Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Hôm nay nhà họ Tô ăn hải sản, cho nên trong lúc người giúp việc tới tới lui lui, mang lên cái mâm thủy tinh đựng tôm hấp ở giữa trang trí rực rỡ, sau đó cẩn thận mang lên một cái lồng hấp màu vàng, nhẹ nhàng mở nắp, đầy mùi thơm của cua, bên cạnh kèm theo từng đóa hoa cúc vàng óng ánh, kế tiếp là cá chép đỏ, tôm hùm hấp. . . . . . Bên này người giúp việc phụ trách bửa ăn đem một bộ dụng cụ ăn cua, cẩn thận đặt xuống ở trước mặt mọi người, trước mặt còn có một đĩa nhỏ.
Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn này đĩa nhỏ, từ nhỏ cùng cha ăn cua, hiểu đây là để dùng cho mọi người ăn xong mai cua, gộp lại thân cua đặt chung vào đĩa nhỏ, bình thường người ăn cua sẽ không dễ dàng mở thân cua ra mà có dụng cụ đặc biệt để mở cua, có thể không bận tâm mở thịt cua ăn, hai mắt của cô xoay tròn, trong chớp mắt, nhìn về phía người Nhà họ Tô vui vẻ nói đùa, mà Tịnh Kỳ chăm sóc cho Thủ tướng, đã cầm kéo lên, cẩn thận cắt bỏ tám cái que nhỏ và mai cua, sau đó hai cái càng lớn, loại bỏ yếm, vú cua, mở cua. . . . . .
Lúc này Thủ tướng cũng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khả Hinh nói: “Khả Hinh, ăn nhiều một chút, đừng khách sáo, cháu quá gầy.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng ấm áp, nhìn về phía ông lão hiền lành nhà, khẽ mỉm cười nói: “Cám ơn ông nội.”
“Ghét ông nội!” Tô Linh cố ý nhìn ông nội, cười nói: “Luôn nói con gái không thể quá gầy, nếu không lại phúc bạc…”
“Tô Linh, không được nói chuyện với ông nội không có lễ phép” Chu Anh trách con gái.
“Cho dù Khả Hinh gầy, cũng không phải là người phúc bạc.” Thủ tướng mỉm cười nói.
Người cả nhà cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thủ tướng.
Đường Khả Hinh cũng có chút ngây ngốc nhìn về phía Thủ tướng.
Thủ tướng nhận lấy mai cua Tịnh Kỳ đưa cho mình, nhìn gạch cua đỏ vàng ở bên trong, liền nhẹ nhàng đưa tới đĩa nhỏ trước mặt Khả Hinh, mỉm cười nói: “Nào, ăn đi, ăn nhiều một chút. . . . . .”
“Ông nội. . . . . .” Tô Linh thật có chút ăn dấm rồi, nhìn về phía ông nội cười nói: “Theo như cách nói của ông, tương lai Khả Hinh là người có phúc?”
“Ừ. . . . . .” Thủ tướng mỉm cười gật đầu.
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Thủ tướng, không khỏi có chút không tin mỉm cười.
Lưu Tử Tùng ngồi ở đối diện, cũng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh thật sâu, mới nhìn sang Thủ tướng, hỏi: “Ông nội, ý kiến của ngài rất cao thâm, giải thích cho bọn cháu nghe một chút đi ?”
Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò nhìn về phía ông nội.
Thủ tướng nhận lấy cái thìa nhỏ Tịnh Kỳ đưa tới, múc nhẹ một hớp gạch cua đặt ở trong miệng nhấp nhẹ, che đậy ánh sáng trí tuệ, trầm ngâm, sau một lúc lâu yên lặng, mới cười khẽ nói: “Xem cặp mắt to trong sáng và cái cằm nhỏ của cháu, chính là một đứa bé có phúc.”
Người cả nhà cùng nhau bật cười.
Mặt của Đường Khả Hinh không khỏi đỏ lên.
“Ông nội, vậy cháu thì sao?” Tô Linh mềm mỏng hỏi ông nội.
Thủ tướng nghe vậy, cũng không có ngẩng đầu lên, vẫn chậm rãi ăn một miếng gạch cua, lại nếm thử một miếng trà gừng, mới nói: “Bản thân mình từ nhỏ cũng đã ngậm thìa vàng ra đời, lúc ấy một vị sư phụ phật giáo nói, còn nhỏ quá nhiều phúc, tương lai sẽ giảm thọ, cho nên từ nhỏ mẹ của cháu đặc biệt nghiêm khắc đối với cháu, cũng giống như Thụy Kỳ đều sau 18 tuổi mới có người giúp việc hầu hạ lớn lên, cho nên bây giờ cháu mới có một chút phúc phận để hưởng thụ cuộc sống, suy nghĩ đứng đắn, bất quá hưởng thụ cuộc sống chính là chuyện bình thường nhất. nhưng cháu không có kiên cường như Khả Hinh, chịu nhiều khổ sở, không nản chí, tương lai cuộc sống sẽ không kém, nhất định sống rất tốt.”

Trong lòng của Đường Khả Hinh lại ấm áp, nhìn về phía ông nội.
Thủ tướng cũng ngẩng đầu lên, hết sức thương yêu nhìn về phía Khả Hinh, bảo Tịnh Kỳ: “Đem mai cua lớn nhất cho Khả Hinh nếm thử một chút.”
“Cám ơn ông nội. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng nhìn về phía Thủ tướng nói.
“Ăn đi.” Thủ tướng lại mỉm cười nói.
“Tương lai có thích cháu dâu như vậy hay không?” Tô Linh cố ý hỏi ông nội của mình.
“Cháu dâu cũng không có ưu tú như Khả Hinh.” Thủ tướng khẳng định cười nói.
Người cả nhà cùng nhau nở nụ cười, lòng của Khả Hinh ấm áp, cũng mỉm cười.
Bữa bữa ăn tối này, cuối cùng ăn rất vui vẻ, sau đó cùng nhau dời bước đến phòng khách ngồi thì Khả Hinh cũng vẫn ngồi ở bên cạnh Thủ tướng, thỉnh thoảng nói đùa cùng mọi người, mặc dù trong lòng có chút tâm sự, suy nghĩ tại sao Tô Thụy Kỳ còn chưa tới?
“Khả Hinh!” Tô Linh nhìn ông nội thương yêu Khả Hinh như vậy, liền mỉm cười nhìn về phía cô nói: “Nếu ông nội thương em như vậy, để cho ông nội nhận em làm cháu nuôi là được! Chị cũng hi vọng có một cô em gái!”
Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, mỉm cười nhìn về phía ông nội.
Ông nội mới vừa nhận lấy miếng táo Tịnh Kỳ đưa tới, mỉm cười muốn nói chuyện, ở đầu kia cũng đã truyền đến một giọng nói cứng rắn: “Không được!”
Người cả nhà cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần thường màu đen, khoác áo khoác len màu trắng, phong độ thong thả đi tới, nhưng lộ rõ tao nhã và cơ trí, trên mặt lộ ra nụ cười cứng rắn, nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng. . . . . .
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, nhiều ngày không gặp, trong lòng vẫn lo lắng ngày đó sau khi anh đau lòng và khổ sở đi khỏi, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt anh bình tĩnh mỉm cười, ngược lại mình yên tâm.
“Tại sao lại không được?” Tô Linh cười nhìn em trai, hỏi.
“Chính là không được!” Tô Thụy Kỳ nói xong, người đã đi về phía Đường Khả Hinh, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh cô, dựa vào ghế sa lon, tay đặt nằm ngang sau lưng Khả Hinh, nhìn cô cười nói: “Thật xin lỗi, đã tới chậm.”
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười.
