Mộng Dao đáp lại: “ Cái đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh không cần phải khách sáo đâu”.
“ Bánh của hai vị ạ”, nhân viên đưa hai túi bánh.
Cả hai đi ra ngoài, Diệc Thần ngỏ lời: “ Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về”.
Khác với những cô gái thẹn thùng từ chối, cô liền đồng ý: “ Vậy thì tốt quá, phiền anh”.
“ Chúng ta đi”, anh mở cửa xe cho cô ngồi vào.
Di chuyển trên đường, cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Mộng Dao không nói mình xuất thân từ gia đình giàu có mà chỉ nói công việc là diễn viên mới vào nghề, còn ở ghép cùng bạn trong một căn chung cư nhỏ.
Đến trước một toà chung cư, anh dừng xe lại.
Cô tự nhiên giới thiệu: “ Đây là nơi tôi sống”.
Diệc Thần không nghi ngờ gì vì cô gái giản dị trước mặt, anh chợt nhớ ra: “ Đúng rồi, khăn tay lần trước tôi đã giặt sạch rồi”.
Anh lấy ra: “ Gửi lại cô”.
Tuy nhiên Mộng Dao lại không nhận lại: “ Anh cứ giữ lại, tôi muốn có lý do để chúng ta có thể gặp lại”.
Anh hiểu ý cô, cả hai trao nhau ánh mắt lẫn nụ cười khó tả, kiểu như có chút gì đó dao động.
“ Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về nhà!”.
“ Không có gì!”, xong anh xuống xe mở cửa cho cô.
Đúng lúc này một người bạn của Mộng Dao đi ngang qua thấy cô: “ Dao Dao!”.
Mộng Dao hoảng hồn, sợ bạn mình không may để lộ thân phận.
“ Sao cậu đến mà không n...”, cô bạn định nói thì cô ngay lập tức chạy nhanh đến bịt miệng lại.
Diệc Thần không hiểu chuyện gì cô liền giải thích: “ Cô ấy là bạn cùng phòng với tôi, tên là Chu Đồng”.
Sau đó Mộng Dao nói nhỏ với cô bạn: “ Cậu diễn đi nào”.
Chu Đồng cười vui vẻ gật đầu lia lịa: “ Đúng đúng đúng, bạn cùng phòng”.
“ Được rồi, chúng ta vào nhà đi Đồng Đồng”.
Mộng Dao quay qua: “ Anh Ngô lái xe cẩn thận nhé!”.
“ Tam biệt!”, anh chào.
“ Tạm biệt!”, cô vẫy tay chào lại anh.
Chiếc xe rời đi, Mộng Dao vẫn nhìn theo không nỡ.
Chu Đồng nhìn qua là biết có gì đó kỳ lạ: “ Dao Dao! Anh ấy là ai mà khiến cậu phải giả nghèo vậy hả?”
Mộng Dao nháy mắt: “ Bí mật” rồi đi vào trong căn chung cư.
Chu Đồng tò mò đuổi theo: “ Cậu kể tớ nghe đi mà...!Dao Dao à!..”.
....
Theo lịch trình đã lên trước đó, Diệc Thần, Thiên Kỳ, và 2 trưởng bộ phận (kế hoạch và marketing) bay đến thành phố Bắc Hải để tìm gặp người đặt nền móng cho resort Paradise.
Mọi người thuê một khách sạn gần đó, để hành lý vào phòng và nhanh chóng di chuyển đến Paradise.
Khu resort đã hoàn thành và đang trong giai đoạn chuẩn bị khai trương.
Một tuần trước đó, An Nguyên đã liên hệ gặp mặt CEO nhưng lại nhận được câu trả lời ‘không thể xác định thời gian’.
Diệc Thần biết nếu cứ ở yên một chỗ liên lạc thì không phải cách hay nên đích thân đi đến nơi tìm.
Mọi người vào bên trong, xung quanh là những nhân viên đang sắp xếp, trang trí nội thất.
Có một cô gái ăn mặc lịch sự đang chỉ đạo, Thiên Kỳ nhận ra cô là thư ký mà công ty đã liên lạc trước đó nên đi qua.
Cô thân thiện: “ Thật ngại quá! Cho tôi hỏi cô là thư ký Luna có đúng không?”
Cô gái gật đầu đáp: “ Đúng thưa cô!”.
Thiên Kỳ mừng rỡ: “ Vậy thì tốt quá! Chúng tôi đến từ tập đoàn An Nguyên, trước đó đã liên lạc với cô Luna đây.
Tôi là Ngô Cẩn Du, phó giám đốc”.
Cô lần lượt giới thiệu: “ Đây là Ngô Diệc Thần, CEO An Nguyên.
Hai người còn lại là trưởng phòng của bộ phận kế hoạch và marketing”.
“ Chào mừng mọi người đã đến”, thư ký đưa tay ra, mọi người bắt tay nhau.
Diệc Thần vô vấn đề chính: “ Mục đích chúng tôi đến là muốn gặp CEO Paradise để bàn bạc việc hợp tác giữa hai bên.
Liệu cô có thể sắp xếp để chúng tôi gặp CEO trong thời gian sớm nhất được không?”
Thư ký Luna ngậm ngùi: “ Theo lịch trình thì CEO vào sáng ngày mai mới đến đây ạ”.
“ Vậy cô có thể liên lạc xin một cuộc hẹn vào ngày mai không?”, Thiên Kỳ đề xuất.
“ Có lẽ sẽ hơi khó ạ, vì từ trước đến giờ CEO của chúng tôi chưa bao giờ trực tiếp tiếp khách.
Ngay cả tôi vẫn chưa gặp lần nào, chỉ giao tiếp bằng tin nhắn thôi ạ”, thư ký Luna giải thích.
Một lúc sau mọi người ra ngoài, trưởng phòng kế hoạch bắt đầu chán nản: “ Chúng ta phải làm gì đây? Danh tính của Paradise bí ẩn quá.
Nếu ông ta không chịu gặp thì chúng ta tốn công vô ích rồi”.
Diệc Thần không bỏ cuộc: “ Ngày mai chúng ta sẽ lại đến, nhất định phải thuyết phục được CEO Paradise rồi mang bản hợp đồng về.
An Nguyên chưa bao giờ biết bỏ cuộc là gì”.
Nói xong anh rời đi trước, Thiên Kỳ động viên: “ Hai bạn đừng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước để ngày mai có sức chiến đấu”.
“ Chúng tôi hiểu rồi phó tổng Ngô”, cả hai đồng ý.
....
Hôm nay ba của thư ký Triệu Mộc Hoa xuất viện, đang chuẩn bị đồ đạc để về thì Ninh Hinh xuất hiện và tự nhiên đi vào.
Sự có mặt của cô khiến Mộc Hoa hoảng hồn: “ P...!Phu nhân...”.
“ Thư ký Triệu! Chào bác trai!”, Ninh Hinh nở một nụ cười thiên sứ ẩn sau là cơn thịnh nộ của quỷ dữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...