Đem cô cẩn thận đặt ở trên giường, Bùi Dục Uyên xoay người đang chuẩn bị đi ra ngoài, góc áo đột nhiên bị người gắt gao nắm lấy, giọng mũi dày đặc cô gái nhỏ tựa hồ thật sự là nhịn không được, "Anh không cần đi..." Giống như anh mà lại đi thêm một bước, cô sẽ liền khóc ngất đi mất.
Bùi Dục Uyên xoay người, ngồi vào mép giường, một tay cầm tay nhỏ của cô, một tay vì cô lau nước mắt, ôn nhu hỏi, "Em nói, anh muốn đi đâu hả? Hửm?"
Lý Tinh La hoàn toàn đắm chìm trong bi thương của chính mình, không thể tự thoát ra được.
"Em nghe lời, em sẽ không tùy hứng, em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, anh đừng đi..." Vừa nói, nước mắt thế nhưng càng ngày càng nhiều, trong lòng cũng thật sự uỷ khuất.
Kỳ thật em vừa rồi cũng không phải cố ý, chỉ là thuốc thật sự quá đắng...!Em chỉ là muốn cho anh dỗ một chút, dỗ một chút mà thôi…
Cô nơi nào là sợ uống thuốc, ở nước ngoài trị liệu mấy năm, cô uống qua thuốc còn thiếu sao?
Chỉ là từ trước, thuốc quá đắng, cô cũng không dám tùy hứng, cũng cần thiết uống cho xong, bởi vì không có người dỗ cô, không có người an ủi cô.
Mà hiện tại, cô chỉ là không nghĩ giống như trước vậy, cô chỉ là muốn có người dỗ cô mà thôi, cô không muốn làm anh bị thương…Nước mắt lại rơi ào ào, một giọt lại một giọt rơi.
Giọt nước mắt lớn rơi vào ly nước của Bùi Dục Uyên, làm ngực anh phát đau.
Cô gái này quả là làm từ nước.
Bùi Dục Uyên trong lòng cảm thán, trên tay động tác lại càng thêm ôn nhu.
"Anh khi nào nói qua anh phải đi? Hửm? Vừa mới không phải đồ ngốc còn rất tùy hứng vẫn luôn nói không uống thuốc sao, còn quăng bể nát chén sao?" Anh nơi nào sẽ liền như vậy đi rồi?
Lý Tinh La vừa muốn nói gì, lại bị Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng đè lại môi, "Cho nên anh đành phải đi ra ngoài mua chút kẹo tới dỗ em, thuận tiện đem rác mang đi ra ngoài quăng."
Lý Tinh La ngơ ngác mà nhìn anh, trên lông mi còn treo nước mắt, bộ dáng ngỡ ngàng.
"Không nghĩ tới đồ ngốc này cho rằng anh không cần cô, em có ngốc hay không ngốc a..." Bùi Dục Uyên nói làm như xì hơi còn nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô.
Không ngờ tới Lý Tinh La vừa nghe như vậy, khóc đến càng hăng hơn.
"Thật sự, thật vậy hả? Không có tức giận, sẽ không tức giận thật sao anh?" Tay nhỏ liều mạng mà nhéo eo hắn qua lớp áo sơmi, khớp xương đều có chút trở nên trắng.
Lý Tinh La khóc đến thở hổn hển, Bùi Dục Uyên thật sự đau lòng, vừa mới bị hắt thuốc ở trên tay về điểm không vui này cũng nháy mắt ném ở sau đầu, vội không ngừng mà dỗ: “Anh chỗ nào tức giận, em không phải nói thuốc đắng sao, anh liền đi mua kẹo cho em, thuận tiện đem mảnh vỡ ném đi mà thôi.”
"Em, em đem thuốc đổ đi, thuốc văng trúng tay anh, anh đau..." Lý Tinh La đầy mặt đều là nước mắt, "Em sẽ không bao giờ tùy hứng..."
"Kia thuốc đã nguội, không đau..." Bùi Dục Uyên hiện tại chỉ nghĩ ôm cô thật tốt một cái, thân mật với cô, cô gái ngốc này, cố ý làm anh đau lòng.
Nhẹ nhàng ôm lấy Lý Tinh La, anh ôn nhu mà xoa nước mắt cô, "Ngoan, đừng khóc, anh chỉ là quá lo lắng em, cho nên, lời nói có chút không tốt..."
Lý Tinh La nhấp miệng lắc đầu, đôi mắt sưng đỏ.
Anh lời nói nơi nào không tốt? Quả thực tốt không lời gì để nói a a a a!!!
Bùi Dục Uyên đem cô ôm đến trên người mình, đem đầu cô dựa vào ngực, mu bàn tay để ở trên đầu cô, một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ lưng cô,
"Em sinh bệnh, muốn uống thuốc, chính là thuốc quá đắng, em không uống, anh đây cũng lo lắng đúng hay không?" Cô gái đầu nhỏ nhẹ nhàng gật gật.
Trầm thấp lại tràn ngập từ tính âm thanh tiếp tục: "Anh không nghĩ em lấy thân thể của mình nói giỡn.
Bất quá, thuốc quá đắng, anh còn buộc em uống, trách anh..."
Cô gái đầu nhỏ lại vội vàng lắc đầu.
"Hiện tại còn khổ sở sao? Còn khổ sở liền đánh anh hết giận!" Bùi Dục Uyên chống lưng dường như nói.
Lý Tinh La nghe xong, trong lòng lại ngọt vừa muốn khóc, anh như thế nào tốt như vậy chính mình vừa mới còn nghĩ như thế nào tính kế anh, cô thật xấu xa.
Đôi tay ôm eo anh chặt hơn nữa, "Không khổ sở không khổ sở..."
"Túi khóc nhỏ không không nữa, lại khóc thì sẽ không xinh đẹp." Bùi Dục Uyên cúi đầu hôn hôn khuôn mặt ướt át của cô, thanh âm ôn nhu đến không thể tưởng tượng.
"Ưm...!Em nhìn xem tay anh," cô khụt khịt nói.
Bùi Dục Uyên duỗi tay.
Vẫn là có chút hồng, "Đau không anh?"
Bùi Dục Uyên trầm ngâm, "Vẫn là có chút đau, em giúp anh thổi một chút."
Lý Tinh La đau lòng anh, đem tay giơ lên bên miệng mình, thổi từng chút từng chút.
"Phốc!" Nước mũi khi cô khóc chảy ra theo sức cô thổi từ mũi nhỏ tạo thành bong bóng, lại nháy mắt bể mất.
"..."
"..."
Trời ạ, thật mất mặt!
"Không thổi không thổi!" Cô đỏ mặt vùi đầu vào ngực Bùi Dục Uyên, đôi tay ôm lấy eo anh.cô hung dữ nói: "Không cho cười!"
Bùi Dục Uyên âm thanh kìm nén: "Anh không cười."
Chính là ngực run rẩy biên độ càng lúc càng lớn...
"Nói không cho cười!" Cô gái nhỏ đánh vào sau lưng anh, nhưng mà lại không thấy anh ngừng cười.
Thẹn quá thành giận, cô mặc kệ bất chấp tất cả, nước mắt nước mũi hướng trên áo anh mà cọ.
"Em cho anh cười!!!"
Bùi Dục Uyên rốt cuộc không hề nghẹn tiếp, cất tiếng cười to, "Ha ha ha, em a!"
"???"Anh còn hăng hái?!
"Không được không được không được nha!!!" Có lẽ là mới vừa đã khóc, cô gái nhỏ còn mang theo giọng mũi nồng đậm hung dữ.
"Được, được, được..." Bùi Dục Uyên cười ôm cô vào lòng, vẻ mặt dung túng lại bất đắc dĩ.
Cười đến vui vẻ như vậy, Bùi tổng anh thật sự dừng lại chưa!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...