Ánh đèn thủy tinh chợt sáng lên toàn trường, một tràng tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên như sấm!
Tân khách có mặt không khỏi vỗ tay khen ngợi.
Tô Thụy Kỳ mỉm cười đứng lên, hướng tân khách gật đầu ngỏ ý cảm ơn, trong hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một bài hát mừng sinh nhật lãng mạn của Pháp cũng vang lên, khách quý có mặt hướng về phía Tô Thụy Kỳ chúc sinh nhật vui vẻ, đưa quà tặng của mình, Tô Thụy Kỳ bảo quản gia thu nhận nói tiếng cám ơn, sau đó thấy Cố Tình cũng lộ ra nụ cười có chút mất mát đi về phía Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười nhìn về phía cô, giống như anh trai nhìn em gái.
Lúc này Cố Tình mới hiểu được ánh mắt của anh, có chút đau lòng cười cười, tay nâng hộp quà của mình đưa đến trước mặt của Tô Thụy Kỳ, nói: “Anh Tô (cô luôn gọi như vậy), đây là quà của em tặng cho anh. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhận lấy này hộp quà, nhìn cô một cái, mới thật cẩn thận mở ra, nhìn thấy ở bên trong chỉ là một tấm thiệp đơn giản, toàn bộ dùng các loại nụ hoa nhỏ làm thành thiệp, anh có chút ngạc nhiên lấy tấm thiệp mở ra, liền thấy có một tấm hình mình và cô chụp chung, cắt thành hình trái tim, xung quanh vòng hoa dán đầy hoa forget me not màu xanh nhạt, lòng của anh hơi ấm áp ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tình.
Cố Tình hơi mếu máo, ủy khuất cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Em thật rất ưa thích anh Tô, em không biết có nhiều thích anh, mỗi buổi tối, ít nhất gọi anh một trăm lần, mới ngủ được, em cũng không biết tại sao em lại thích anh như vậy, tôi nghĩ thật lâu, rốt cuộc em cũng không nghĩ ra tặng cho anh một phần như thế nào, nhưng em biết rõ anh không thiếu cái gì, nên em muốn dùng tấm long của mình, làm một tấm thiệp nói một tiếng với anh, nếu như anh chấp nhận tiếp nhận em..em sẽ tặng bản thân mình cho anh. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười, có chút đau lòng và bất đắc dĩ nhìn Cố Tình.
“Anh Tô. . . . .” Cố Tình giương mắt nhìn hướng Tô Thụy Kỳ, thật lòng hỏi: “Nếu như quay ngược lại mười năm, anh có yêu thích em không?”
Tô Thụy Kỳ lại bị cô hỏi vấn đề kì lạ mà cảm thấy mơ hồ, cười hỏi: “Có ý gì?”
“Quay ngược lại mười năm, không có chị gái vừa rồi, cũng không có chị gái trước kia, anh sẽ thích em sao?” Cố Tình đáng thương hỏi.
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, nhìn tấm thiệp được làm thật lãng mạn, anh cầm lên ngửi, cũng cảm nhận được một mùi thơm, mới nhìn hướng Cố Tình dịu dàng nói: “Không cần mười năm trước, hiện tại anh cũng rất thích em. Chỉ là duyên phận là một điều rất kì lạ, có đôi khi không tới phiên chúng ta lựa chọn, cho nên Tình Tình là một cô gái tốt, tương lai nhất định sẽ có người đàn ông thích em cưỡi bạch mã tới tìm em, em không có điều gì không tốt, anh trai rất ưa thích em. . . . . . Chỉ là không thể ở chung một chỗ, anh rất xin lỗi. . . . . .”
Cố Tình đột nhiên kích động mỉm cười, nhào vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, không dám rơi lệ, nhưng hốc mắt đỏ bừng tựa vào trên bả vai, hít mũi một cái.
Tô Thụy Kỳ ôm khẽ thân thể nhỏ bé của cô, lấy khăn tay của mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cảnh tượng này, nhớ tới chuyện nào đó, trong lòng của cô không khỏi đau xót.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở một bên, nhớ tới chuyện nào đó, hai mắt của anh chợt lóe.
Trang Hạo Nhiên cũng bật cười nói: “Đúng vậy, muốn từ chối người khác, tại sao phải ác tâm như vậy? Dịu dàng an ủi cô gái đã từng ngưỡng mộ và thưởng thức anh, thích anh, không tốt sao?”
Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên quay đầu đi, giả vờ như không nhìn tới anh.
Đường Khả Hinh mất hồn một lúc, liền thấy Thủ tướng nhìn náo nhiệt ở trước mặt mới mỉm cười quay đầu hỏi Khả Hinh: “Khả Hinh. . . . . .”
“Vâng, ông nội. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức cung kính đáp lời.
“Ở Hoàn Cầu, công việc của cháu là . . . . .” Thủ tướng có chút không hiểu hỏi.
“Cháu là thư kí hành chánh của Tổng Giám đốc Trang, trông coi bộ phận rượu đỏ.” Khả Hinh mỉm cười nói.
“Hả?” Thủ tướng cảm thấy hơi hứng thú nói: “Nếu trông coi bộ phận rượu đỏ vậy. . . . . . Nhất định rất quen thuộc rượu đỏ chứ?”
Đường Khả Hinh lập tức khiêm tốn cười nói: “Không thể nói là quen thuộc, bởi vì từng giờ từng phút, rượu đỏ cũng sẽ xảy ra thay đổi, chúng ta chỉ có thể khiêm tốn học tập theo mà thôi. Chỉ mong có thể hiểu nhiều một chút.”
Thủ tướng mỉm cười gật đầu, nói: “Sự nghiệp rượu đỏ ở nước ta không có phát triển như ở nước ngoài được, nhưng ông biết, tương lai rượu đỏ sẽ trở thành đồ uống được hoan nghênh ở Trung Quốc, nhưng trang trại rượu của Trung Quốc chúng ta thật không nhiều lắm.”
Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Đất nước chúng ta có quốc tửu của riêng mình, thật không nên quá tâng bốc đồ uống của nước ngoài thần kì, mà phải có một loại tâm lý thản nhiên đón nhận nó. . . . . .”
Thủ tướng nghe nói như vậy, ngược lại có chút giật mình nhìn về phía Khả Hinh, hai mắt lộ ra hứng thú nhìn cô gái nhỏ này nói: “Nghe cháu nói như vậy, cũng có giải thích của mình? Bàn luận với ông nội một chút nhé?”
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên cạnh, nghe lời xong, hai mắt cũng không nhịn được lộ ra dịu dàng, nâng nhẹ ly rượu đỏ.
Trang Hạo Nhiên chống cằm, mỉm cười nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Cha của cháu nói, văn hóa chưng cất rượu của Trung Quốc đã có hơn ba nghìn năm, so với truyền thuyết lãng mạn của rượu đỏ, rượu mạnh của Trung quốc phối hợp với cá tính mạnh mẽ của người Châu Á chúng ta, một ly vào bụng, mạnh mẽ thiêu đốt niềm đam mê của chúng ta.”
Thủ tướng nghe đến đó, hết sức vui vẻ nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại cười nói: “Rượu vang của Trung quốc chúng ta rất phong phú, nổi tiếng trong và ngoài nước, nhất là rượu vàng của Trung quốc chúng ta, là một trong những loại rượu cổ xưa nhất trên thế giới, mà văn hóa rượu tiến bộ, cũng đại biểu cho trí tuệ của người Châu Á chúng ta tiến bộ, văn hóa rượu đa dạng phức tạp, toàn bộ thẩm thấu tình cảm sâu sắc, trước kia cha của cháu thích dùng những cánh hoa khác nhau chưng cất thành những loại rượu khác nhau, mỗi lần cháu nhìn thấy cánh hoa xinh đẹp ngâm thành từng loại rượu khác nhau thì cháu rất tự hào vì đang sống ở một đất nước có hơn ba nghìn năm lịch sử, bởi vì tổ tiên mang đến cho chúng ta không chỉ là loại rượu quý giá nhất, mà sự tiến bộ của nó, nói cho chúng ta biết, theo thời gian dịch rượu không ngừng thay đổi và phát triển, sẽ làm cho người ta theo đuổi nó nhiều hơn, hơn nữa còn đổi mới việc chưng cất rượu. Đây là một loại kế thừa! Một loại kế thừa quý giá nhất.”
Thủ tướng hơi kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ này, mặc trang phục hoa lệ, đeo kim cương lấp lánh nhưng không có cách nào che giấu hòa quang của bản thân cô, vẻ mặt ông lộ ra tán thưởng, mỉm cười hỏi cô: “Vậy cháu cảm thấy nên làm thế nào để phát triển sự nghiệp rượu của đất nước chúng ta?”
Khả Hinh lại mỉm cười nói: “Từ nhỏ cháu cảm thấy món ngon trên thế giới cũng không có ngon bằng một bát mì do cha cháu tự tay nấu cho cháu, ăn vào miệng có mùi thơm nồng. Lúc cháu đang khoái trá ăn mì thì cha luôn tỉ mỉ nói với cháu một chút đạo lý, khi đó cháu cũng không có hiểu rõ ràng lắm, nhưng cháu cũng vui sướng gật đầu, cho nên cháu nghĩ, trong tương lai, tinh thần của rượu đỏ còn quan trọng hơn nhiều so với bản thân dịch rượu. Nhưng cháu cảm thấy đây là một quá trình lâu dài.”
“Cháu chấp nhận cố gắng vì quá trình lâu dài này sao?” Thủ tướng đột nhiên hết sức yêu thích cô gái nhỏ này.
Ánh mắt Đường Khả Hinh lộ ra ánh sáng trong trẻo nhìn về phía Thủ tướng, nói: “Cháu chấp nhận vì quá trình lâu dài này mà cố gắng, cháu chỉ lo lắng, cháu không có cơ hội này, chỉ cần cho cháu cơ hội cháu sẽ rất cố gắng. Bởi vì việc dốc hết tinh thần sẽ mang đến cho con cái của chúng và tương lai chúng ta thật nhiều thật nhiều câu chuyện truyền kì và rượu ngon.”
Thủ tướng hết sức vui vẻ gật đầu, mỉm cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Hạo Nhiên, xem ra ánh mắt dùng người của cậu thật sự là hạng nhất.”
Trang Hạo Nhiên lập tức cười nói: “Thủ tướng, hôm nay ngài khen tôi có chút không công bằng, vì cô gái nhỏ này không phải do tôi khám phá, mà do Tổng Giám đốc Tưởng của chúng tôi phát hiện, là tôi giành được.”
“Hả?” Thủ tướng cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng rất yêu thích nhân tài, tại sao chịu buông tha một cô gái nhỏ như vậy?”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thay đổi, ngồi ở một bên, không dám lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lúc, mới mỉm cười nói: “Thủ tướng, ngài cơ trí sáng suốt, tự nhiên biết tôi . . . . . Tôi . . . . . Không giữ được cô ấy. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn về phía anh.
Thủ tướng cũng hiểu được vài phần, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Mới vừa nghe cháu nói rất nhiệt tình, vậy cháu nói cho ông biết, cháu thích rượu đỏ hay thích rượu trắng?”.
Đường Khả Hinh trầm mặt một lúc lâu, ánh mắt lộ ra xa xăm, sâu kín nói: “So với rượu trắng mạnh mẽ, cháu là con gái nên thích rượu đỏ nhiều hơn một chút. . . . . .”
Thủ tướng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh lại nói: “Rượu đỏ vẫn thật thần bí hấp dẫn cháu..cháu muốn mở cánh cửa này ra, muốn đem văn hóa rượu đỏ phổ biến cho bạn bè cháu, người thân, người yêu, bao gồm con cái của cháu sau này. . . . . . Cháu thấy hàng năm Trung Quốc chúng ta nhập khẩu rượu đỏ Laffey hàng đầu phụ thuộc rất nhiều vào thế giới, mà những loại rượu đỏ hàng đầu phải là người có đẳng cấp rượu nhiều năm mới có thể phẩm ngửi ra mùi vị của nó được giấu kín theo thời gian, người bình thường nếm không ra được, nhưng bởi vì chúng ta quá sùng bái rượu đỏ, có lúc làm cho chúng ta mất đi vị giác của mình mà đi sùng bái nhãn của nó, nhưng trên thực tế, cháu thật sự không quá tin tưởng, những người nâng chén uống một cách hào phóng thật sự hiểu được một chai rượu đỏ giá hang trăm ngàn có mùi vị như thế nào? Thật ra ở nước ngoài, chai rượu đỏ giá một hai trăm đô la đối với bọn họ đã xem như xa xỉ phẩm rồi. Cháu muốn nói cho người khác biết nhiều hơn, thật ra rượu đỏ không có thần bí như vậy, nó là một loại rượu chân thật, không giống như giá tiền, mang đến cho chúng ta mùi vị khác nhau. Chúng ta đừng mù quáng sùng bái nó, nên học chân thành gần gũi nó. Trong tương lai, nếu có thể, cháu hi vọng quốc gia có thể có phổ biến rộng rãi văn hóa rượu đỏ cho người dân, để cho nhiều người chưng cất rượu nâng cao hiểu biết học tập nước ngoài có thái độ chân thành, lãng mạn đối đãi với rượu đỏ. Chỉ có dũng cảm tiếp nhận ưu điểm của người khác, chúng ta mới có tiến bộ.”
Rốt cuộc Thủ tướng lộ vẻ xúc động nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Cháu gái, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
Đường Khả Hinh vẫn còn đắm chìm trong lý tưởng của mình, nghe Thủ tướng hỏi như vậy, cô hơi mỉm cười trả lời: “Ông nội, năm nay cháu 23 tuổi. . . . . .”
“23. . . . . .” Thủ tướng cảm thán kêu nhỏ, trên mặt lộ ra vui vẻ nói: “Quốc gia chúng ta thật sự có rất nhiều người trẻ tuổi có lý tưởng, phải bảo vệ những mầm non này. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên hài lòng nở nụ cười.
Ánh mắt Tưởng Thiên cũng lộ ra nụ cười.
“Cháu gái, đối với tương lai, cháu có lý tưởng gì không?” Thủ tướng đột nhiên cười hỏi Khả Hinh.
Trang Hạo Nhiên vội nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng, căng thẳng nhìn cô.
Đường Khả Hinh dí dỏm cười một tiếng, chân thành nói: “Cháu hi vọng, quốc gia chúng ta có thể giống như nước ngoài, khắp nơi là phong cảnh trang trại rượu đỏ xinh đẹp, khắp núi đồi đều nở đầy hoa nho, kết thành quả trong suốt, sau đó ủ ra hương vị rượu đỏ của người Trung quốc chúng ta và phải mở rộng ra cả Châu Á, để cho thế giới biết đến văn hóa rượu đỏ hơn một nghìn năm của Trung Quốc, nói cho người khác biết, chúng ta không sợ quá khứ huy hoàng, mà phải dũng cảm đi trên con đường mới, đón nhận tương lai của mình!”
Trang Hạo Nhiên buông lỏng cười một tiếng.
Cuối cùng Thủ tướng hài lòng gật đầu nói: “Rất cám ơn cháu.”
“À?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía Thủ tướng.
Ánh mắt Thủ tướng lộ ra thâm ý sâu xa, khẽ luồn tay vỗ vỗ cánh tay Khả Hinh, nói: “Đứa bé ngoan, phải tiếp tục cố gắng. Có lúc, ông nội thân là Thủ tướng một nước, luôn khát vọng nghe được nhiều người trẻ tuổi giống như cháu nói ra lý tưởng, như vậy tương lai quốc gia chúng ta mới có hi vọng. . . . . .”
“Ông. . . . . . Ông nội. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn về phía Thủ tướng, cô không nghĩ nhiều như vậy.
Thủ tướng lại không nói gì thêm với Đường Khả Hinh mà quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đứa bé đầy mưu trí, cười nói: “Đem hạng mục đầu tư phát triển trên mảnh đất vừa đấu thầu xong năm nay, còn có phương án chi tiết đưa đến phòng thư ký của tôi.”
“Vâng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười rất vui vẻ.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh, khinh thường anh chơi chiêu mờ ám.
Đường Khả Hinh mờ mịt nhìn ba người bọn họ đột nhiên nói chuyện gì mình không hiểu được. . . . . .f
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...