“Anh nói cái gì?” Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, cao giọng ! ! !
Như Mạt lập tức giật mình tỉnh lại, có chút mơ hồ, ngồi dậy, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng nhìn Như Mạt bị giật mình tỉnh giấc, càng thêm đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tại sao em phải làm như vậy? Tại sao muốn theo dõi anh? Tại sao không tin anh?”
Đường Khả Hinh đột nhiên bật cười, nước mắt lăn xuống, nhưng lại hận mình vô dụng, lập tức lau khô, bi phẫn oán hận nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thất vọng đau lòng, trái tim như bị bóp chặt đau không thở nổi nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . . Ý của anh là! ! Em theo dõi anh đi tới nơi này! ! Sau đó, muốn cùng Như Mạt của anh ngả bài, muốn đuổi chị ấy đi sao? Ý của anh là như vậy phải không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô, lại kích động rống lên: “Em gấp gáp như vậy sao? Em không thể hiểu cho anh sao? Em biết hiện tại tâm trạng của anh như thế nào sao?”
“Tại sao em phải biết tâm trạng của em?” Đường Khả Hinh nhìn anh, kích động rơi lệ hét to: “Tại sao anh cũng không hiểu cho tâm trạng của em! ! Anh có thể hiểu tâm trạng của em bây giờ sao? Anh hiểu sao?”
“Nếu em không theo dõi anh, em cũng sẽ không chịu cái tội này! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tức giận rống lên! !
Ở bên trong hành lang thật dài, dần dần có người, Tô Thụy Kỳ cũng nhanh chóng từ trong phòng làm việc đi ra, nhìn thấy một màn như vậy, kinh hãi đi tới ! !
“Tưởng Thiên Lỗi! ! !” Đường Khả Hinh thống khổ bật khóc, nhìn anh kêu to: “Ở trong mắt anh, em là hạng người sao như vậy?”
“Vậy tại sao em xuất hiện tại nơi này?” Tưởng Thiên Lỗi đã mất hết lý trí, lại nhìn cô rống to! !
Tô Thụy Kỳ nhanh chóng xông lại, đẩy mạnh hai người vào trong phòng, phịch một tiếng, đóng cửa lại, mới xoay người. . . . . .
“Anh làm em quá thất vọng! !” Đường Khả Hinh kích động rơi lệ, vung tay lên, tát một bạt tai thật mạnh trên mặt của anh! !
“Chát . . . . . .” Một âm thanh truyền đến, ở trong phòng bệnh vang lên đáng sợ! !
Như Mạt và Tô Thụy Kỳ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt, hai mắt kích động phát ra ánh sáng đáng sợ, trong chớp mắt, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: “Đường Khả Hinh! ! Em không hiểu chuyện như vậy, anh quá thất vọng về em rồi! !”.
“Là em không hiểu chuyện! ! Là em, ! Chính là em, ! Anh mới cùng em hẹn ước cả đời, sau đó xoay người ôm ấp chị ấy! ! Em nên bình tĩnh tiếp nhận! ! Em cũng là người ! ! Bây giờ trong mắt anh còn có em sao?” Đường Khả Hinh đau đớn đến cả người run rẩy!
“Bây giờ trong mắt anh không có em! ! Bởi vì anh sợ em tổn thương cô ấy, anh mới tới đây với cô ấy! ! Anh hoàn toàn không tin tưởng em! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tức giận nói! !
Trái tim Đường Khả Hinh hở ra, không thể tưởng tượng nổi, rơi lệ nhìn anh! !
“Tưởng Thiên Lỗi! ! !” Tô Thụy Kỳ tức giận đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi giận dữ, lạnh lùng quát lên: “Anh đủ rồi! ! Anh đừng thừa dịp tình huống phức tạp hiện tại mà nói chuyện tổn thương người! ! Đừng làm chuyện mình phải hối hận! !”
“Tôi không cách nào nhịn được người ở bên cạnh tôi không tin tưởng tôi !” Tưởng Thiên Lỗi cũng tức giận đến phát run, nói!
“Em không tin anh! ! Tại sao anh muốn em tin tưởng anh? ! Anh gạt em hết lần này đến lần khác, ! Anh lừa em . . . . . . . . . . . ” Đường Khả Hinh kích động sụp đổ kêu to!
Tô Thụy Kỳ đau lòng lập tức ôm cô, vừa muốn an ủi. . . . . .
Như Mạt lại xuống giường, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, quỳ gối trước mặt cô, ngửa mặt khóc nói: “Khả Hinh. . . . . . Cô đừng tức giận, tất cả đều là lỗi của tôi, thật ra anh ấy đã nói thật mối quan hệ với cô rồi, tôi vẫn không tiếp nhận nổi, cô tha thứ cho anh ấy đi, đều là lỗi của tôi!”
