"Cô mới vừa nói cái gì?" Đường Khả Hinh cho rằng mình nghe lầm, có chút căng thẳng nhìn Đông Anh, hỏi: "Cô nói tôi . . . . . Cô nói tôi . . . . ."
Đông Anh mỉm cười nhìn Đường vẻ mặt kinh ngạc của Khả Hinh, liền cho cô thêm một chút lòng tin nói: "Đúng vậy! Cô không có nghe lầm, ngày mai bắt đầu chính thức làm thủ tục nhận việc tại Khách sạn Á Châu! Đồng phục và hợp đồng chính thức cũng do tôi tự mình xử lý!"
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Đông Anh, nhìn cô nở nụ cười nhã nhặn lịch sự, cô hưng phấn không thốt nên lời nhưng đột nhiên nhớ tới không biết Nhã Tuệ và quản lý thế nào, cô có chút hi vọng nhìn Đông Anh hỏi: "Vậy Nhã Tuệ thế nào? Còn có các quản lý thế nào? Bọn họ cũng không sao chứ?"
Đông Anh nghe hỏi thế, mỉm cười không lên tiếng, một lúc mới nhìn Đường Khả Hinh nói: "Phương diện này, tôi tin Tổng Giám đốc Tưởng sẽ có sắp xếp, cô về sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai tới đi làm ! Sau này phải nhớ kỹ, không cần nấp nấp ló ló, sau này ở khách sạn chúng ta có lối đi dành riêng cho nhân viên, khi bước vào toà nhà dành cho nhân viên có một bảng thông báo, phía trên sẽ dán nội quy thưởng phạt của khách sạn đối với nhân viên, hoặc thăng chức, bãi chức, cùng với thông báo quan trọng của khách sạn. Về sau ở phương diện này cô phải chú ý."
Đông Anh lấy ra một tờ chứng nhận làm việc tạm thời đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Đây là giấy chứng nhận làm việc tạm thời của cô, lúc cô chưa có bảng tên khách sạn thì cô lấy cái này đưa cho bảo vệ xem, tự nhiên anh ta sẽ cho cô cho đi. Tôi đã nghiên cứu qua công việc của cô thuộc ca hai, ngày mai sắp xếp xong thì mười hai giờ mới lên ca, cho nên tối nay cô ngủ một giấc thật ngủ ngon, giữ tinh thần ngày mai tới làm."
Trong lòng của Đường Khả Hinh tràn đầy cảm động nhận lấy giấy chứng nhận làm việc tạm thời trong tay Đông Anh, phía trên giấy chứng nhận viết ba chữ Đường Khả Hinh, hai mắt của cô chợt đỏ bừng. . . . . .
Đông Anh cũng có chút cảm thán cười nói: "Có lẽ ba năm trước đây là một loại duyên phận, sau ba năm chúng ta lại gặp nhau. Có một số việc, xin cô không nên quá để ý đến cử chỉ của Tổng Giám đốc. Dù sao từ nay về sau, anh ấy là cấp trên của cô, không thể giống như ngày trước nữa, chuyện gì cũng đừng tuỳ ý bướng bỉnh làm liều. Cố gắng nhé!"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh, rất biết ơn gật đầu, nhưng nghĩ lại, vẫn có chút lo lắng nói: "Nhưng. . . . . . Tôi vẫn rất lo cho Nhã Tuệ và các quản lý. . . . . . . . ."
Đông Anh nghe vậy bất đắc dĩ cười nói: "Trở về đi thôi. Mỗi người đều phải vì lời nói và việc làm của mình mà gánh lấy trách nhiệm, đây là nhất định! ! Nhưng bọn họ trải qua vô vàng khó khăn mới đi tới vị trí hôm nay, tôi tin Tổng Giám đốc Tưởng sẽ đưa ra quyết định nào cũng sẽ hết sức thận trọng."
Đường Khả Hinh nghe vậy liền chậm rãi xoay người nhìn cánh cửa đóng chặt. . . . . .
"Đi thôi. . . . . ." Đông Anh vươn tay đỡ Đường Khả Hinh xoay người đi khỏi. . . . . .
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, đành phải đi theo Đông Anh đi vào thang máy, vừa đi vừa cúi đầu, nhìn giấy chứng nhận làm việc tạm thời trong tay, nhớ tới cha từng là đầu bếp chính của Khách sạn Á Châu, cuối cùng mang theo tiếc nuối đi khỏi, ngày đó cũng giao ra thẻ công tác, cô vẫn còn nhớ tới buổi sáng ngày đó trước khi đi, cha đứng ở trước cửa sổ sát đất, đưa mắt nhìn chằm chằm thẻ công tác trong tay, nhìn tên mình, lộ ra suy tư mịt mờ. . . . . .
