Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Edit: Hiểu Đồng

Tô Noãn bởi vì hôn môi bất thình lình mà kinh ngạc trừng lớn mắt, trên võng mạc của cô ảnh ngược lên khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lục Cảnh Hoằng, xung quanh bên tai mình là những tiếng thổn thức hưng phấn cùng tiếng chụp hình răng rắc từ điện thoại.

Cô cứ như vậy ngây ngốc đứng yên tại chỗ, quên đáp lại hoặc là đẩy ra, chỉ là đứng, mặc cho hai tay của anh nâng chặt mặt cô, khẽ cúi người xuống, cánh môi mỏng tước phủ kín môi cô, hôn giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

Thế giới trước mắt cô trời đất bắt đầu quay cuồng, cô giống như là bị say mê nào đó cuốn lấy, chậm rãi nhắm mắt lại, hoàn toàn quên đi đang ở trước mặt bao nhiêu người, hay là đang ở phía trước truyền thông nhà xuất bản Mị Ảnh.

Khi bọn họ tuyên bố kết thúc hôn môi, Niếp Hiểu Dĩnh bỗng nhiên xuất hiện, một tiếng quát lớn lạnh lùng rơi xuống, cũng làm cho cả đại sảnh nháy mắt lặng ngắt như tờ, trên sàn nhà trơn bóng ở đại sảnh có hai đạo bóng dáng mới tách ra mà đứng.

“Thân là tổng giám bộ phận nghệ thuật Hoa Đông, lại ở chỗ này làm người khởi xướng sao?”

Niếp Hiểu Dĩnh sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, bà cứ như vậy đứng ở cửa thang máy, có vài người phụ trách từng bộ phận đi theo bên cạnh, còn có kỵ sĩ riêng của Ninh Nhi là Lý Tư Đặc, mà vừa rồi ở trên lầu, Tô Noãn lại không chú ý tới sự tồn tại của anh ta. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Tinh thần Lý Tư Đặc nhìn qua cũng không được khá lắm, lãnh lãnh đạm đạm đảo qua Lục Cảnh Hoằng, cuối cùng ánh mắt định vị ở trên người Tô Noãn, đôi tay dù bận vẫn ung dung cắm vào trong túi quần, thản nhiên nhìn thoáng qua tình cảnh thực tế trên hành lang.

Lời nói này của Niếp Hiểu Dĩnh mang theo giọng điệu của cấp trên dạy bảo cấp dưới, nhìn như từng chữ từng chữ công bình chứ không có ý đồ riêng, mà mấy nhân viên may mắn nghe được những lời kia thì dùng đủ các loại ánh mắt nhìn Tô Noãn, khó có thể tin, khinh bỉ, không phục, tức giận.

Một người ngoài ngay cả làm công việc vặt vãnh cơ bản nhất cho Mị Ảnh cũng không có, lại bởi vì mối quan hệ bên trong mà trong nháy mắt biến thành tổng giám bộ phận nghệ thuật Mị Ảnh, vô luận là nhìn từ góc độ nào, đều không thể khiến cho người khác tinh phục.

Lục Cảnh Hoằng nghe thấy Niếp Hiểu Dĩnh chỉ trích, rốt cuộc cũng hiểu rõ mục đích Tô Noãn tới đây, cũng lập tức đoán được mục đích của Niếp Hiểu Dĩnh, nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng tối tăm chống lại Niếp Hiểu Dĩnh:

“Là do tôi không kìm lòng được, không trách Noãn Nhi.”


Niếp Hiểu Dĩnh không chút lưu tình cứ như vậy lên tiếng trách cứ, Lục Cảnh Hoằng cũng có chút lạnh mặt, không muốn cho bà giữ lại chút mặt mũi nào, gọn gàng dứt khoát một câu bác bỏ làm cho sắc mặt Niếp Hiểu Dĩnh lập tức tái xanh.

Anh vốn là cứ như thế mượn nền tảng của Mị Ảnh đem quan hệ của mình và Tô Noãn công bố trước công chúng, công bố rõ ràng, nếu Niếp Hiểu Dĩnh cho anh cơ hội này, anh như thế nào có thể không lợi dụng cho tốt vào?

Toàn bộ những người nghe ở đây cũng bởi vì Lục Cảnh Hoằng sắc mặt lời nói quanh co thay đổi, những người tài năng làm việc ở Mị Ảnh đều là những tinh anh trong ngành, đều là những người có đẳng cấp thông minh nhất, nghe hiểu được ám chỉ trong lời nói của Lục Cảnh Hoằng.

Một câu không kìm lòng được nói cho mọi người biết Lục Cảnh Hoằng anh vô cùng yêu mến người con gái thứ Cù gia này, một tiếng Noãn Nhi lại càng nói lên mối quan hệ hai người không đơn giản, mặc kệ cho người ở đây lý giải thẩm tách ra sao, kết quả đều chỉ có một:

Tô Noãn chính là phụ nữ mà Lục Cảnh Hoằng muốn, có ai gây cản trở Tô Noãn cũng chính là đối nghịch với anh ta, cũng là đối nghịch với Lục gia, bạn có thể khi anh ta ỷ thế hiếp người, nhưng anh ta sẽ làm cho bạn biết đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại!

Điều kiện tiên quyết chính là, bạn có can đảm đi trêu chọc lông mao anh ta, thì cũng nhân tiện đi chuẩn bị hai bàn tay trắng đi là vừa.

Ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua cửa kính thuỷ tinh, lại thuỷ chung không làm ấm áp được bầu không khí hơi lạnh đang đang giằng co trong đại sảnh, NIếp Hiểu Dĩnh lạnh lùng nhìn Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng hé miệng cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt:

“Đây là chuyện trong nội bộ của Mị Ảnh, Lục phó bộ có phải hay không quản quá nhiều rồi, nếu như ngay cả một chút xíu dũng khí tiếp nhận phê bình cũng không có, nhân viên như vậy căn bản cũng không xứng ở lại Mị Ảnh.”

Niếp Hiểu Dĩnh lời nói giống như là đang ở nơi công cộng, bàn tay tát trên mặt Tô Noãn một cái vang dội, Lục Cảnh Hoằng đối với tàn nhẫn của Niếp Hiểu Dĩnh cũng có nghi hoặc, trẻ con là vô tội, nhưng mà Niếp Hiểu Dĩnh lại giống như lấy thương tổn của Tô Noãn làm niềm vui.

Lục Cảnh Hoằng vì ý nghĩ biến thái đột nhiên nảy ra trong đầu mình mà giật mình, Tô Noãn nhưng chỉ là hơi nháy mắt, trên mặt cô trong nháy mắt thấm đầy bình tĩnh rõ ràng cùng cười nhạt:

“Rất xin lỗi, tôi e là cần phải nhắc nhở bà, mùng 8 tháng giêng mới là ngày tôi chính thức nhậm chức, trước đó… tôi cũng không được tính là nhân viên Mị Ảnh, nghe nói Mị Ảnh xưa nay tôn trọng tự do cùng tuỳ tính, mà lời nói của bà cũng làm cho tôi càng thêm có đầy đủ lý giải về hai định nghĩa này ở Mị Ảnh.”

Niếp Hiểu Dĩnh bởi vì Tô Noãn giễu cợt mà vẻ mặt âm tình bất định, nhưng cũng không tìm ra được từ ngữ thích hợp để phản bác, trong lúc nhất thời có loại cảm giác bê đá tự đập vào chân của mình khó chịu, chỉ là xiết chặt ví da trong tay.


Tô Noãn đạm bạc cười cười: “Người sáng lập Mị Ảnh chắc là cũng hy vọng ảnh chụp có thể nắm giữ linh hồn, mới có thể lựa chọn cái chữ Mị này, mà theo thời gian năm tháng trôi qua, nếu còn muốn giữ lại linh hồn tươi trẻ như trước kia, không chỉ cần có nhiều nhân tài tinh anh, mà quan trọng hơn là, học được thông điệp yêu như thế nào.”

Cả đại sảnh lần này thật sự yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, nếu không phải thang máy vang một tiếng, kinh sợ thần kinh người ta, sau đó không biết là người nào dẫn đầu vỗ tay một cái, ngay sau đó là dần dần có thêm nhiều tiếng vỗ tay. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Giờ khắc này, không còn có ai đi coi khinh vị tổng giám nghệ thuật mới nhảy dù vào này, bất luận là cô có biết chụp ảnh hay không, ít ra cô thế nhưng nói ra được chân lý ở Mị Ảnh cơ hồ bị thời gian vùi lấp.

Tô Noãn đối diện với mấy tiếng vỗ tay này vẫn không ngạo nghễ đắc ý, cô chỉ là quay đầu, nhìn Lục Cảnh Hoằng chăm chăm hơn nữa ánh mắt hơi kỳ quái, thẹn đỏ mặt cười đến kiều mỵ:

“Tôi có thể hôn anh không? Tiên sinh?”

“Đương nhiên, nếu có thể, tôi hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở một khắc này.”

Lục Cảnh Hoằng nụ cười bỗng nhiên ngưng đọng lại, rất nhẹ, nhìn qua cũng vô cùng tự nhiên, anh nói xong, liền cúi đầu, tìm được hai cánh hoa thơm mát mềm mại kia, lướt qua rồi dừng lại khẽ hôn một cái.

Love, một nụ hôn rất đơn giản có thể hoàn toàn nói thay Mị Ảnh, không ai còn có thể cảm thấy hôn môi như vậy mang không khí có vẻ bại hoại, chỉ biết yên lặng đứng ở một bên hâm mộ phần tình yêu thánh khiết này.

Tô Noãn khuôn mặt lộ ra ngọt ngào hờn dỗi tươi cười giống như chìm trong hạnh phúc, nắm bắt toàn bộ ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng, anh lẳng lặng nhìn, cũng thản nhiên cười, quả thực bị biểu cảm của cô thuyết phục.

Anh không khỏi lại nghiêng người hôn hôn gương mặt của cô, lấy tư thế khích lệ.

Tô Noãn chỉ là ngắm nhìn khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng, tim liền đập nhanh nữa nhịp, trong cổ họng của cô lầm bầm một chữ:


Yêu…

Cô dùng việc chụp ảnh mà hoàng tử đã từng nói với cô trước đây ứng phó Niếp Hiểu Dĩnh làm khó dễ, nhưng cũng vì vậy mà lay động tâm bình tĩnh như nước hồ thu của mình.

Thiếu Thần, anh nói yêu là không có nguyên nhân bất chấp hậu quả, là mùa xuân hoa nở ấm áp khắp cả nhân gian, như vậy, hiện tại tại nơi đây có phải hay không đã gặp được hiện tượng tự nhiên này, cũng khát vọng mong muốn phần sinh mạng này?

“Hoan nghênh gia nhập Mị Ảnh, tôi rất mong chờ cô có thể mang đến cho Mị Ảnh nhiều chuyện vui mừng khác.”

Tô Noãn nghe tiếng kéo lại suy nghĩ bay xa của mình, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh mình, ông tỏ vẻ thân thiện vươn tay về phía cô, nếu cô nhớ không lầm, ông vừa rồi đứng ngay bên cạnh Niếp Hiểu Dĩnh.”

“Ngoài Niếp Hiểu Dĩnh vị này chính là cổ đông lớn nhất Mị Ảnh, cũng là tổng phụ trách khu Hoa Đông và Hoa Nam ở Mị Ảnh, lãnh đạo trực tiếp của em Lê Sùng Sâm.”

Tô Noãn nghe thấy Lục Cảnh Hoằng rỉ tai với mình, âm thanh của anh không lớn, lại đủ cho cô cùng người đàn ông kia nghe thấy, nhưng hình như đối phương cũng không thèm để ý đến Tô Noãn hiểu biết nông cạn, lại thật ra không để lại dấu viết liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng kề sát vào lỗ tai.

Tô Noãn không có nhiều thời gian để hỏi xem tại sao Lục Cảnh Hoằng lại hiểu biết rõ về Mị Ảnh như vậy, cô khách khí bắt tay lại với Lê Sùng Sâm, tự giới thiệu qua loa, vẫn dùng tên Tô Noãn.

Lê Sùng Sâm tầm nắt nhìn cô rất khách khí ôn hoà, trong ánh mắt mang theo một nét thoáng hiện cười:

“Xem ra lần này vốn có kế hoạch hợp tác với chính phủ chụp ảnh tuyên truyền thành phố không phải Tô tiểu thư không được rồi.”

Tô Noãn mơ hồ cười theo, sau đó nghe thấy thanh âm của Niếp Hiểu Dĩnh, không có bất kỳ cảm xúc cố chấp, chỉ là bình thản tuyên bố một quyết định:

“Chụp ảnh tuyên truyền sẽ trải qua nhiều đợt tuyển chọn phương án chụp ảnh cuối cùng mới xác định nhiếp ảnh gia, Mị Ảnh quan tâm tới cạnh tranh công bằng, mỗi nhân viên đều có cơ hội tham gia tranh cử, cũng không phải là trường hợp đặc biệt nào khác.”

Niếp Hiểu Dĩnh nói xong liền xoay người rời đi, giống như sớm mệt mỏi với bầu không khí ở đây, mà bà quăng quả bom hạng nặng kia làm cho cả đại sảnh bùng nổ trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để cho vài vị nòng cốt ở giai tầng lãnh đạo xiết chặt chân mày. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)


Vị chủ tịch Niếp Hiểu Dĩnh này đem kết quả phức tạp hoá trầm trọng lên, chỉ là bọn họ cần phải tiêu hao càng nhiều nhân lực, tiền tài, vật lực để đi hoàn thành công việc chụp ảnh tuyên truyền lần này, không có vị lãnh đạo nào thích hao tâm tổn sức vì việc không cần thiết như thế.

Mà toàn bộ những điều này lại dính dáng đến một người không liên quan, điều Lục Cảnh Hoằng quan tâm chỉ có ý tưởng của Tô Noãn, mà Tô Noãn cũng không vì quyết định nhất thời của Niếp Hiểu Dĩnh mà giật mình hay lo lắng, cô chỉ là kéo tay anh một cái ý bảo đi thôi.

“Lục Cảnh Hoằng, tôi vẫn luôn rất tò mò, anh làm những chuyện này liệu có cần thiết không?”

Trên đại sảnh bỗng nhiên vang lên âm thanh chất vấn lạnh lùng, Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng bước chân rời đi dừng lại một chút, nhất thời cùng quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Tư Đặc đang đứng dựa vào cột đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

Lý Tư Đặc ánh mắt rét lạnh, chậm rãi đi về phía Lục Cảnh Hoằng, một đôi giày da giẫm trên nền gạch, không phát ra tiếng, anh nheo mắt lại, tinh tế nhìn ngũ quan Lục Cảnh Hoằng tìm không thấy một chút tì vết nào:

“Cô ta có cái gì khác biệt, hơn nữa còn từng ly hôn, đáng cho anh tốn công phí sức như vậy sao?“

Lời nói của Lý Tư Đặc làm cho những người không biết quá khứ của Tô Noãn đều đặc biệt quay lại quan sát Tô Noãn, giống như không tin một cô gái còn trẻ như vậy đã từng ly dị, bắt đầu sôi nổi thì thầm thảo luận với nhau.

Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Lý Tư Đặc khiêu khích cười, cũng theo đó lộ ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt lại nghiêm túc khác thường:

“Tôi yêu cô ấy, điểm này cũng đủ để cô ấy trở nên khác biệt.”

Lý Tư Đặc khoé miệng cười có chút tiêu điều, anh nhìn Lục Cảnh Hoằng, tìm không thấy chút ý đối lập nào trong lời nói.

Ở trước mặt chân thật thuần tuý nhất, bất kỳ chê bao châm chọc nào cũng đều có vẻ yếu ớt, một khi đã như vậy, còn có lời gì để nói nữa đây? Lục Cảnh Hoằng nói tất cả cũng sẽ là chân lý.

Không để ý tới toàn bộ đột nhiên ồ lên, Lục Cảnh Hoằng sắc mặt bình tĩnh kéo lấy Tô Noãn, xoay người liền đi, chỉ lưu lại âm thanh cảm thán ghen tị phẫn hận hâm mộ đối với Tô Noãn, một người đàn ông tốt như vậy, cứ như vậy bị cưới lần thứ hai rồi!

Cho đến khi bị lôi ra khỏi cao ốc Mị Ảnh, Tô Noãn còn ở trong trạng thái u mê, cô đột nhiên dừng bước lại, nhân tiện kéo lấy Lục Cảnh Hoằng, khi anh quay đầu lại, mang theo nghi ngờ hỏi:

“Lục Cảnh Hoằng, anh biết mình vừa rồi nói cái gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận