Cao ốc Gia Hoa.
Đoạn Vũ Kỳ đứng ở trong văn phòng tổng tài, mỉm cười có vẻ xấu hổ.
Cô đã tiến vào một lúc lâu, vốn dĩ tâm tình đắc ý lại chờ mong, nhưng lúc này Bùi Dục Uyên trầm mặc một thời gian dài làm cô bất an.
“Bùi tổng…” Cô thử hô lên một tiếng.
Bùi Dục Uyên cắm bút, ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, Đoạn Vũ Kỳ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
“Suy nghĩ cẩn thận chưa?”
“Cái gì?”
“Tôi cho rằng cô là người thông minh.”
Đoạn Vũ Kỳ miễn cưỡng cười nói, “Bùi tổng, em không hiểu lắm ý tứ của anh.”
Bùi Dục Uyên gật gật đầu, “Nhiều lần ở trước mặt Lý Tinh La bàn luận thị phi?” Anh đứng lên.
Đoạn Vũ Kỳ sắc mặt khẽ biến.
Cô chính là ngu ngốc phải biết hôm nay Bùi Dục Uyên tìm cô tới sẽ không đơn giản.
“Em không có…”
Anh mạnh mẽ nhìn qua cô ta, “Cô thiết kế căn hộ? Tôi cũng không biết nói cô Đoạn Vũ Kỳ mặt lại lớn như vậy, có thể để chúng tôi vào ở?”
Cô ta cảm thấy có chút không xong rồi.
Lúc này Bùi Dục Uyên quá dọa người, rõ ràng khóe miệng mỉm cười, lại làm cô ta như trong hầm băng.
“Cho người theo dõi tôi? Theo dõi cô ấy?” Anh đứng yên, cười hỏi lại cô ta, “Cái gì cũng không biết mà dám nói bậy?”
Đoạn Vũ Kỳ hoảng loạn mà giải thích, “Bùi tổng không phải như thế, anh nghe em nói…”
Bùi Dục Uyên ngồi ở trên sofa, lắc đầu, “Tôi không muốn nghe.”
Mặt cô ta trở nên trắng bệch.
“Tâm tư rất lung lay, chẳng qua mục đích cô điều tra Tinh La, thật sự là rất ác độc.” Anh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, trên mặt hiển nhiên là chán ghét.
“Em, em không có…” Cô ta làm bộ nhu nhược đáng thương, muốn nỗ lực giãy giụa một chút.
“Cô điều tra cô ấy, rõ ràng biết quá khứ của cô ấy, cô vẫn ác độc mà đem những thứ cô biết về việc theo dõi tôi lại thêm mắm thêm muối nói cho cô ấy nghe, cô muốn huỷ hoại cô ấy.” Bùi Dục Uyên cười đến tựa như một ác ma, anh nắm chặt cằm Đoạn Vũ Kỳ.
Đoạn Vũ Kỳ ánh mắt kinh sợ, đến bây giờ cô ta mới hoàn toàn thanh tỉnh, cô ta bị sự ôn nhu cùng dung túng mà Bùi Dục Uyên dành cho Lý Tinh La làm mờ đôi mắt, thế nhưng đã quên, Bùi Dục Uyên cũng không phải là loại người lương thiện.
Tàn nhẫn độc ác mới là phong cách làm việc của anh.
Cô ta hối hận.
“Bùi tổng, Bùi tổng em sai rồi…” Cô ta run run môi, quỳ gối bên chân Bùi Dục Uyên, duỗi tay muốn kéo ống quần anh, lại bị Bùi Dục Uyên một chân đá văng ra.
“Phanh!” Thân hình mảnh khảnh ngã xuống đụng phải bàn trà.
Đoạn Vũ Kỳ không màng trên người đau đớn, bò đến trước mặt Bùi Dục Uyên, “Bùi tổng, là em sai rồi, chính là em ít nhất vẫn là giúp anh tìm được những tư liệu đó, em cầu xin anh buông tha cho em đi…”
“Cô hẳn là nên thấy mình may mắn, cô ấy không có chuyện, nếu không hiện tại cô liền không còn cơ hội cùng tôi nói nhiều như vậy.” Tưởng tượng đến cảnh tượng ngày hôm qua, anh vẫn kinh hồn bặt vía mà sợ hãi.
Anh cười lạnh, “Thả cô? Tôi như thế nào sẽ thả cô đây? Nếu cô muốn huỷ hoại cô ấy, tôi đây liền hủy hoại cô, như thế nào?”
“Bùi tổng, Bùi tổng em sai rồi! Bùi tổng…”
Bùi Dục Uyên không muốn lại nghe cô ta nhiều lời, gọi điện thoại ra bên ngoài, sai người đem cô ta kéo đi.
Thê lương tuyệt vọng xin tha, tiếng vang xin khắp cả sảnh.
Thủ đoạn của Bùi Dục Uyên , mọi người trong lòng đều biết rõ.
Cả tập đoàn Gia Hoa mọi người đều ngậm miệng không nói chuyện Đoạn Vũ Kỳ, đều là nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
Nhưng lúc này, người đàn ông làm mọi người sợ hãi, đang ôn nhu ngồi ở mép giường nhìn cô gái trên giường đang ngủ say.
Lâu như vậy, tư thế ngủ cũng chưa đổi một chút, vẫn nằm giống như lúc anh đi ra khỏi nhà.
Chắc là rất mệt.
Chính là không thể không ăn cơm, ngày hôm qua buổi sáng anh chuẩn bị sớm một chút đều còn để tại nơi đó, chứng minh rằng cô gái nhỏ một ngày vẫn chưa ăn gì, hôm nay cần thiết phải ăn chút gì đó mới ổn.
“A La? A La? Tỉnh tỉnh?”
Lý Tinh La giật giật đầu, không mở mắt.
“Trước tiên ăn cơm được không?” Anh khảy cái trán cô dính sợi tóc.
“Ô, không cần…” Cô cau mày, làm như rất không vừa lòng lúc này bị người quấy rầy.
“Em nghe lời, không ăn cơm thân thể sẽ chịu không nổi…”
“Ngoan, mau đứng lên…”
“Bảo bối…”
“Ai… Nha…” Mềm mềm mại mại thanh âm hoàn toàn là bất mãn.
Bên tai vẫn luôn có người thì thầm quấy nhiễu người đang trong mộng!!!
Thấy cô hơi hơi tỉnh, Bùi Dục Uyên một tay đem cô ôm đến phòng tắm, đem cô đi tới bồn rửa mặt ngồi dựa vào người anh, dụ dỗ nói, “Em ngoan, chúng ta ăn trước một chút thức ăn, ăn xong ngủ tiếp được không?”
Cô gái vẫn mơ mơ màng màng.
“Há mồm.”
“A.”
Bùi Dục Uyên đem bàn chải điện để tới miệng cô, vì cô mà đánh răng.
“Súc miệng một chút, ây…ây…không được uống.”
“Nhổ ra.”
“Phốc.”
Chờ đến lúc Lý Tinh La hoàn toàn thanh tỉnh, đã là buổi tối.
Cô vẫn là ở trong lòng ngực Bùi Dục Uyên.
Lúc này anh ngủ thật sâu.
Ngẩng đầu nhìn cằm mọc đầy râu của anh, có chút đau lòng, anh mấy ngày nay nhất định rất vất vả, mỗi ngày vội đến như vậy, ngày hôm qua còn vì cô mà lo lắng, trong lòng có chút áy náy, cũng không rời giường vì sợ đánh thức anh, khuôn mặt ở ngực anh cọ cọ, ân, chúng ta cùng nhau đi ngủ.
Nhưng mà chờ Bùi Dục Uyên tỉnh, người nào đó còn chưa tỉnh.
Hôn lên đôi mắt hơi sưng của cô, nhớ tới dáng vẻ ngày hôm qua của cô, đến bây giờ anh vẫn một trận buồn đau.
Anh dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu cô, tay phải cầm lấy tay nhỏ Lý Tinh La đặt ở bên hông anh, một chút một chút mà thưởng thức, tay cô nhỏ dài tinh tế, tựa mềm mại như không có xương, móng tay hồng hào trắng nõn, rất là đẹp.
Trong lòng đều là cô.
Tình cảm vẫn canh cánh trong lòng, đã sớm không muốn phân cách ra.
Loại tình cảm thật sự làm con người quyến luyến, cho anh nhiều thứ khác anh cũng không muốn đổi.
“Cô gái ngốc.” Anh tiến đến bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non.
Không nghĩ tới Lý Tinh La ngủ đến mơ mơ màng màng còn trả lời lại một câu, “Anh chàng ngốc…”
Bùi Dục Uyên có chút hốt hoảng, rồi sau đó sủng nịnh mà nhẹ hôn lên trán cô, “Ừm, rất tốt chúng ta đây ngốc cả đời.”
Lúc sau Lý Tinh La cũng không có chú ý tới việc của Đoạn Vũ Kỳ, chẳng qua lần trước nghe chị Hoa nói đến, nói cô ta đắc tội nhân vật lớn, đã không thể cứu vãn, tình trạng rất thảm.
Lý Tinh La nhàn nhạt uống một ngụm trà.
Qua cơn mưa trời lại sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...