Cho đến nay cô vẫn nhớ bóng lưng của cha trong buổi sáng ngày hôm đó, lộ ra mất mát và ảm đạm, cô cũng hiểu, đối với khách sạn này, cha có bao nhiêu tình nghĩa, đối với mình, có bao nhiêu hy vọng. . . . . .
Cửa thang máy mở ra.
Đông Anh đưa Đường Khả Hinh đến bên cửa thang máy, vẻ mặt mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh bối rối, chỉ một mình đi vào thang máy, xoay người lại nhìn Đông Anh. . . . . .
Đông Anh mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Ngày mai gặp lại. . . . . ."
Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Bầu trời đêm, gió biển thổi rất lạnh lẽo.
Đã hơn nữa đêm.
Người quanh quẩn trước khách sạn dần dần ít đi, chỉ có chiếc du thuyền hào hoa dừng lại bên bờ biển, chiếu ánh đèn đêm rực rỡ, nghe nói cháu gái của Thủ tướng, sau khi thành công buổi lễ cứu trợ thiên tai, tối nay tổ chức bữa tiệc thật long trọng ở trên du thuyền, cho nên từ trên thuyền phát ra tiếng đàn violon du dương theo cơn gió đưa tới. . . . . .
Đường Khả Hinh thay đồng phục, mặc vào quần áo hôm nay Trần Mạn Hồng đã báo cho phòng đồng phục giặt sạch sẽ giúp mình, đi ra khỏi Khách sạn Á Châu, đón gió biển lạnh lùng, nhìn đường phố lạnh lẽo, ngay lập tức cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nhã Tuệ! Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
"Khả Hinh!" Nhã Tuệ nghe điện thoại, ngay lập tức vui mừng hỏi: "Bây giờ cô ở chỗ nào? Cô không sao chứ? Có đi cục cảnh sát hay không? Có người tổn thương cô hay không?"
Đường Khả Hinh nắm điện thoại cảm động, mỉm cười nói: "Tôi không sao. Vừa rồi Tổng Giám đốc dẫn tôi đi tra hỏi rồi. . . . . ."
Nhã Tuệ hoảng sợ cầm điện thoại, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ăn, đi tới phòng nghỉ ngơi, vừa đi vừa lo lắng hỏi: "Tổng Giám đốc Tưởng nói thế nào? Có trách cô hay không? Có giận cô hay không? Có nói lời tổn thương cô hay không?"
Đường Khả Hinh tựa vào hành lang chắn biển thật dài đối diện với khách sạn, đón gió biển lạnh lẽo, mỉm cười nói: "Không có. . . . . . Hơn nữa còn cho tôi ngày mai tiếp tục đi làm ở nhà hàng, Thư kí Lưu sẽ đích thân làm thủ tục tiếp nhận tôi. . . . . ."
Nhã Tuệ dừng ở lối đi phòng ăn, cặp mắt đỏ lên, kích động gọi: "Có thật không?"
Tâm trạng của Đường Khả Hinh không có quá nhiều vui sướng, nói: "Ừ. . . . . . Là thật. . . . . . Nhưng làm thế nào? Hiện tại chỉ lo lắng cho cô và quản lý sẽ bị tôi làm liên lụy. . . . . . Nếu ngày mai cô bị khách sạn cho thôi việc, tôi cũng sẽ không đi làm ở chỗ này! Tuyệt đối sẽ không!"
Nhã Tuệ cảm động chảy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Con bé chết tiệt kia, hiện tại tôi hoàn toàn không suy nghĩ chuyện của mình, tôi chỉ biết, lúc vừa mới nghe được chuyện đó, tôi thật sự vô cùng cảm động, rất kích động. Cô cũng không biết, Tổng Giám đốc là một người tàn nhẫn vô tình! Tôi lo lắng không biết anh ấy sẽ làm ra chuyện gì tổn thương cô! Nhưng cô có thể tiếp tục ở lại làm việc, tôi thật sự rất cảm động! Tôi hy vọng có rất nhiều, rất nhiều người càng yêu quý và tha thứ cho cô! Bởi vì cô thật sự quá khổ rồi. . . . . ."
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được bật khóc, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Cô không cần như vậy, tôi không sao, tôi lo lắng cho cô, tôi rất lo lắng cho cô và quản lý sẽ vì tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi lo lắng nhất chính là chuyện này!"
"Mặc kệ, mặc kệ! ! Bây giờ tôi cũng không quan tâm chuyện gì! ! Tôi chỉ biết, nếu ngày mai tôi còn có thể đi làm một ngày, tôi sẽ cùng cô vui vẻ nắm tay quang minh chính đại đi vào khách sạn, tôi đưa cô đi vào, tôi đã đủ hài lòng!" Nhã Tuệ kích động khóc nói.
Đường Khả Hinh nghe bạn thân nói như vậy, cô rất cảm động bật khóc không nói nên lời, chỉ cầm điện thoại di động nức nở, cảm động, lo âu, thấp thỏm. . . . . .
Giao hết mọi chuyện cho ngày mai đi, mặc kệ tốt hay không tốt!
Sáng sớm hôm sau! !
Trên con đường nhỏ nào đó trồng một dãi Mộc Lan trắng thơm ngát, có mấy tiệm ăn sáng đã mở cửa thật lâu, mùi sữa đậu nành thơm phức tràn ngập cả con đường. . . . .
Có một bà chủ, từ trong lồng hấp lấy ra ba cái bánh bao đậu và hai ly sữa đậu nành đưa đến cái bàn nhỏ màu vàng dưới tàng cây Mộc Lan, nhìn hai cô gái ngồi tại bàn ăn, vẻ mặt có chút lo âu, liền cười nói: "Hôm nay hai con bé này làm sao vậy? Trông thế nào đó”
Nhã Tuệ mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, quần dài màu đen bó sát người, giày cao gót màu đen, đeo túi xách màu đen, nhìn đĩa bánh bao trước mặt khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh ngồi đối diện. . . . . .
Đường Khả Hinh mặc váy hoa ngắn màu trắng, mang giày màu trắng đáy bằng, chải mái tóc ngắn gọn gàng, nhìn Nhã Tuệ vẫn rất lo lắng, rốt cuộc tự đưa ra quyết định nói: "Cô không cần nói nữa, dù sao nếu cô bị cho thôi việc, tôi sẽ tuyệt đối không ở lại khách sạn làm việc!"
"Nói nhảm! Ăn bánh bao, ăn bánh bao!" Nhã Tuệ thở dài một hơi, đưa sữa đậu nành tới trước mặt của Đường Khả Hinh, sau đó mình cũng cầm một ly sữa đậu nành, uống một hớp to rồi cầm bánh bao, nhét vào trong miệng nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh đối mặt! ! Không có người nào có thể cả đời may mắn! ! Cô không cần nói mê sảng, hiếm có cơ hội đi vào, còn nói không làm việc? Tôi đã làm trợ lý Giám đốc rất nhiều năm, còn sợ tôi đi chỗ khác không tìm được việc làm sao?" .
"Nhã Tuệ. . . . . ." Đường Khả Hinh gấp gáp mở miệng gọi cô!
Nhã Tuệ lập tức cầm một cái bánh bao khác nhét vào trong miệng của cô! !
Đường Khả Hinh cắn bánh bao, nhìn bạn thân, vẻ mặt bất đắc dĩ!
Nhã Tuệ vẫn cảm thấy rất buồn cười!
Khách sạn Á Châu!
Lối đi dành cho nhân viên phía sau khách sạn!
Vô số nhân viên khách sạn mặc quần áo bình thường đi trên con đường lớn, đón ánh nắng mặt trời, cơn gió mát mẽ, vừa nói vừa cười đi tới phòng nhân viên. . . . . .
"Nghe nói hôm qua phòng ăn ngự tôn đã xảy ra chuyện! Nơi đó có một nhân viên tên Đường Khả Hinh gây náo loạn bữa tiệc của Thủ tướng. . . . . ."
"Tôi cũng có nghe nói! Dường như Quản lý Lưu, Quản lý Trần và Giám đốc Tào của phòng ăn ngự tôn cũng bị gọi đến văn phòng Tổng Giám đốc tra hỏi rồi. . . . . ."
"Cô nói xem, lần này bọn họ có thể dữ nhiều lành ít hay không? Là ảnh hưởng đến Thủ tướng a!"
"Chúng tôi cũng không biết. . . . . ." Một người trong đó nói.
Trên đường nhân viên các bộ phận đều rối rít bàn luận xôn xao, còn có một số quản lý các bộ phận cũng nhỏ giọng thảo luận chuyện này, một số quản lý có quan hệ tốt với Trần Mạn Hồng cũng cấm lệnh nhân viên bàn tán chuyện này.
Trần Mạn Hồng lái BMW của mình chậm rãi dừng ở bên ngoài bãi đậu xe nhân viên, sau đó tháo dây nịt an toàn, tắt máy, sắc mặt bình tĩnh đi ra xe, vừa lúc liền nhìn thấy Tào Anh Kiệt cũng mở cửa chiếc Audi đi xuống xe, nhìn mình.
"Đừng nhìn tôi như vậy, ánh mắt của anh như vậy tôi sẽ không chịu nổi! Thật giống như một phút sau đó tôi sẽ phải ra pháp trường vậy! !" Trần Mạn Hồng lập tức đóng cửa xe, cầm chìa khóa xe, vừa nhấn hệ thống bảo vệ, vừa nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...