“Tại sao em phải quỳ xuống! ?” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng đỡ Như Mạt, bi phẫn nói: “Em không có sai! !”
“Sai là tôi . . . . . .. . . . . . ” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, kích động đau đớn đến khổ sở muốn chết, trong lòng tuyệt vọng, sụp đổ nói: “Lỗi là trái tim của tôi thật tốt, không có thúi hư giống như chị ! !”
Như Mạt nghe lời này, đột nhiên nước mắt từng viên lăn xuống, tuyệt vọng giống như muốn ngất đi. . . . . .
“Đường Khả Hinh! ! ! Em thật quá đáng! !” Tưởng Thiên Lỗi chợt đi về phía Đường Khả Hinh! !
“Anh làm gì?” Tô Thụy Kỳ lập tức ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, ngửa mặt tức giận đẩy anh ra, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, rống lên: “Sai là do anh ! ! Tưởng Thiên Lỗi! ! Cũng bởi vì anh xử lý chuyện tình cảm rối tinh rối mù, mới để cho hai phụ nữ bị thương! ! Một bị anh tổn thương, một người quỳ xuống vì anh! ! Lúc này, anh còn muốn oán trách người khác? Nếu như anh thật yêu! ! Như vậy hiện tại anh lựa chọn một đi! ! Anh muốn chọn người nào? Mặc kệ anh lựa chọn người nào, tôi là bác sĩ, tôi bảo đảm cho anh! ! Họ cũng sẽ không có việc gì! !”
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, không lên tiếng! !
Như Mạt lại một lần nữa khổ sở quỳ xuống, nhìn Đường Khả Hinh rơi lệ nói: “Khả Hinh! ! Thiên Lỗi sẽ không lựa chọn tôi nữa, ! Các người hạnh phúc đi! Cô đừng tức giận, anh ấy thật rất thích rất thích cô, tin tưởng tôi.”
“Thị Trưởng phu nhân! !” Tô Thụy Kỳ nắm Như Mạt lên, kích động nhìn cô, không khách khí nói: “Lúc này cô quỳ xuống không thích hợp! !”
Như Mạt nhìn Tô Thụy Kỳ, rơi lệ nói: “Nhưng. . . . . .”
“Hôm nay để cho anh ấy quyết định lựa chọn! !” Tô Thụy Kỳ căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại lo lắng Khả Hinh đã thống khổ bị thương ở sau lưng, nói: “Tưởng Thiên Lỗi! ! Nói một câu đi! ! Làm rõ mọi chuyện tại phòng bệnh này! !”
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, hai mắt mãnh liệt xoay tròn!
“Trong lòng anh yêu ai, anh không biết sao? Còn phải do dự lâu như vậy?” Tô Thụy Kỳ căng thẳng nhìn anh, rống giận! !
“Anh ấy yêu không phải là em! !” Đường Khả Hinh lại kích động rơi lệ gào to: “Cho tới bây giờ anh ấy cũng không có nói với em, anh ấy yêu em, ! Chưa từng có! ! Anh ấy hoaàn toàn không có đặt em ở trong lòng! !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, nhìn Đường Khả Hinh, lại mất lý trí, kích động rống giận: “Đúng vậy! ! Anh yêu không em ! !”
Trái tim Đường Khả Hinh tan vỡ, đột nhiên mất đi lý trí run rẩy, cúi người xuống, hướng mắt cá chân dùng sức xé ra, tay nắm chiếc vòng, giơ lên cho Tưởng Thiên Lỗi, khuôn mặt căng thẳng, hai mắt rất lạnh lùng, run rẩy rơi lệ nói: “Em đã từng. . . . . . Ở đỉnh núi mai táng tình cảm của mình, âm thầm thề, nếu như em cho anh cơ hội, sẽ để cho em muôn đời muôn kiếp không đào thai! !”
Tưởng Thiên Lỗi chợt đau lòng nhìn cô! !
“Hôm nay, coi như là em bị báo ứng! ! Em yêu anh, sâu hơn, tình cảm sâu hơn, cũng không sánh bằng một chút thiếu sót của chị ấy! ! Một chút thiếu sót này chôn giấu tình yêu của em! ! Cái tên khốn kiếp này! ! Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt! ! Nếu như em cho anh cơ hội nữa, em không phải là người! ! !” Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi ném chiếc vòng chân lên trên người của anh, chạy như bay ra ngoài! !
Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi quýnh lên, mới vừa muốn chạy đi. . . . . .
Như Mạt nhìn cảnh tượng này, trước mặt bỗng tối sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.
Tưởng Thiên Lỗi trong chớp mắt, ôm chặt Như Mạt, đau lòng gọi: “Như Mạt! !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...