Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Xe lửa nơi xa, quét qua âm thanh đường ray, vang xa, kéo dài. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi trở lại vị trí, nhớ tới vẻ điên cuồng của mình mới vừa rồi, bản thân mình cũng bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Đường Khả Hinh cũng cảm thấy hồ đồ ngồi dậy, cả khuôn mặt đỏ lên, rất lúng túng, hai mắt càng không ngừng nhấp nháy, không biết nên làm sao, cảm giác cánh môi tê dại vẫn còn đó.
"À. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh lúng túng, xấu hổ, lập tức hối tiếc, xin lỗi giải thích nói: "Thật. . . . . . Thật xin lỗi! Mới vừa rồo. . . . . . Tôi xoa chân cho cô, tôi..tôi, lúc tôi làm nhất định là, là, là bị ong mật đốt rồi !"
Đường Khả Hinh đỏ mặt quay đầu lại, nhìn anh.
"Thật, thật, thật!" Trang Hạo Nhiên căng thẳng, trên trán cũng rịn mồ hôi lạnh, không biết nên làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, không biết nói gì, ngay lập tức bắt lấy lời nói của cô nói: "Cô...Cô, Cô...Cô cũng biết, từ trước đến giờ tôi có một nguyên tắc, chính là thỏ . . . . Thỏ. . . . Thỏ. . . . . ."
Người đàn ông nhanh nhẹn đã lắp bắp.
"Thỏ không ăn cỏ gần hang. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, dịu dàng nói.
"Đúng vậy! ! Thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi mới vừa. . . . . . Tôi mới vừa. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu xuống, hai mắt hiện lên một chút dịu dàng và uất ức, anh lập tức luống cuống, giải thích: "Tôi mới vừa không cẩn thận nếm. . . . . . Tôi..tôi, tôi . . . . ."

"Nếm, ăn không ngon chứ? Rất khó nếm. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên quay đầu, nhìn anh.
"A, không có. . . . . . Không có. . . . . . Tạm. . . . . . Tạm được. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên thật có chút dở khóc dở cười, không biết nên làm sao, nhìn cô.
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, cúi thấp hơn.
Hiện tại cả người Trang Hạo Nhiên cũng rối loạn, nóng nảy, mâu thuẫn, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ đành phải nghiêng người tới, xoay mặt qua, căng thẳng nói: "Được rồi! ! Cô đánh tôi một bạt tai đi! ! Giết tôi đi! Giết đi! ! Tôi không phải là người! Tôi sai rồi! !"
Đường Khả Hinh nghe vậy, không lên tiếng, không để ý anh.
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, lập tức sốt ruột nói: "Cô làm tôi lo lắng chết rồi, Tôi mới vừa. . . . . . Tôi mới vừa. . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Hay là cô đánh chết tôi đi!"
Trang Hạo Nhiên lại thở gấp gáp quay mặt sang.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, trầm ngâm một lúc lâu, quả thật vươn tay, vỗ nhẹ một cái trên mặt đẹp trai của anh!
Trang Hạo Nhiên sửng sốt quay đầu, nhìn cô.
Mặc dù Đường Khả Hinh không có trải qua chuyện chăn gối, nhưng cũng hiểu hành động kích động của đàn ông, dịu dàng cúi đầu thấp, nói: "Tôi hiểu. . . . . ."
"Cô hiểu cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, trợn tròn mắt.
"Tôi thường thường thấy các Phó tổng thích một số minh tinh, nhìn người ta trẻ tuổi trắng trẻo mũm mĩm, sau đó không nhịn được hôn ngay. . . . . . Mới vừa rồi. . . . . . Đoán chừng chân của tôi rất đẹp. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
". . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên tuyệt vọng nhìn Đường Khả Hinh, gần như gào khóc nói: "Làm sao cô có thể mang mấy tên cầm thú so với tôi?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: "Nếu không phải như vậy, vậy tại sao anh hôn tôi?"

"Tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên bối rối, nhìn cô không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nhàn nhạt cúi đầu, mỉm cười nói: "Lái xe đi, sau này đừng chà xát chân cho cô gái khác, không phải mỗi người đều giống như tôi . . . . . Hơn nữa, không được như vậy nữa . . . . . Nếu còn như vậy, sẽ bạt tai anh thật đấy . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
"Lái xe đi." Đường Khả Hinh lạnh nhạt nói.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, quay đầu, im lặng suy nghĩ một lúc, chỉ đành phải lái xe, nắm chặt tay lái, cho xe chạy thẳng.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, suy nghĩ từ từ chuyển động, khẽ cắn môi dưới, ức chế một chút mềm yếu, bình tĩnh lại.
Thời gian trôi qua một lúc.
Ba giờ chiều, rốt cuộc xe lái về phía nội thành, dừng ở trước đèn xanh đèn đỏ, Trang Hạo Nhiên dừng xe, quen vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, mới đụng chạm, lập tức nhảy ra, quay đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng rút bàn tay nhỏ bé của mình, cúi đầu, không nói lời nào.
Tôi thật sự đang tạo nghiệt gì

Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, nhìn xe cộ tới tới lui lui phía trước, nhớ tới mới vừa ở trong buồng xe, đóng lại cửa sổ, mình đè ở trên người của cô, cô hơi nghênh hợp, mở môi đỏ mọng, lộ ra một chút thỏa hiệp, giống như có chút báo ơn, thế nhưng mình không biết sống chết, mạnh mẹ bá đạo hôn môi nhỏ của cô, còn cởi áo khoác của cô, còn sờ soạng ngực của cô. . . . . . Đầu óc nổ tung! !
Anh cảm thấy mồ hôi lạnh lại tuôn ra ! !
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nhớ tới lúc nảy Trang Hạo Nhiên cởi áo khoác của mình, nói: nhóc nhỏ, thân thể của cô thật đẹp, tôi thật thích. . . . . .
Mặt cô đỏ lên, bình thường đàn ông không có lễ phép đối với mình, theo tính tình kích động lúc 19 -20 tuổi, sớm đã vặn gảy ngón tay của anh rồi. Nhưng anh là Trang Hạo Nhiên. . . . . . Anh là Trang Hạo Nhiên. . . . . . Trang Hạo Nhiên có tình có nghĩa có ân đối với mình. . . . . .
Cô thở dài.
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô một cái, hiểu rõ cô cảm thán, xin lỗi nói: "Thật, thật xin lỗi. . . . . . Chuyện này, thật sự là ngoài ý muốn của tôi, đây là chuyện ngoài nguyên tắc, xin lỗi, để cho cô khốn đốn."
Đường Khả Hinh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui