Từ lầu hai đi xuống, Lý Tinh La vẫn luôn ngoan ngoãn mà đem đầu dựa vào ngực Bùi Dục Uyên, ngáp liên tục.
Đến khi được đặt trên ghế, cô vẫn không nói một lời, đôi mắt ngơ ngác mà nhìn phía trước.
Gương mặt ửng hồng còn chưa phai, bởi vì ngáp liên tiếp nên trong mắt toàn nước mắt.
Bùi Dục Uyên thấy cô vẫn chưa tỉnh ngủ, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô, “Đồ lười nhỏ mau tỉnh táo.”
Lý Tinh La chậm rì rì đem ánh mắt ngước nhìn anh.
Bùi Dục Uyên thu tay lại, đưa chén canh cho cô và cười, “Ngủ đến choáng váng rồi hả?”
Lý Tinh La mềm như bông mà trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, không hề có lực sát thương.
“Nếm thử, món này khẳng định em thích.”
Lý Tinh La không nhúc nhích, vẻ mặt không cao hứng.
Cô mới không ngốc đâu!
Bùi Dục Uyên không biện pháp, đành phải chính mình múc một muỗng, thổi thổi mới dỗ cô, “Há miệng.”
Lý Tinh La há miệng, ô, chua chua ngọt ngọt, uống ngon!
Bùi Dục Uyên nhìn thấy mắt cô phát sáng, liền biết dì Phương nấu món canh này cô gái nhỏ rất thích.
Rất nhanh chén canh đã thấy đáy, Lý Tinh La cũng hoàn toàn tỉnh táo.
“Uống rất ngon… Em còn muốn uống nữa!”
Bùi Dục Uyên buông chén, lấy khăn giấy lau khóe miệng dính một ít nước canh, “Không được, ăn cơm trước, cơm nước xong chốc lát mới có thể uống.”
“Được.” Nàng nhăn lại cái mũi nhỏ, miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi ăn cơm dùng ít nước canh kia, Lý Tinh La hôm nay ăn hai chén cơm, rất tốt.
Lúc rửa chén Bùi tổng tỏ vẻ rất vui mừng.
Mấy ngày hôm trước luôn ngủ, cơm cũng không ăn nhiều, liền sợ cô theo không kịp dinh dưỡng, thân thể ăn không tiêu, bất quá hôm nay trạng thái cũng không tệ lắm.
Đang nghĩ ngợi, phía sau tiếng dép lê truyền đến “Lạch cạch lạch cạch”, theo sau một đôi tay nhỏ mềm mại để lên vai nhẹ nhàng mà mát xa cho anh.
Bùi Dục Uyên hơi nghiêng nghiêng đầu, cong cong khóe miệng, “Kỹ thuật không tệ.”
“Dĩ nhiên!” Âm thanh đắc ý từ sau lưng truyền đến, Lý Tinh La mềm mại mà nói, “Buổi tối em sẽ mát xa cho anh tiếp.” Ở công ty vất vả sau khi trở về lại dỗ cô này kia khẳng định rất mệt, cô đúng là đau lòng anh!
“Hửm?”
“Bùi tổng của chúng ta đi làm vất vả, sau khi về nhà lại làm những việc này khiến cho vợ đại nhân đau lòng.” Lý Tinh La thoáng nhón chân lên, người này quá cao cô không có cách nào.
Bùi Dục Uyên quay đầu lại hôn cô, “Em đó ngoan ngoãn thì tốt rồi.”
Lý Tinh La lấy đỉnh đầu đụng vào cằm anh, bĩu môi, “Em mấy ngày nay chẳng lẽ không ngoan sao?”
Bùi Dục Uyên cười khẽ, “Ừm, rất ngoan.”
“Hừ.” Cô ngạo kiều mà lắc đầu.
“Anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, em đi ra ngoài xem thử.”
“Phải không? Em không có nghe thấy.”
“Giúp anh xem thử, nha?”
Được thôi.
Nhìn cô gái nhỏ nhảy nhót mà đi ra ngoài, anh vừa lo lắng lại bất đắc dĩ, “Em chậm một chút!”
Thật là…
“A, không có điện thoại cũng không có tin nhắn!” Trong phòng khách truyền đến tiếng của cô nghi hoặc.
“Thật hả? Em nhìn kỹ xem.” Bùi Dục Uyên súc rửa chén, khóe miệng mỉm cười.
“Aizzzz…”
Anh lắc đầu, ánh mắt ôn nhu lại sủng nịch, cô gái nhỏ rất hiểu chuyện, lo lắng anh mệt còn chủ động tới giúp anh bóp vai, chính là anh cũng đau lòng cho cô.
Bóp trong chốc lát là tốt rồi, nhón chân lên làm thì rất mệt.
Một lát sau, chờ đến khi Bùi Dục Uyên đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lý Tinh La ngồi ở trên sofa, cầm di động không biết đang xem cái gì, tóm lại khuôn mặt nhỏ tức giận.
“Làm sao vậy?” Anh đi qua ngồi xuống, vươn tới xem nội dung bên trong di động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...