức giận quay lại cốc cho cô một cái lên trán, Lâm Quân Dao đau đến chày nước mắt, trừng mắt quát lớn:" Này, anh đừng quá đáng nhé!"
Phí Dạ Đông cười cười:" Em phòng bị thế làm cái gì? Tôi cũng không phài hồ báo sài lang, ăn thịt được em chắc..."
Lâm Quân Dao bĩu môi, ánh mắt ám chì, đám đàn ông mấy người chính là hổ báo sài lang.
Cần phài đề phòng!
Phí Dạ Đông hít một hối lạnh, lần đầu tiên trong lòng lại cảm thấy có chút bất lực vô hình:" Em còn không nhìn lại bàn thân mình xem, cà người trên dưới có nổi mấy cân thịt, anh ăn cũng không no nổi, ai thèm chứ..."
Lâm Quân Dao trừng mắt, cà người vẫn đứng lì ờ đó.
Trong lòng có chút ấm ức vô hình.
" Anh cũng đừng coi thường người khác thế..."
Tuy cô không tính là thiên tư quốc sắc gì,
nhưng cũng chưa đến nỗi là xấu xí gầy gò như lời hắn vừa nói..
Phí Dạ Đông vuốt cằm đánh giá:,ã Vậy em nói thừ xem, cái gì trên người em có thề hấp dẫn được tôi...?"
Lâm Quân Dao giận tím mặt mũi:" Anh..."
Phí Dạ Đông cười lớn, trực tiếp kéo tay cô đi vào con hầm kia.
Đường hầm không lớn, hai người đi cũng có chút chật hẹp, thinh thoáng còn va vào nhau, dường như bọn họ đang đi xuyên qua ngọn núi này, bên trong thiếu khí, hai người đều bắt đầu đổ mồ hôi.
Lâm Quân Dao dùng ánh mắt cực kỳ ghét bò để nhìn Phí Dạ Đông, thầm oán trách anh đưa cô đến cái nơi khi ho cò gáy này để chịu tội.
"Em nhịn một chút đi, con đường tắt này không phải ai cũng biết đâu..."
Lâm Quân Dao hừ lạnh.
" Sức lực của em đều dùng để leo lên rồi, em còn sức để leo xuống nữa sao..."
Lâm Quân Dao cắn răng hậm hực:" Dù sao cũng có thiết bị bảo hộ, cùng lắm thì bay một chuyến là được..."
Trong hầm vang lên tiếng cười nắc nè của Phí Dạ Đông.
Lâm Quân Dao thấy vậy, lại càng bực mình hơn.
Con hầm kia quà nhiên xuống núi nhanh, Lâm Quân Dao đang suy nghĩ, nếu như lần sau muốn ngắm cành, thay vì leo một chặng, không bằng đi theo con hầm này, chịu khổ một chút, nhưng đỡ tốn thời gian.
" Đừng md tường, nơi này có mật mã đấy,
em tường ai cũng đi vào được sao?"
Lâm Quân Dao ngạc nhiên, còn muốn mờ miệng hỏi nguyên do thì điện thoại của Phí Dạ Đông reo lên.
Người bên kia nói gì đó, Lâm Quân Dao chỉ thấy khuôn mặt cùa Phí Dạ Đông ngày một xấu đi, hắn nhìn cô mấy cái, sau đó trà lời qua loa mấy câu ậm ừ.
ĐỢi khi cúp máy, Lâm Quân Dao mới lên tiếng hỏi:" Có chuyện gì sao?"
Hắn nhìn cô một lát, trong con người bỗng lướt qua một ý đồ xấu xa, Lâm Quân
Dao rùng mình, sống lưng lạnh buốt bất thường.
" Có muốn đi mờ rộng tầm mắt không?"
" Nhưng là thứ gì mới được chứ.."
Phí Dạ Đông lấy đồ ra, sau đó ném lên xe, lại kéo cô lên, ga xe phóng vút đi, gió lớn tạt qua mấy người, bè gãy mấy lời cùa hắn:
" Đến..nơi là sẽ biết thôi!"
Lần đầu tiên Lâm Quân Dao được chứng kiến cành mà chì có trong phim cô mới được thấy.
Giang hồ tranh đấu!
Khung cành vô cùng thảm khốc, máu tươi chày xuống như thác, những khuôn mặt hận thù, nhưng tiếng kêu oán hận, dường như khiên cà người Lâm Quân Dao đều chết sững.
Cô kinh hãi nhìn đám hỗn loạn phía trước, tay chân đều run rẩy.
"Tôi...tôi muốn quay về, Phí Dạ Đông....mau đưa tôi về!"
Phí Dạ Đông kéo cô sang một góc, bình thản nói: "Đừng lo, sẽ không ảnh hường
đến em đâu!"
Lâm Quân Dao hoàng hốt cầm lấy tay hắn, ánh mắt hoàng sợ nhìn hắn chằm chằm.
Phí Dạ Đông xoa đầu cô, rút tay mình ra, trước khi đi đến chỗ đám người kia, nhẹ nhàng nói một câu: "ĐỢi tôi!"
Bàn tay hắn rút đi, Lâm Quân Dao chì biết sững sờ, cành tượng trước mắt quá mức thàm khốc, bao nhiêu năm nay, cô chì sống trong nền tảng xã hội hòa bình, sẽ không ngờ rằng, sẽ có một ngày phải đối mặt với một mặt đáng sơ như thế cùa cuộc sống.
Máu tươi đầy đường, người sống trên đầu dao!
Mà Phí Đông, hắn thàn nhiên bước vào, bước chân ung dung, đi về một phía.
Bên tai cô phàng phất giọng nói cùa một người: "Cậu chù.."
Cô siết tay, giấu mình thật sâu sau bức tường kia.
Phí Dạ Đông cầm một chiếc côn sắt, mìm cười chĩa về phía đám người phía trước, lạnh lùng lên tiêng:
"Các người là ai?"
" Đừng phí lời, lão đại có lệnh, Phí Đường cùng bang hội cùa hắn, hôm nay phải diệt sạch!"
Phí Dạ Đông cười khẩy: "Thật là khoa trương...không cho người khác mặt mũi nữa hay sao?"
Đám người kia cũng cười lớn, ánh mắt miệt thị rõ ràng.
"Một bang hội nhỏ nhoi, mà cũng dám khoa trương nhiều năm ờ Tây thành, chết cũng không đáng tiếc..."
"Vậy thì thử xem..."
"Các anh em, lên!"
Lâm Quân Dao bịt miệng, mặt cô tái mét, cà người lạnh ngắt, không dám chuyền động.
Đoàng!!
Đoàng!!
Sống mũi cô cay sè, lồng ngực không ngừng đập dữ dội.
Không lâu sau đó, mấy chiếc ô tô khác lái
đến Lâm Quân Dao hít một hơi, vội lau mồ hôi trên mặt.
"Lão đại, Hồng lão đại, Quân lão đại,
Viêm lâo đại.."
Phí Dạ Đông cành giác, hắn nhìn đám người mới đến, trong mắt hàn ý lạnh toát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...