Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Một bữa cơm, nước tương cô cũng không liếm đến, cũng đã bị đánh đến điên đảo, giống như tiên nữ mắc đọa, người bị đánh đáng thương, người nhìn lòng kiếp đảm.
Trần Mạn Hồng đứng ở đầu kia phòng ăn, nhìn Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, ánh mắt rời rạc, tinh thần uể oải, tuyệt vọng nhìn món ngon trước mặt, toàn thân lại không dám nhúc nhích, sâu kín nói: “Tôi ăn no rồi. . . . . .”
Khúc Uyển Đình hài lòng cười nói: “Vậy thì đúng rồi.”
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh lộ ra khổ sở, mình chẳng có ăn cái gì cả.
“Ôi chao, mẹ ơi!” Trần Mạn Hồng lại chắt lưỡi lắc đầu, nói: “Đây mới thật là quá đáng thương! Bị đánh như vậy, một hột cơm cũng không vào, lại còn phải nói mình ăn no rồi.”
Trần Văn Chi cũng cười rộ lên nói: “Nếu đổi lại là tôi..tôi cũng nói ăn no, loại cơm này, ai dám ăn?”
“Thế nào?” Nhã Tuệ mặc đồng phục, mới vừa đi làm, nghe nói Khả Hinh ăn cơm ở phòng ăn ngự tôn, cô liền đi tới xem một chút.
“Cô xem bạn thân của cô kìa?” Trần Mạn Hồng ah một tiếng, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang cầm khăn ăn, làm theo phương pháp Khúc Uyển Đình dạy ình, nhẹ nắm góc khăn ăn, một tay kia nắm phía dưới, cúi đầu lau khóe miệng, dường như muốn ăn no, cô không nhịn được bật cười nói: “Nếu như cô có chuyện tìm cô ấy thì đi qua đi. . . . . Sư phụ của cô ấy là Khúc tiểu thư. . . . . .”
“Tôi biết rõ, cô ấy thường đến phòng ăn biển của chúng tôi ăn cơm.” Nhã Tuệ không biết có chuyện gì, liền mỉm cười đi tới trước mặt Khúc Uyển Đình, đôi tay nhẹ đặt bên hông trái, cung kính gật đầu, gọi nhỏ: “Khúc tiểu thư, rất xin lỗi, quấy rầy cô. . . . . .”
Khúc Uyển Đình ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: “Cô là bạn của Đường Khả Hinh?”
“Đúng vậy. Có chút chuyện gấp, tôi có đồ muốn đưa cho cô ấy, cho nên bất đắc dĩ tới quấy rầy thời gian dùng cơm của cô.” Nhã Tuệ mỉm cười nói.
“Không có việc gì.” Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.
Nhã Tuệ lại gật đầu cám ơn, liền nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười, cô có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Khả Hinh, lúc nảy cô đã dùng cơm trưa xong rồi hả ?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng để khăn ăn xuống, tao nhã mỉm cười, dùng một loại âm thanh êm ái chậm rãi, nói: “Tôi đã dùng cơm xong rồi. Cô có chuyện tìm tôi?”
Nhã Tuệ chớp mắt hai mắt, nhìn bộ dáng cô, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: “Cậu chủ Tô gọi điện thoại cũng sắp nổ tung máy của tôi rồi, anh ấy xin cô nhận điện thoại của anh ấy, anh ấy đã sốt ruột chết rồi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe vậy, hơi giật mình, mỉm cười nói: “Là thật sao? Anh ấy có nói, tìm tôi có chuyện gì không?”
Mỉm cười, giọng nói kia thật tuyệt vời.
Nhã Tuệ nhìn cô như vậy muốn nổi đầy da gà, cô ồ một tiếng, mới nói: “Tôi cũng không biết, cô không có điện thoại di động, tôi đã mang điện thoại của tôi tới cho cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh biết ơn dịu dàng nở nụ cười, nói: “Rất cám ơn cô, suy nghĩ chu đáo giúp tôi. Đưa điện thoại di động cho tôi đi, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, cám ơn cô lo lắng”.
Má ơi! Nhã Tuệ nhìn bộ dạng của cô, thật sự hoảng sợ, Nhã Tuệ vừa ngạc nhiên nhìn cô dịu dàng trăm năm khó gặp một lần, vừa lấy điện thoại di động ra đưa tới trước mặt cô, Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đưa tay nhận lấy điện thoại di động, mỉm cười gật đầu nói: “Làm phiền cô.”
“Không cần khách sáo. . . . . .” Vẻ mặt Nhã Tuệ khó chịu, mới vừa muốn xoay người đi khỏi.
“Đúng rồi, xin cô chờ một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên kêu nhỏ.
“À?” Nhã Tuệ xoay người nhìn về phía cô, ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh hơi ngửa đầu, nhìn về phía bộ dáng Nhã Tuệ ngơ ngác, cô vẫn giữ nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: “Buổi tối hôm nay, tôi có chút việc, có thể tôi không có cách nào về nhà nghỉ ngơi, nếu cô cảm thấy sợ, để cho Tiểu Nhu về nhà cùng cô thôi. . . . . .”
“À. . . . . .” Nhã Tuệ thật sự nghi ngờ đáp lời, muốn nói gì đó nhưng vẫn nuốt trở về cổ họng, xoay người đi đến trước mặt đám người Trần Mạn Hồng, không chịu nổi hỏi nhỏ: “Có ai nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao cô ấy lại thành dáng vẻ này?”
Từ phía sau Tiểu Nhu muốn xông lên nói cho Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng thúc cùi chỏ một cái, đẩy cô ra đằng sau, mới mỉm cười nói: “Không có việc gì. Vì ngày mai cô ấy phải tham gia tiệc sinh nhật tối của cậu chủ Tô, cho nên mới học tập như vậy, cô phải ủng hộ cô ấy”.

“Ồ. . . . . . đương nhiên là phải ủng hộ . . . . . .” Nhã Tuệ quay đầu nhìn Khả Hinh một cái, mới chậm rãi xoay người đi khỏi phòng ăn.
Khúc Uyển Đình hết sức tao nhã để khăn ăn xuống, nói: “Tôi đi toilet một chút, nếu cô muốn xử lý chuyện riêng, xử lý sớm đi. Sau đó còn học cái khác.”
“Biết rồi, cám ơn cô. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, nhìn Khúc Uyển Đình đi khỏi, mặt của cô như bị táo bón, miệng cười đến cứng ngắc, giận tức run rẩy nhìn màn hình điện thoại trên tay, đã 62 cuộc gọi rồi, cô cắn răng một cái, sẽ dùng ngón cái đè mạnh xuống dãy số kia, rất tức giận lắng nghe.
Tô phủ!
Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần màu đen thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon to lớn bằng gỗ đỏ cổ xưa giữa phòng khách, nhìn người giúp việc và quản gia bận rộn lui tới vì tiệc sinh nhật của mình, nhưng sắc mặt anh cố gắng bình tĩnh cầm điện thoại di động, áp nhẹ ở bên môi, chờ đợi. . . . . .
Rốt cuộc điện thoại di động vang lên! !
Tô Thụy Kỳ ngồi thẳng người, cầm điện thoại di động lên vừa nhìn màn hình điện, thấy số của Nhã Tuệ, anh kích động cười một tiếng, lập tức nhận điện thoại gọi: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh vừa nghe đến giọng nói của anh, ngọn lửa lại cháy hừng hực, thở hổn hển hỏi: “Anh tìm tôi có việc sao?”
Tô Thụy Kỳ nghe giọng nói cứng rắn lạnh lùng như thế, trái tim của anh đập bùm bùm, miễn cưỡng nở nụ cười, hơi căng thẳng hỏi: “Khả Hinh. . . . . . cô. . . . . . cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ. . . . . . Tôi làm sai chuyện gì sao?”
“Không có!” Đường Khả Hinh dứt khoát trả lời.
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ không chịu nổi, lập tức đứng dậy, cầm điện thoại di động vội vàng nói: “Bây giờ cô ở chỗ nào? Tôi lập tức đến gặp cô! Tôi muốn gặp mặt của cô nói chuyện.”
“Có gì tốt mà gặp? Tôi không sao! Tôi không có chuyện gì! Tôi chỉ quá bận rộn công việc, mệt mỏi! Còn có. . . . . .” Đường Khả Hinh nói tới chỗ này, đột nhiên trong lòng hơi chua xót, tức giận nói: “Xin anh không nên gọi điện thoại cho Nhã Tuệ! Anh rất có thời gian sao? Có thời gian không bằng đi học thêm gì đi? Trồng cây, vẽ tranh, anh cũng không biết, trên thế giới này có bao nhiêu người sống rất khổ! ! Loại cậu ấm nhà giàu như anh có thể cả đời cũng sẽ không hiểu tâm trạng của những người nghèo như chúng tôi đây! Không có việc gì, cúp đi! Tôi rất bận”.
“Khả Hinh, cô như vậy tôi không có cách nào yên lòng! Hiện tại tôi rất sốt ruột! ngay cả tiệc sinh nhật tôi cũng không có tâm tư!” Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nói.

Đường Khả Hinh mím môi, nghẹn ngào nói: “Chuyện của tôi, không cần anh lo! Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh!”
Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ lập tức cứng lại, nhanh chóng nói: “Cô ở đâu, tôi đi tìm cô!”
“Tôi không muốn!” Đường Khả Hinh từ chối!
“Tôi sẽ tìm đến cô đấy!” Giọng nói Tô Thụy Kỳ cứng rắn.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, mới nhớ tới anh là con trai của Thủ tướng, không có chuyện gì anh không làm được, không có người nào anh không tìm được!
“Cô chờ tôi, tôi đi sang!” Tô Thụy Kỳ muốn cúp điện thoại. . . . . .
“Chờ một chút!” Đường Khả Hinh đột nhiên gấp gáp kêu anh.
Tô Thụy Kỳ ngừng lại, nghe điện thoại.
Khả Hinh có chút hiểu Tô Thụy Kỳ, ngoài mặt anh rất dễ nói chuyện, nhưng thái độ cứng rắn, cũng hết sức kiên quyết, cô biết anh sốt ruột, nhớ tới ngày mai là sinh nhật của anh, lập tức đau lòng vì chuyện mới vừa rồi, cô chậm rãi nói: “Tôi không sao. . . . . . chỉ vì công việc khổ cực, cảm xúc có chút không tốt. . . . . .”
Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ hòa hoãn, cầm điện thoại di động, có chút đau lòng nói: “Thật. . . . . . Rất vất vả sao? Nhưng tôi nghe nói Tổng Giám đốc Trang là người rất thương yêu cấp dưới và rất sâu sắc, nhất là phong cách làm việc cũng hết sức kiểu Mỹ, cấp dưới rất tự do. . . . . . Tôi nghe rất nhiều người khen ngợi, mới yên tâm. . . . . .”
Nhắc tới Trang Hạo Nhiên, Đường Khả Hinh liền nổi giận, khuôn mặt vặn vẹo nói: “Những ai nói anh ấy là người tốt, tất cả đều nói nhảm! ! Anh ấy chính là một người hèn hạ bỉ ổi vô sỉ ghê tởm, thích bà chị già đến chảy nước miếng! !”
Tô Thụy Kỳ trợn mắt há mồm nghe Đường Khả Hinh nói xong, anh có chút hoảng sợ nói: “Khả Hinh. . . . . . cô. . . . . . cô làm sao vậy?”
Hiện tại cảm xúc của Đường Khả Hinh giống như khí cầu, càng lúc càng phồng lên, sắc mặt của cô lại hòa hoãn, lầu bầu nói: “Không có việc gì. Chỉ là mệt mỏi có chút khó chịu. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ vừa nghe, liền mới có chút đau lòng nói: “Nếu như thật quá mệt mỏi, vậy ngày mai sinh nhật của tôi. . . . . . cô không cần tới, ở nhà nghỉ ngơi đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh vừa nghe vậy, hai mắt xoay tròn, mới gật đầu nói: “Tốt. . . . . . Tôi ngày mai sẽ không đi. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại, có chút căng thẳng, hai mắt xoay tròn, lại không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nghe đối phương nín thinh, cô đột nhiên cười một tiếng, nhưng vẫn cố ý nói: “Trong khoảng thời gian này rất mệt mỏi, cho nên, ngày mai tôi không đi. . . . . . Anh chơi vui vẻ nha, lần trước không phải có một tiểu thư mắt một mí thật đáng yêu trò chuyện với anh sao? Tôi cảm thấy cô ấy thật rất xứng đôi với anh! Ngày mai có cô ấy, anh nhất định sẽ rất vui vẻ, tôi thật sự rất mệt mỏi, không đi được, ngại quá.”
Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, cảm giác có chút tức giận nghẹn ở trong trái tim, sắp nổ tung, vẻ mặt của anh lộ ra gấp gáp, nắm chặt điện thoại di động, hết sức đè nén cảm xúc này, nhanh chóng chớp mắt, cười khổ nói: “Không có việc gì. . . . . . Nếu cô thật sự quá mệt mỏi, cũng không cần đến, tôi phái người giúp việc đưa bánh sinh nhật qua cho cô ăn. . . . . . bánh ngọt này toàn bộ làm theo khẩu vị của cô thích. . . . . .”
Đường Khả Hinh cười ngọt ngào, thật có chút vui vẻ nói: “Có thật không? Tôi thích ăn bánh ngọt dâu tây!”
Tô Thụy Kỳ miễn cưỡng cười, đáp lời: “Ừ. . . . . .”
“Vậy tôi cúp máy đây. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười cúp điện thoại.
Tô Thụy Kỳ vô lực ngã ngồi ở trên ghế sa lon, mất mát nhìn về phía chiếc đèn lồng đỏ thật lớn trước cửa nhà, còn có bánh ngọt ngọc trai do tự mình nghiên cứu làm ra, anh chậm rãi chớp nhẹ mắt, lộ ra một chút mất mát và khổ sở.
Đường Khả Hinh nắm điện thoại, nhớ tới cuộc điện thoại mới vừa rồi, cô đột nhiên cười một tiếng, nghe được giọng nói của Tô Thụy Kỳ, mới phát hiện hai ngày nay chịu khổ đều đáng giá, cô nhìn thấy Khúc Uyển Đình đi ra, cô lập tức đi lên trước, có chút vội vàng chân thành nói: “Khúc tiểu thư! Tôi biết rõ tôi học không đủ 24 giờ, nhưng xin cô cho tôi một chút thời gian, tôi muốn đi chuẩn bị quà sinh nhật cho người bạn thân nhất của tôi một chút ! Có thể không?”
Khúc Uyển Đình nhìn bộ dáng căng thẳng của cô, liền mỉm cười nói: “Đi đi. Cho cô hai giờ!”
Khả Hinh vui vẻ mỉm cười, lập tức khom người nói: “Cám ơn cô! !”
Cô nói xong, cũng đã xông ra khỏi phòng ăn, chạy như bay đi xuống, đúng lúc này, nhìn thấy đám người Trang Hạo Nhiên đang muốn tới đây dùng cơm trưa, ánh mắt của cô nóng lên, lập tức đi tới cầm cổ tay Trang Hạo Nhiên nói: “Anh đi theo tôi !”
“Cái gì vậy! Tôi còn phải ăn cơm!” Trang Hạo Nhiên nói! !
“Anh đi theo tôi ! Nhanh lên một chút! !” Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, Đường Khả Hinh dám kéo Trang Hạo Nhiên đi, thậm chí kéo anh vào thang máy đóng cửa lại!
Trang Hạo Nhiên chặn lồng ngực của mình, nhìn Khả Hinh kêu to: “Này! ! Cô đừng tới đây! ! Tôi sẽ không đi vào khuôn khổ đâu! Tôi yêu Tinh Xuyên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui