Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Rốt cuộc ly rượu thứ nhất cũng đầy, chuyên gia hầu rượu lập tức tiến lên, tiếp thay công việc cho Trang Hạo Nhiên, cầm lấy chai rượu sâm banh tiếp tục rót đầy tháp ly. . . . . .
Laurence nắm chai rượu sâm banh Hồ đào, dần dần nghiêng thân chai, chú ý đến bọt bong bóng, để cho miệng chai chạm nhẹ vào miệng ly, dịch rượu màu vàng dịu chậm rãi chảy xuống trong ly Tulip chân cao, bọt bong bóng giống như cát mịn dần dần bao phủ phía trên dịch rượu.
Đường Khả Hinh kêu khẽ một tiếng.
Thái Hiền mỉm cười nhìn về phía cô hỏi: "Chuyện gì?"
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn bọt rượu trong ly giống như cát mịn, sâu kín nói: "thật sự là một loại rượu ngon, bọt có thể rất mịn, phối hợp mùi sữa trong rượu, vào trong miệng nhất định rất tuyệt vời. . . . . ."
Đánh giá tinh tế này truyền vào trong tai Laurence, ông lão hiền lành chậm rãi ngẩng đầu lên, ngay sau đó ánh mắt nhìn thấy Khả Hinh, ông mỉm cười, nói: "Đường Khả Hinh?"
"Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức rất cung kính đứng lên.
"Tới đây. . . . . ." Laurence mỉm cười khẽ gọi cô.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh giống như bị hấp dẫn đứng lên, sâu kín đi về phía Laurence, Laurence không nói lời nào, chỉ nắm chai rượu, nhẹ nhàng rót dịch rượu vào trong một cái ly khác, giống như cát mịn chậm rãi chảy ra, đậm đặc nhưng không sệt, trong quá trình sản xuất, chắc rằng rất cầu kỳ, rất tỉ mĩ, Khả Hinh càng nhìn càng xuất thần, đầu càng cúi xuống. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra vui vẻ.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn trong ánh mắt vui vẻ, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khả Hinh giống như đứa bé, cũng im lặng không lên tiếng.
Laurence cũng rót xong 3 ly rượu sâm banh, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khả Hinh, lại rót thêm ly thứ tư, lơ đãng hỏi: "Trong quá trình học rượu đỏ, cô có thể luôn giữ vững tâm trí để học tập sao?"
"À?" Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn về phía Laurence, suy nghĩ câu nói của ông ta, liền thật lòng nói: "Trong mỗi phân rượu, tâm trạng của từng người khách cũng sẽ đưa đến thay đổi khác nhau, chưa kể đến sự thay đổi của ngày mùa sẽ mang đến trải nghiệm rượu khác nhau, loài người vĩnh viễn không vượt qua cảm thụ rượu, cũng không vượt qua được sự thay đổi nhanh chóng của chúng, cho nên mỗi một phần dịch rượu đem đến cho tôi cảm giác đều mới mẻ! Tôi nghĩ, không chỉ giữ vững tâm trí học tập, chủ yếu nhất, còn phải giữ vững cảm ngộ mới mẻ đối với cuộc sống! Khám phá sự mới mẻ của rượu!"
Rốt cuộc ánh mắt Laurence lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng nhìn về phía Đường Khả Hinh, sau lưng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, bởi vì tháp rượu sâm banh đã hoàn thành, ông ta vừa nhìn về phía Đường Khả Hinh, vừa căn dặn nhân viên lễ tân bưng rượu sâm banh Hồ đào mang đến cho Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên! !
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng cầm rượu sâm banh, kế tiếp là Hội Đồng Quản Trị của Hoàn Cầu và quan chức cao cấp chính phủ, liên tiếp thưởng thức sâm banh Hồ đào, chúng tân khách cũng từ từ lấy xuống từng ly rượu sâm banh màu vàng trong tháp ly, mọi người cùng nhau nâng ly! !
"Cạn ly!" Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng nâng ly!
"Cạn ly!" Chúng tân khách cũng rối rít nâng ly! !
Mọi người vui vẻ uống sâm banh!
Laurence vẫn nhìn về phía Đường Khả Hinh

Chằm chằm, tự làm chủ bưng một ly Tulip không đưa cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngây ngốc nhận lấy.
Laurence mỉm cười nắm chai Hồ đào, cẩn thận rót rượu cho Khả Hinh......
“Tôi sao?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc cầm ly rượu, nhìn về phía Laurence.
“Đúng vậy” Laurence mỉm cười chậm rãi rót rượu trong suốt vào trong ly cho Khả Hinh, lơ đãng nói: “Buổi tối đó...... Tại sao không chờ tôi?”
“À?” Đường Khả Hinh nhìn bọt rượu sâm banh trong ly đang chậm rãi sôi lên.
Laurence rót rượu xong, liền nhanh chóng cầm lên khăn lông trắng, chà nhẹ miệng chai, giao chai rượu cho trợ lý, mới mỉm cười nói với Đường Khả Hinh: “Uống đi.......”
Lúc đầu Đường Khả Hinh có chút lo ngại nhìn Laurence một cái, nhưng vẫn có chút hưng phấn giơ ly rượt trong tay, khẽ uống một ngụm rượu, nhất thời có cảm giác bọt bong bóng mịn như cát, mềm mại tan tại đầu lưỡi của mình, từ từ tan trong khoang miệng, mang đến một hồi mùi sữa thơm lừng, mềm mại, dichh rượu tinh tế, liên tục chảy vào trong thân thể, dâng lên cảm xúc khó hiểu.......
cô bật cười vui vẻ nói: “Trời ạ, đây mới thật là......sâm banh tuyệt vời nhất!”
Laurence mỉm cười nâng lên một cái ly khác do trợ lý đích thân rót cho ông ta, mỉm cười nói: “Phụ nữ là người theo đuổi sâm banh, đàn ông là người duy trì sâm banh, lúc phụ nữ uống sâm banh sẽ say mê ở trong tình yêu của đối phương, lúc đàn ông uống sâm banh sẽ say mê trong thế giới của chính mình, cứ sinh ra đối lập như vậy, cũng sinh ra hương vị phức tạp như vậy. Uống sâm banh, coi trọng nhất........ Vẫn là điểm vi diệu này.........”

“Vi diệu?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía Laurence.
Laurence nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại im lặng không lên tiếng, cười nhỏ một tiếng, nâng ly về phía cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía Laurence, nhẹ nhàng nâng ly.
Hai cái ly Tulip trong suốt nhẹ nhàng chạm nhau.
Cốp một tiếng.
Đường Khả Hinh cẩn thận cầm ly rượu, giống như một cô gái nhỏ phát hiện chuyện gì thật tươi mới, mang theo cảm giác kì diệu mà Laurence mang đến cho mình, đổi phương thức uống rượu, để cho dịch rượu như cát mịn chậm rãi tràn khắp đầu lưỡi, từng trận mùi sữa tan ra, làm cho luồng khí êm dịu lắng đọng dâng lên trong người, giống như khí thế của người đàn ông, phức tạp, ý vị, sâu xa, trong đầu của cô không khỏi nhảy ra khuôn mặt một người nào đó.........
Tâm linh của cô chấn động một cái!
Laurence nhìn về phía ánh mắt của Đường Khả Hinh đột nhiên lắng đọng liền mỉm cười nói: “trên thế giời này, mỗi một món dồ đều đối lập nhau, sâm banh chúc mừng, thật ra xen kẽ chua xót! Nếu như chúng ta hiểu được, phía sau thành công chính là thất bại, phía sau vui vẻ chính là khổ sở, như vậy vòng tuần hoàn cuộc sống sẽ nên dễ dàng hơn. Ví dụ như má trái của cô.....”
Đường Khả Hinh nhìn Laurence chằm chằm!
Laurence mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Ví dụ như đối lập với má trái của cô chính là má phải của cô............”
Đường Khả Hinh không hiểu, hai mắt xoay tròn, trong chớp mắt, khẽ luồn ngón tay mềm mại, chạm má phải của mình trơn nhẵn, mềm mại.... Hai mắt của cô có chút ươn ướt.....

Laurence mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Nếu như không buông tha, má trái........ Tức là má phải........”
Đường Khả Hinh có chút biết ơn nhìn về phía Laurence, nở nụ cười.
“Mặc dù tôi không biết hôm đó tại sao cô không đến, nhưng tôi tin tưởng đối với rượu đỏ cô rất chân thành! Cho nên, trong tương lại, chúng ta sẽ có rất nhiều co hội hợp tác!” Laurence mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía Laurence.
“Cạn ly!” Laurence nâng ly về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng nâng ly về phía Laurence.
Hai người chạy ly, sau khi uống rượu xong, đột nhiên có người gọi Đường Khả Hinh, cô lập tức từ giã Laurence, đi khỏi, Laurence cầm ly rượu, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái, luôn có cảm giác quá mức cẩn thận, ông ta hơi tiếc nuối má trái của cô, mang đến hậu quả rất lớn cho cuộc đời cô, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc ông ta nâng ly rượu đi về phía Tưởng Thiên Lỗi đang căn dặn Đông Anh làm việc, mỉm cười gọi: “Tổng Giám đốc Tưởng....”
Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy tiếng gọi, liền mỉm cười xoay người, nhìn Laurence nói: “Hôm nay vất vả cho ông rồi.”
“không vất vả, để cho tôi gặp được gốc cây non kia, tôi rất vui mừng.” Laurence mỉm cười nói.
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay chuyển, nhìn Laurence nói: “Ông nói là...... Đường Khả Hinh?”
Laurence có chút tiếc nuối nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, tôi có điều rất không hiểu, ngài tìm người tài như cơn khát, dưới con mắt nhìn của ngài, tại sao phải bỏ qua Đường Khả Hinh, một cô gái sẽ có thành tựu sự nghiệp rượu đỏ rất lớn sau này?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui