" Dù cuộc sống kham khổ nhưng tôi vẫn phải cố gắng làm việc để có tiền, như vậy mới giúp ít cho mẹ.
Cha con bỏ đi sau khi vay một khoảng nợ khủng lồ vì bỏ vào cờ bạc! " Vừa nói Mirin vừa thở dài.
Mona cũng không giới thiệu gì về bản thân, chỉ từ biệt Mirin và khuyên cô nên đi về ngủ nếu không sẽ bị phát hiện.
Cuộc sống này không phải ai cũng sung sướng cả.
Ánh trăng hôm nay thật sáng và đẹp, chi bằng ra ngoài dạo thêm một chút, dù sao cô vẫn chưa buồn ngủ.
Mona dành một chút thời gian ngắn ngủi của mình để thư giãn, lời của Mari cứ hiện văng vẳng trong đầu cô.
" Không ngủ được à? " Eugene từ xa đi lại chỗ mà Mona đang ngồi, anh chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng được buộc lỏng ở chỗ, hai tay bỏ vào túi quần tây đen.
" Hoàng đế bệ hạ! " Mona cúi đầu.
Eugene ngồi xuống kế bên Mona mà không có sự cho phép của cô, nhưng mà cô lại chẳng có quyền nói ra câu đó.
Eugene thường xuyên bị mất ngủ do phải xử lý nhiều công việc, tuy nhiên anh lại thấy hài lòng về điều đó.
" Ta được báo lại rằng cô đã đánh người hầu của mình? Tại sao vậy? Hầu nữ ở hoàng cung này được dạy dỗ kỹ càng từ ứng xử đến cử chỉ mới cho đi hầu hạ chủ nhân! " Eugene hơi nghiêng đầu, thấy gương mặt đâm chiêu của Mona, anh thật sự muốn nghe câu trả lời.
" Những lời người nói thật mỉa mai làm sao, vậy ra ở Azarial đây dạy người hầu để chủ nhân tắm nước lạnh, chải đầu bằng lực mạnh hay gọi thẳng tên chủ nhân à? Tôi cũng có lời khen đấy, chẳng phải bệ hạ đã quá tâng bốc bọn họ à? "
Mona cười nhạt, chân mày nhướn không đều.
Cô không biết Mari đã nói lại những gì, cô ta chắc cũng phải thêm đôi ba lời để bản thân trở thành người bị hại.
Tuy Mona chưa từng tiếp xúc với nhiều người, nhưng cô phải tập ứng xử với các tình huống như thế này.
"..."
" Thế là ngươi đánh cô ta? "
" Đổi ngược là ngài thì chắc ngài đã lôi Mari đi chém đầu hoặc treo cổ rồi đó thưa bệ hạ! " Mona nâng nhẹ cổ áo của Eugene, đôi mắt của anh mở to khi đối diện với gương mặt của Mona, giọng nói tựa như từng cây kim ghim vào người anh.
Thật mạnh mẽ!
Mona đứng dậy và bỏ đi, lần này cô sẽ về phòng ngủ.
Đêm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
Eugene nắm chặt hai bàn tay của mình, anh ngước mặt lên nhìn bầu trời thể hiện sự thõa mãn trước hành động của Mona.
Những hơi thở nóng bất đầu phà ra từ miệng của Eugene, một tay anh che bên mặt.
Cô gái đó anh muốn được " ăn " trọn mọi thứ, nhan sắc, giọng nói mê hoặc anh đến mức điên loạn.
Đây là một lâu đài mà đã được dựng sẵn dành riêng cho Eugene.
Từ khi sinh ra, tất cả mọi thứ anh đều có trong tay, đến nỗi anh tin rằng sẽ chẳng có gì khiến anh hứng thú.
Những tiểu thư quý tộc Azarial chỉ cần một ánh nhìn của Eugene là bọn đã vui mừng khôn xiết.
Trước những con người bình thường, ai cũng như ai thì sự xuất hiện của Mona như tô điểm thêm cho thế giới đầy màu sắc của anh.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Mona đã bị gọi đến yết kiến vào buổi sáng, hôm nay Mari không đến chỗ cô nữa nên cô đã tự làm tất cả.
Eugene ngồi trên ngai vàng, anh tỏ ra chán nản, có cả Mari và hầu nữ trưởng Linda ở đó.
" Chào buổi sáng thưa hoàng đế bệ hạ! " Mona vén váy hành lễ, cô không thèm đưa mắt về phía Mari.
" Giờ thì Mari, cô hãy nói hết những gì đã xảy ra.
Đừng sợ, ở đây có bệ hạ làm chủ cho cô! " Hầu nữa trưởng Linda đẩy Mari về phía trước.
Mona nghe Mari kể lễ mà không mọt tai, cô cứ nhìn ngó xung quanh.
Mọi thứ diễn ra như một phiên tòa khi Eugene là thẩm phán, Mari là nạn nhân và Mona chính là hung thủ.
" Đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại làm phiền tới hoàng đế bệ hạ như vậy? Hầu nữ trưởng và Mari đây không dám đối diện trực tiếp với tôi à? " Mona đắc ý, khóe môi cô hơi cong nhẹ.
Eugene là vì muốn xem Mona sẽ đáp lại thế nào nên mới làm người chủ trì
" Tôi nghe bảo hầu nữ trưởng Linda rất cẩn thận trong việc chọn lọc hầu nữ và cô Mari cũng đã làm ở đây 4-5 năm.
"
" Thế sao Mari lại phục vụ tôi với thái độ lòi lõm.
Hay là do cô không bằng lòng vì phải hầu hạ một người Elmer như tôi? " Mona tiến lại gần Mari, ánh nhìn ấy một lần nữa khiến cho cô ta len lỏi sự sợ hãi trong lòng.
Mona sẽ hạ màn bằng một câu xin phép đến Eugene, nếu như tất cả hầu nữ tại hoàng cung này không muốn hầu hạ cô, chi bằng đừng cử ai đến cả, như vậy sẽ không mất lòng.
Mười mấy năm qua Mona đã tự lập rất tốt.
" Mona, ngươi nói không phải không sai, nhưng người hầu dám lên mặt lớn tiếng với chủ nhân thì phải phạt mới được.
Elodas, ta thấy cô gái tên Mari làm ở đây đã lâu, hãy cho một ít tiền.
"
" Ta cho phép cô được trở về quê nhà! " Eugene giơ tay ra lệnh.
Mari lập tức quỳ xuống dập đầu, bởi vì cô không còn ai là người thân nữa.
Nhưng ý định của Eugene vẫn không đổi vì Mari có dập đầu chảy cả máu.
Elodas kêu lính kéo cô ta ra ngoài.
Mona khoảnh đầu lại nhìn Mari, tuy chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, nhưng tên hoàng đế này lại đuổi cô ta đi luôn.
Hầu nữ trưởng Linda đứng im như một pho tượng, Eugene hỏi Mona rằng cô đã thấy thỏa mãn chưa? Nhưng cô chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
" Tuy tôi nói vậy, nhưng có quá nhiều loại váy cầu kỳ tôi không thể mặc một mình.
Tôi cũng không tự chuẩn bị được nước tắm.
Vậy nên xin bệ hạ hãy cho tôi thêm một yêu cầu nhỏ? "
" Nói đi! "
" Hầu trưởng nữ, chắc hẳn bà biết người tên Mirin làm ở khu vực giặt giũ.
Tôi muốn cô ấy trở thành người hầu của riêng mình! "
" Nhưng cô ta rất vụng về, chậm chạp.
Tôi sợ sẽ làm quý cô Mona đây khó chịu! " Hầu nữ trưởng Linda bình tĩnh trả lời, tuy nhiên Mona vẫn không thay đổi quyết định của mình.
Nếu để một ai khác, sợ rằng vài ngày sẽ chạy đến khóc với bà như Mari.
Eugene thở dài và nói với hầu nữ trưởng cứ làm như những gì mà Mona nói.
Mọi chuyện kết thúc tại đây, Eugene bước xuống ngai vàng rời khỏi đó.
Mona nhìn hầu nữ trưởng chỉ bằng nửa con mắt rồi cô cũng bỏ đi
Dù bên ngoài bà Linda rất lãnh đạm nhưng bên trong nóng như lửa đốt, một kẻ đến từ Elmer thấp hèn lại dám ra lệnh cho bà.
Và hoàng đế cũng chiều theo ý của cô ta, thế giới này như đảo lộn hết rồi sao?
Mirin đứng trước cửa phòng của người mà cô được giao phó hầu hạ, lúc nãy cô đã rất phấn khích khi nghe hầu nữ trưởng Linda nói với mình.
Mirin nghe bảo đó là một quý cô khó tính đến từ Elmer, nhưng vì để thoát khỏi khu giặt giũ thì Mirin cũng bằng lòng
" Mời vào! "
Mirin gõ cửa và nghe thấy tiếng đáp lại, cô nuốt nước bọt mở chốt nắm cửa.
Mona đang ngồi ở bàn trang điểm ung dung nhìn Mirin, cô bất giác bất động, đây thật sự là một người phàm trần sao?
Nhưng Mona lại có suy nghĩ khác, cô tưởng vẻ ngoài của bản thân đã dọa Mirin sợ chết đứng tại chỗ.
Dù sao cô ấy cũng còn nhỏ tuổi, Mirin liền quỳ xuống.
" Thưa quý cô Mona, từ nay tôi sẽ là người hầu hạ cô.
Nếu có xảy ra vấn đề gì mong quý cô hãy tha lỗi cho tôi! "
" Ta không phải là người hay nổi giận vô cớ.
Chỉ là do Mari quá đáng với ta thôi, nên ta mới tiễn cô ta về quê sớm.
Mirin, một người tốt bụng như cô, ta sẽ đối xử tốt! " Mona mỉm cười, cô nhắc lại chuyện hôm qua chắc Mirin vẫn chưa quên.
Mirin giật mình nhớ lại, thì ra đó là quý cô Mona nhưng cô không thể nhìn rõ mặt do nhà bếp tối quá.
Đúng là người ở tốt luôn được đối đáp, Mona hỏi thẳng là Mirin nghĩ như thế nào về việc sau này sẽ hầu hạ một người Elmer như cô
" Nếu cô không thích thì cứ nói thẳng, ta sẽ trả cô về lại khu giặt giũ.
Ta chỉ thích những người thật lòng! " Mona ngồi bắt chéo chân, đầu cô hơi nghiêng về một bên dùng tay đỡ lại
" Tôi...!tôi không quan tâm đâu ạ! Bất kể quý cô có là ai thì tôi vẫn sẽ nhiệt tình hầu hạ cô.
Một khi đã thoát khỏi khu giặt giũ, tôi đã mừng rất nhiều! " Mirin nói liền, sau đó cô dập đầu.
Mona khúc khích cười hài lòng, cô tiến tới đỡ Mirin đứng dậy.
Mona nói nếu Mirin không có kinh nghiệp phục vụ một vị chủ nhân, hãy đến gặp bà Linda và xin bà ấy chỉ dạy.
Mirin ngoan ngoãn làm theo, cô ấy chạy thật nhanh đi.
Mona thở dài nhưng cũng thấy không tồi tệ, có Mirin cuộc sống hoàng cung này sẽ không buồn chán.
" Thế nào? Quý cô Mona hài lòng với người hầu mới chứ? Ta cũng rất sẵn lòng tiếp tục làm chủ trì cho một cuộc đấu tố giữa người hầu và chủ nhân đấy! " Eugene đứng dựa ở cửa.
Anh đến từ lúc nào mà Mona cũng không hay, dù người này lúc nào cũng cười nhưng lại khiến Mona ớn lạnh
Eugene thấy tóc của Mona hơi rối nên ngỏ ý muốn được chải tóc cho cô, nhưng cô lạnh lùng từ chối vì đó là việc của Mirin, không cần hoàng đế bệ hạ phải nhọc công.
Eugene vẫn cứ cứng đầu cầm chiếc lược, nhấn vai Mona ngồi xuống bàn trang điểm.
Anh cầm từng chùm tóc lên và chải thật nhẹ, mặc dù đang mang găng tay nhưng Eugene vẫn cảm nhận được tóc Mona mỏng và mềm mại như tơ.
Eugene cúi thấp đầu mình song song với đầu của Mona, bàn tay anh chạm vào vai cô.
Hai người cùng ngắm nhau trong gương, Mona thật sự ngưỡng mộ vẻ đẹp hoàng tộc quyền lực của Eugene, còn Eugene lại thích nét bí ẩn, ngang tàn của Mona
" Cô bây giờ là người của ta, phải nghe lời ta tuyệt đối.
Bất kể ta có làm gì quá đáng cũng phải hạ thấp đầu, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Đổi lại, ta sẽ đáp ứng mọi thứ cô muốn, dù có là mạng người! " Eugene thì thầm giọng nói vào tai Mona làm cô hơi rùng mình.
Eugene từ từ tiến đến cổ Mona và hôn lên nó, một nụ hôn thật sâu đến nỗi để lại vết mẫn đỏ sẫm.
Mona thật lòng cảm thấy sợ, nhưng cô vẫn ngồi im mặc cho Eugene có làm gì, anh ôm chặt cô như một con rắn dùng thân mình siết con mồi.
" Ta chưa bao giờ cảm thấy ham muốn điều gì cả, mọi thứ ta đều để nó đi đúng quỹ đạo của mình.
Nhưng khi cô bước, vào ta dần cảm giác nó bị lệch hướng.
Mona! Cô thật khiến ta bị cuốn hút bởi cô! "
Khóe môi Eugene hơi nhếch lên, anh buông tay ra và xoay người định rời đi, vẫn còn bồi thêm một câu.
Mona sống là người của hoàng cung Azarial, chết cũng phải là ma của hoàng cung Azarial.
Sau khi Eugene rời khỏi, Mona mới thả lỏng cơ thể, những tế bào trong làn da trắng sáng của cô như muốn sôi sục.
Dù chỉ mới ở đây chưa được bao lâu, nhưng Eugene lại hành xử như kiểu anh ta có nỗi ám ảnh Mona rất lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...