Trạch Dương kể lại: “ Năm xưa ba anh có hợp tác làm ăn với ba của Chu Hắc Minh, khi nghe tin Chu Thị phá sản và Lâm Thị mua lại, chú Chu cũng mất ngay sau đó. Mọi thứ xảy ra quá nhanh nên anh nghi ngờ và đi tìm Chu Hắc Minh. Anh ta bị bắt vào nhà thương điên ở nước ngoài, là ông Lâm làm ra tất cả”.
Thiên Kỳ nói: “ Đó chính là lý do Chu Hắc Minh trả thù nhà họ Lâm”.
Trạch Dương gật đầu đáp lại: “ Đúng… Anh ta muốn trả thù nên anh đã ngỏ lời hợp tác”.
Vì ngồi lâu quá nên anh cảm thấy hơi mệt, cô lo lắng: “ Anh sao vậy ạ?”
“ Anh không sao!”, anh cố gượng.
Cô ngỏ lời: “ Để em dìu anh lên giường nằm nghỉ rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra”.
Sau đó Thiên Kỳ dìu anh đến giường ngồi, ở ngoài Cẩn Du đi vào thấy cảnh này lại hiểu lầm: “ Cô đang làm trò gì vậy?”
“ Cẩn Du…”, Thiên Kỳ.
Cẩn Du đi đến giường: “ Cô đã có chồng rồi lại còn muốn câu dẫn đàn ông, thiếu thốn đến thế à?”
Trạch Dương không nghe lọt lỗ tai nên mắng: “ Em không được nói bậy, anh và Thiên Kỳ thật sự trong sáng. Anh không cho phép em nói những lời khiếm nhã với Thiên Kỳ thêm lần nào nữa có hiểu không?”.
“ Anh Trạch Dương, em ra ngoài gọi bác sĩ đến”, cô muốn nhường không gian riêng cho hai anh em trò chuyện.
Thiên Kỳ ra ngoài, Cẩn Du muốn đuổi theo nhưng bị anh gọi lại: “ Cẩn Du!.. Anh muốn nói chuyện với em”.
Cô quay người lại tỏ ra bực mình: “ Hở một chút là anh bênh cô ấy, rốt cuộc ai mới là ruột thịt của anh chứ?”
“ Sao em cứ khó chịu với Thiên Kỳ vậy? Cô ấy không hại gì đến em cả”, anh hỏi.
“ Cô ấy làm ảnh hưởng đến danh dự của em, giả danh em trở thành một thành viên trong gia đình, còn không rõ ràng với…”, cô chợt ngập ngừng vì anh mới cấm vừa rồi.
Khi này anh nhẹ nhàng giải thích: “ Cẩn Du, mọi chuyện không phải như em đã nhìn thấy đâu, Thiên Kỳ không làm gì sai với chúng ta cả mà là ngược lại”.
Cẩn Du nhíu mày lại: “ Anh nói vậy là sao chứ?”
Anh cũng bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện từ lúc biết đến Thiên Kỳ đến hiện tại.
“… Thiên Kỳ đã làm cổ phần của em tăng lên và cũng giúp An Nguyên phát triển vượt bậc, anh em mình có nợ với cô ấy”.
Khi biết được sự thật, Cẩn Du không còn dám cố chấp, cô lẳng lặng suy ngẫm.
…
Tại công ty Hà Thị, Mộng Dao giao lại vị trí CEO cho anh mình.
‘Knock-knock’, Thiên Kỳ gõ cửa phòng CEO rồi đi vào.
“ Nhớ anh hả?”, anh ngước lên nhìn thấy cô thì liền vui vẻ.
Cô bước đến bên bàn làm việc: “ Một chút!”.
Vĩ Thành đứng lên đi đến bên cô: “ Còn 10’ phút nữa mới đến giờ nghỉ trưa, vẫn còn kịp”.
“ Kịp cái gì chứ?”, cô nghi hoặc.
Anh ôm eo kéo cô sát vào người: “ Em còn giả vờ nữa à”.
Thiên Kỳ hiểu ra liền đặt tay lên bờ ngực anh ngăn lại: “ Anh nghĩ nhiều rồi, em đến là muốn nhờ anh giúp một việc”.
“ Công việc của em gặp rắc rối gì sao?”, anh quan tâm.
Cô lắc đầu nhẹ đáp: “ Công việc của em vẫn rất tốt… Em biết anh có mối quan hệ rất tốt với cục trưởng cục cảnh sát, vụ việc của anh Trạch Dương anh có thể nói một tiếng được không?”
Anh buông tay ra: “ Anh Ngô nhờ em à?”
“ Không phải, là em muốn giúp anh ấy”, cô nhỏ giọng.
Vĩ Thành đáp lại: “ Chuyện lần trước anh vẫn chưa giải quyết với anh ta, bây giờ em lại muốn anh giúp, khó xử quá”.
Thiên Kỳ giải thích: “ Dù sao trước đây anh Trạch Dương đã cứu mạng em, em muốn nhân cơ hội trả ơn cho anh ấy, liệu có khó xử đến thế không?”
Anh có chút khó chịu: “ … Anh hiểu rồi”.
“ Cảm ơn anh Vĩ Thành!”, cô hôn lên má anh như lời cảm ơn.
Thư ký gõ cửa thông báo: “ Hà tổng! Trưa nay anh có cuộc hẹn ăn cơm với giám đốc Trịnh”.
“ Được rồi, chuẩn bị xe giúp tôi”.
Thư ký gật đầu đáp: “ Vâng thưa anh!”, rồi đóng cửa rời đi.
Thiên Kỳ ngỏ lời: “ Tối nay anh đến nhà em ăn cơm, em sẽ nấu những món anh thích nhất”.
Anh quay lại bàn làm việc ngồi xuống, thờ ơ đáp lại: “ Ừm em làm đi”.
Cô có chút hụt hẫng rồi quay về phòng làm việc của mình.
…
Trong một nhà hàng, Thiên Kỳ cùng Trạch Dương ăn trưa. Anh cảm thấy ngại vì sự giúp đỡ của cô: “ Chuyện riêng của anh làm liên lụy đến em, anh cảm thấy rất có lỗi”.
“ Anh đừng nói như vậy! Trước đây anh cũng từng cứu em, em nên làm gì đó để đền đáp, là việc em nên làm”, cô đáp.
Trạch Dương mỉm cười nhẹ rồi hỏi han: “ Bên anh đã ổn, còn em… Em định giải quyết Lâm Ninh Hinh như thế nào?”
Nhắc đến Ninh Hinh, Thiên Kỳ chợt dừng, cô nhẹ giọng đáp: “ Tuy là bằng chứng đã có đủ nhưng em vẫn chưa thể làm gì được, thư ký Triệu tâm lý không ổn, cô ấy vẫn còn sợ hãi”.
“ Bây giờ Lâm Thị đã hoàn toàn sụp đổ rồi, Chu Hắc Minh sẽ không tha cho Lâm Ninh Hinh dễ dàng vậy đâu”, anh nói thông tin cho cô biết.
Thiên Kỳ nói: “ Cô ấy mới vừa bị hư thai, trong thời gian này chắc không dám hành động gì ngu xuẩn nữa đâu”.
Trạch Dương cười mỉm khiến cô không hiểu: “ Sao anh lại cười?”
“ Em còn ngây thơ quá Thiên Kỳ, sau tất cả những chuyện cô ấy gây ra mà em vẫn còn tin tưởng, em thật sự không sợ?”, anh nói để cô dè chừng.
“ Nói thật thì em cũng lo lắng, chỉ sợ ảnh hưởng đến Vĩ Thành”, cô đáp.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến: “ Anh rất ngưỡng mộ tình yêu của em, vượt qua tất cả để tìm lại hạnh phúc. Nếu như An Nhiên còn sống, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc, ở bên yêu thương cô ấy”.
Thiên Kỳ an ủi: “ Mọi chuyện đã qua rồi, cô ấy ở thiên đường chắc cũng mong anh tìm được hạnh phúc, anh hãy vui lên nhé”.
“ Cảm ơn em, Thiên Kỳ!”, anh mỉm cười tỏ ra hài lòng.
Ở một bên Vĩ Thành vừa bàn bạc chuyện làm ăn với giám đốc Trịnh xong, anh quay đầu thấy Thiên Kỳ cũng ở đây, hơn nữa còn có Trạch Dương. Anh bắt tay với giám đốc Trịnh rồi hai bên tạm biệt rồi giám đốc rời đi trước.
Vĩ Thành đi đến bàn của Thiên Kỳ, Trạch Dương thấy trước nên chào: “ Anh Hà! Thật trùng hợp lại gặp anh ở đây!”.
“ Đúng là trùng hợp!”, anh đáp.
Thiên Kỳ đứng lên hỏi han: “ Vĩ Thành! Anh làm gì ở đây vậy?”
Anh đáp lại: “ Anh gặp đối tác, cũng vừa mới xong. Không ngờ lại gặp em và… anh Ngô ăn trưa ở đây”.
Trạch Dương lo ngại Vĩ Thành hiểu lầm nên ngỏ lời: “ Nếu anh Hà vẫn chưa dùng bữa thì hãy ngồi cùng, tôi và Thiên Kỳ cũng vừa mới gọi món”.
Tuy là anh đã ăn no nhưng vẫn đồng ý mà ngồi xuống bên cạnh vợ: “ Vậy tôi không khách khí”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...