Lưu Tử Tùng nhìn động tác của Tô Thụy Kỳ, hơi ý thức được cái gì, liền quay đầu nhìn về phía vợ chưa cưới.
Tô Linh nhìn về phía em trai cười nói: “Trong nhà này, chỉ có một người kháchsao? Chỉ biết nói xin lỗi với Khả Hinh.”
“Aiz” Lưu Tử Tùng bật cười hỏi vợ chưa cưới: “Anh là khách sao?”
“Chúng ta còn chưa có kết hôn, anh vẫn là khách.” Tô Linh cười nói.
“Anh rể. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Lưu Tử Tùng mỉm cười nói: “Chị tôi rất xảo trá tai quái, hay là đừng làm người một nhà với chị ấy.”

“Ghét!” Tô Linh cố ý trừng nhìn về phía em trai.
Tô Thụy Kỳ nhận lấy miếng táo Tịnh Kỳ đưa tới, cắn nhẹ một hớp, thấy chị muốn cầm gối ôm lên, anh lập tức dùng tay đỡ lấy, bật cười nói: “Đừng! Em sai rồi!”
Đường Khả Hinh quay đầu, có chút dịu dàng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cười thật vui vẻ cô cũng vui vẻ.
“Khả Hinh. . . . . . Cháu có muốn có một ông nội như ông không?” Thủ tướng cũng rất hứng thú với lời nói của Tô Linh, mỉm cười hỏi.
“À. . . . . .” Cô sửng sốt.
Tô Thụy Kỳ một tay ôm nhẹ cô vào trong ngực, nhìn về phía ông nội tiếp tục cứng rắn cười nói: “Không được! Ông nội! Gọi ông nội có rất nhiều cách, nhưng chuyện này không được! Ông chỉ có hai đứa cháu, một là cháu, hai là chị của cháu.”
“Ha ha ha. . . . . .” Thủ tướng hơi vui vẻ bật cười.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, quay đầu lại nhìn Tô Thụy Kỳ, cảm thấy tay của anh, dừng ở bên hông của mình, thật chặt, liền muốn nhẹ di chuyển. . . . . .
Tô Thụy Kỳ quay đầu, nhìn bộ dáng xấu hổ của Đường Khả Hinh, dịu dàng hỏi: “Em tìm anh có việc sao ?”
“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đáp lời, nhìn anh, ánh mắt có chút gấp gáp, bởi vì thời gian đã rất trễ rồi.
Tô Thụy Kỳ nhìn vẻ mặt của cô, liền gật đầu một cái, nắm tay của cô, đỡ nhẹ cô đứng lên, nhìn về phía mọi người cười nói: “Mọi người và anh rể ngồi trò chuyện, chúng cháu có chút việc phải trao đổi.”
“Tốt. . . . . . Khả Hinh cũng chờ cháu đã lâu rồi” Thủ tướng mỉm cười nói.
“Đi đi, trò chuyện một chút.” Chu Anh cũng sáng suốt cười nói.
Tô Thụy Kỳ không nói gì thêm, kéo bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, cười đi khỏi.
Tô Linh nhìn em trai dắt Khả Hinh đi khỏi, cũng im lặng lại.
Trăng sáng giống như cái khay bạc, treo trên cao, ánh trăng vẩy ra rơi vào trên mặt sân cỏ rộng rãi, toàn bộ tòa nhà đều yên lặng, cảnh vệ vẫn đứng canh giữ, mặt đất có chút ẩm ướt . . . . . .
Một loạt tiếng bước chân, nhẹ nhàng truyền đến.
Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh đạp nhẹ mặt cỏ mềm mại, đi về phía đình nghỉ mát độc lập nằm ở đầu kia sân cỏ, nhưng bởi vì quá khứ có một chút không vui, hai người vẫn im lặng bên nhau.
“Gần đây anh khỏe không?” Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, vừa đi về phía trước, vừa hỏi.

Đôi tay Tô Thụy Kỳ cắm trong túi quần, mỉm cười từng bước từng bước đi về phía trước, nói: “Gần đây cũng giống, chuyện trong tiệm vẫn theo quỹ đạo, người phụ trách cũng làm rất tốt, cũng không cần phiền tới anh. Gần đây anh ở nhà, có thật nhiều thời gian dành cho người nhà, đây không phải là lời em chuyển lại cho anh sao?”
Anh chậm rãi quay đầu, dịu dàng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, không nhịn được mặt đỏ lên, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Em tìm anh có chuyện gì?” Tô Thụy Kỳ bước nhẹ nhàng, hỏi.
Nhắc tới chuyện này, lòng của Đường Khả Hinh đột nhiên hoảng hốt, không biết nói gì.
Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, im lặng một lúc, liền cùng cô đi vào trong đình ở giữa sân cỏ, đỡ nhẹ trên eo cô, để cho cô ngồi xuống trên ghế sa lon, kê gối ôm ở phía sau eo cô, nương theo bốn chiếc đèn lồng bươm bướm cổ xưa, chiếu ánh sáng rực rỡ nhìn nhau, anh ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, cách bàn trà và lò hương, nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Chuyện này, rất khó mở miệng sao?”
Trái tim Đường Khả Hinh buộc chặt, nhất thời sinh ra ý nghĩ lui bước, nhưng lại nhớ đến lời của Đông Anh, một cảm giác phiền não ập vào lòng, do dự.
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng nói: “Tô Thụy Kỳ. . . . . . Nghe nói. . . . . . trái tim của Thị Trưởng phu nhân. . . . . . Giống như có vấn đề. . . . . . Muốn. . . . . . Muốn hỏi anh động dao giải phẫu. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn về phía cô, một lúc lâu, mới nhàn nhạt đáp: “Ừ. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, có chút vội vàng nhìn về phía anh, lại tiếp xúc được ánh mắt lạnh lùng của anh, cô giật mình, không dám nói tiếp.
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô, có chút không thể tin cười nói: “Em. . . . . . Hôm nay em tới tìm anh, chính là vì chuyện này?”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.
Tô Thụy Kỳ nhìn vẻ mặt cô, đột nhiên trong lòng đau nhói, không lên tiếng, cúi thấp đầu.
Đường Khả Hinh thật gấp gáp ngẩng đầu, nhìn về phía anh nói: “Tô Thụy Kỳ. . . . . . em. . . . .”
Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười khổ nói: “Hôm nay lúc anh nhận được điện thoại của em, anh vẫn rất vui vẻ, bởi vì sau ngày đó chúng ta không có gặp nhau, anh vẫn luôn nghĩ, lúc nào thì tìm em mới thích hợp, trái tim yếu ớt của em, lúc nào mới có thể khôi phục? Bản thân em cũng yếu ớt, anh không dám chạm đến, anh không thể không cân nhắc, muốn mời em ăn cơm, hay. . . . . .”
Anh đột nhiên có hơi thất vọng không nói được nữa, thở dài một hơi, nói: “Hay là gọi điện thoại cho em, hỏi gần đây em có khỏe không?”
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ.
“Nhưng em lại dùng cách này, xuất hiện trước mặt của anh ?” Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, nói.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cúi đầu, níu chặt áo khoác lông thỏ của mình, suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cuộc yếu ớt mở miệng: “Nếu như có thể, em . . . . . em tình nguyện cả đời cũng không muốn gặp anh. . . . . . Cũng không cần dùng cách này tới tìm anh. . . . . . Em . . . . . gần đây số mạng em. . . . . . Giống như bị xé rách, càng không ngừng có người xé em ra, em mới vừa muốn mạnh mẽ một chút, chỉ sống cuộc sống của mình là được, nhưng em phát hiện em không thể. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn về phía cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nói: “Em thật sự không thể. . . . . . Bởi vì cuộc sống hiện tại của em là do người khác quan tâm và lo lắng chồng chất, em mắc nợ rất nhiều, có thể đời này em cũng không trả được, em không biết làm sao. . . . . . em . . . . .”
Cô đột nhiên không nói được nữa, cảm giác hôm nay mình tới nơi này, thật sự là sai lầm lớn, mình đáng chết, lòng biết ơn đáng chết, cô cắn chặt răng, cố nén nước mắt.
“Ai bảo em tới tìm anh? Tưởng Thiên Lỗi?” Tô Thụy Kỳ có chút tức giận hỏi.

“Không phải!” Đường Khả Hinh lắc đầu một cái!
“Là ai!” Tô Thụy Kỳ cứng rắn hỏi.
“Tự em thôi . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?” Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô.
Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, thật lòng nói: “Tự em, em muốn làm hết trách nhiệm, muốn giữ một chút lòng biết ơn tới đây thỉnh cầu anh, thỉnh cầu anh giúp Thị Trưởng phu nhân một chút, giúp chị ấy làm giải phẫu, để cho chị ấy sống lại, để cho chỉ ấy sống thật tốt. . . . . . em thật lòng thỉnh cầu anh, nhưng. . . . . . em không có nghĩ qua anh có đồng ý hay không. . . . . . em chỉ tới đây thật lòng thỉnh cầu anh mà thôi. . . . . .”
Cô cúi đầu, nước mắt lăn xuống.
Tô Thụy Kỳ nhìn thấy cô bị thương, hỏi: “Em cảm thấy anh sẽ đồng ý không?”
“Em không biết. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh nhỏ xuống, nghẹn ngào nói.
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng phía ngoài cửa sổ, có một chút đau lòng hỏi: “Ngoài chuyện này, em còn có chuyện khác muốn nói không ?”
“Có. . . . . .” Đường Khả Hinh gật đầu.
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía anh, thật lòng nói: “Lúc đến, nghĩ kỹ rất nhiều lời cầu cạnh, sau khi nhìn thấy anh cũng không nói ra được nữa, nhìn thấy bây giờ anh vui vẻ, em rất vui vẻ, nếu như có thể, em tình nguyện mình bị băm vằm thành trăm mảnh, em cũng không muốn để cho anh bị tổn thương và khổ sở, bởi vì anh là người em rất quý trọng. . . . . . ngày đó sau khi chúng ta gặp nhau, vẫn rất lo lắng cho anh. . . . . .” Sau đó muốn gọi điện thoại cho anh, hỏi anh gần đây có tốt không? Có khỏe hay không?
Lời sau cùng, ẩn nhẫn ở trong lòng, không dám nói.
Cô lau nước mắt.
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô, cố ý cau mặt hỏi: “Là thật sao? Có lo lắng cho anh sao?”
Đường Khả Hinh im lặng gật đầu một cái.
“Tại sao không gọi điện thoại?”
“Không dám. . . . . .” Đường Khả Hinh khóc nói.
Trên mặt Tô Thụy Kỳ lộ ra nụ cười, nói: “Vậy anh không phải nên cám ơn bệnh của Như Mạt ?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn về phía anh.
“Em hi vọng anh phẫu thuật lần này sao?” Tô Thụy Kỳ hỏi Đường Khả Hinh, thật ra hỏi một câu hai nghĩa: “Nếu anh phẫu thuật thành công, cô ấy khỏe mạnh rồi, cô ấy hạnh phúc, có thể em cũng sẽ không hạnh phúc. . . . . .”
Đường Khả Hinh chớp mắt đôi mắt đẫm lệ, nước mắt lăn xuống, nói: “Trên thế giới này, mỗi người đều có sức khỏe của riêng mình, hạnh phúc của riêng mình, hạnh phúc của em hãy để chính em tìm lấy . . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn về phía cô, ánh mắt lại xẹt qua một chút vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui