Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Edit: Hiểu Đồng

Từ trong trí nhớ của mình kéo về lại thần trí, Tô Noãn cuộn tròn ở một góc sofa, nhớ lại sắc mặt đen ngòm lúc ấy của Lục Cảnh Hoằng, không thể kìm nén ôm bụng cười rộ lên, quả thực là không thể coi thường sự tồn tại của Tiểu Chu.

Cửa phòng bị gõ vang, Tô Noãn quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Chu đẩy cửa vào, cảnh vệ viên này cực kì kiệm lời lại cẩn thận làm đúng cương vị cung kính đứng ngay cửa, hướng Tô Noãn đang thu lại tiếng cười gật đầu:

“Nhị tiểu thư, xe đi thị trấn F đã chuẩn bị xong.”

“Hôm nay là ngày mấy?”

Tô Noãn hỏi có chút không giải thích được, Tiểu Chu có nháy mắt kinh ngạc, nhưng vẫn là thật lòng trả lời: “Đêm 30 tết.”

Là đêm 30 tết, Tô Noãn nghe thấy anh ta nói, trên mặt bao phủ lên nhàn nhạt vui sướng, cô vẫn luôn không nhớ bất kỳ ngày lễ nào, đây không phải là lỗi của cô, cô quả thật chỉ muốn trải qua một cách tùy hứng, chung quy lại bị trói buộc trong tâm hồn.

Tô Noãn từ trên ghế sofa đứng xuống, hai bàn chân lạnh lẽo giẫm trên sàn nhà cứng ngắc, quầng thâm dưới mí mắt cô rất đậm, kỳ lạ chính là, không ảnh hưởng gì đến đôi mắt đẹp của cô, chỉ cảm thấy giống như là kẻ mắt hơi đậm, thời điểm cô cười lên, sâu xa mà chán chường. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Vậy tôi phải nhanh đi thay quần áo mới được.”

Cô lẩm bẩm đi về phía nhà tắm, khi đi đến bên cạnh Tiểu Chu thì bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh ta:

“Tôi không biết phải biểu đạt tâm tình của tôi như thế nào, nhưng thật sự rất cám ơn anh, Tiểu Chu.”

Ánh mắt Tô Noãn có một chút nghiêm túc, tràn ngập cảm kích, ngày này đối với cô mà nói quả thực rất quan trọng, nếu như không có Tiểu Chu nhắc nhở, cô sẽ quên mất, quên mất đi gặp mặt ba trong ngày này.

Tiểu Chu chỉ hơi hơi gật đầu, nhìn trên mặt Tô Noãn đầy vẻ vui mừng, vẻ mặt giống như đứa bé được cho kẹo:

“Tham mưu trưởng bảo ngày hôm nay đối với nhị tiểu thư rất quan trọng, cho nên dặn tôi ngàn vạn lần không được quên.”

Là Cù Dịch Minh phân phó Tiểu Chu chuẩn bị sao?

Tô Noãn giật mình sững sờ trong một giây, lập tức liền khôi phục lại lời nói nhẹ nhàng bình tĩnh lúc trước, cô nâng tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Chu, một bộ dạng ông cụ non trịnh trọng:


“Vậy thay tôi biểu đạt lòng biết ơn tới chú ấy, đã làm phiền anh rồi.”

“Thật ra nhị tiểu thư đối với tham mưu trưởng mà nói, cũng là một ngoại lệ,” Tiểu Chu quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn chằm chằm cánh tay Tô Noãn khoát lên bả vai anh, một lần nữa nhìn về phía cô: “Từ lúc đi theo tham mưu trưởng cho tới nay, tôi thấy nhị tiểu thư là người đầu tiên làm cho tham mưu trưởng lưu tâm như vậy.”

Tô Noãn hiểu được ý đồ khi Tiểu Chu nói cho cô biết những lời này, nhưng mà đối với cô mà nói, thuỷ chung tồn tại một điểm mâu thuẫn, cô không muốn bởi vì Cù Dịch Minh đối với mình rất tốt mà xem nhẹ cảm giác của người ba sinh ra mình.

“Tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của chú ấy, vậy đi, bây giờ tôi đi thay quần áo trước đã.”

Tô Noãn thu tay về, thản nhiên cười, nói xong một chữ sau cùng, liền xoay người vào nhà tắm, Tiểu Chu nhìn bóng lưng Tô Noãn, không nói thêm gì, chỉ là sau đó yên lặng rút lui ra bên ngoài cửa.

Lục Cảnh Hoằng mặc kệ Tiểu Chu ngăn cản, mạnh mẽ xông vào phòng Tô Noãn thì nhìn thấy cô đang quấn một cái khăn tắm đi ra.

Tô Noãn nhìn thấy thân ảnh xông vào ở cửa thì động tác lau tóc ướt dừng lại, nhưng không có ra vẻ xấu hổ tức giận, mà là nói với Tiểu Chu vẫn luôn cúi đầu bảo lui xuống trước đi.

Tiểu Chu do dự liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng, mới cung kính lui ra ngoài, lưu lại Lục Cảnh Hoằng đứng ở cửa phòng ngủ, cánh cửa phía sau lưng vang lên tiếng khép lại, giống như tiếng pháo mơ hồ bên ngoài phòng, mạnh mẽ vang xa, chỉ là đột nhiên yên lặng.

Ánh mắt Lục Cảnh Hoằng lướt qua ngọn đèn ảm đạm trong phòng ngủ, dừng lại trên người Tô Noãn, một đầu tóc ngắn của cô dính vào bên tai, một luồng một luồng, nhỏ giọt nước, dừng trên đầu vai trần mượt mà, mặt của cô hồng hồng, trấn định đi đến trước mặt anh.

“Em nhớ là hôm nay Lục gia tề tựu đông đủ ăn cơm tất niên mà.”

Ánh mắt Lục Cảnh Hoằng nhìn về phía cô đang đi tới, ở trên sàn nhà lưu lại từng dấu chân nhỏ ẩm ướt, sau đó nhìn chúng nó biến mất trên thảm sàn dầy cộm.

“Em muốn đi thành phố F gặp ba em.”

Đã nói rõ với nhau hành trình sắp xếp ngày hôm nay, Tô Noãn lui ra phía sau một bước, ngẩng mặt nhìn Lục Cảnh Hoằng khoanh tay mà đứng, nâng tay sờ sờ cằm trên không có râu, yên lặng nở nụ cười:

“Vậy em muốn cùng anh đi ăn cơm tất niên, hay là muốn anh dẫn em cùng đi gặp ba ba em?”

Lục Cảnh Hoằng nhạt khẽo câu khoé miệng một cái, tiến lên từng bước, đưa tay vòng chắc đầu vai Tô Noãn, ở khoé môi của cô nhẹ nhàng hôn xuống một cái, tự nhiên mà gắn bó, giống như tập mãi thành thói quen:


“Nếu có thể vẫn cứ ở lại trong phòng, anh nghĩ anh sẽ càng thêm vui vẻ.”

Đối mặt với Lục Cảnh Hoằng không xấu hổ nói ra lời nói đùa bỡn như vậy, Tô Noãn lúng túng vuốt ve tóc ướt bên tai, nhẹ đẩy anh ra, bước về phía phòng thay đồ, da thịt trắng nõn lộ ra đỏ ửng đáng ngờ.

Tiếp theo anh nghe được trong phòng thay đồ truyền đến “Đông” một tiếng, rồi sau đó liền phát ra một nửa âm thanh “ai da” liền ngưng lại, Lục Cảnh Hoằng dời đi tầm mắt, nhàn nhạt lặng lẽ cười rộ lên.

Anh không có đi vào xem đến tột cùng là chuyện gì, mà lập tức đi đến trước cửa sổ, nhìn làn mưa bụi lành lạnh tinh tế bay trong không trung, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, để cho tâm tình buồn bực bình tĩnh trong chốc lát.

Một tuần sau là anh đã hết ngày nghỉ phép, vốn là không có quan tâm như vậy, thế nhưng hiện giờ bởi vì ngày đó sắp đến mà thấp thỏm không yên, cấp trên của anh nói, Ansel cậu hẳn là nên bắt lấy cái cơ hội có lợi cho cậu thăng chức này. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Đồng nghiệp của anh từng người một gọi điện thoại chúc mừng anh, Ansel, lần làm đặc sứ ra nước ngoài này không ai thích hợp hơn so với cậu, lần này từ nước Pháp trở về, địa vị của cậu ở bộ ngoại giao sẽ thăng lên một bước, đến lúc đó cũng đừng quên mở tiệc chiêu đãi mọi người a!

Qua Pháp làm đại sứ, đó chính là lý tưởng của anh, mà hiện tại anh còn cách lý tưởng chỉ một bước, đơn xin làm đại sứ nước Pháp đã gửi xuống rồi, thế nhưng anh vào lúc này lại bắt đầu dao động không chắc.

Mà lý do anh dao động, chỉ có hai chữ, tên của một người phụ nữ…

Nghe thấy tiếng răng rắc rất nhỏ, anh rất nhanh mở mắt ra, quay đầu liền nhìn thấy Tô Noãn dò đầu nằm ở sau cửa gỗ, cô đang dùng điện thoại sắm vai đám chó săn.

“Lục bộ trưởng thật là đẹp mắt!”

Cô gần như nịnh hót mở miệng khen ngợi, tán thưởng như vậy chưa bao giờ được nghe từ trong miệng Tô Noãn khi thanh tỉnh, Lục Cảnh Hoằng không khỏi cong lên khoé miệng, xoay người lại nhìn cô rất vui vẻ đi tới.

Trên người Tô Noãn mang theo một cỗ mùi thơm hoa dành dành thơm ngát, mái tóc rối bù xù làm nổi bật lên khuôn mặt lán mịn, Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn cô trong lòng có quỷ ánh mắt loé lên, không có vạch trần, chỉ là yên lặng chờ bước tiếp theo của cô.

Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng vô cùng bình tĩnh, nghĩ thầm việc cầu xin người khác thật không phải là ưu thế của cô, cô ngẫm nghĩ lời Lục Thiếu Phàm đã nói với cô, Lục Cảnh Hoằng thích ăn mềm không ăn cứng, muốn anh chụp ảnh tuyên truyền cũng không có khả năng.

Liếc mắt nhìn laptop được chính mình để trên bàn trà, Tô Noãn nín thở thở ra một hơi, cũng chẳng quan tâm tới thể diện, lon ton dán sát lại, hơn nữa đưa lên một cái khăn:

“Em thấy đầu vai y phục của anh bị mưa phùn làm ướt, lấy cái khăn cho anh, anh yên tâm, em tuyệt đối chưa dùng qua bao giờ, hoàn toàn mới xé nhãn.”


Cô chỉ một chiếc áo sơ mi kẻ sọc vuông màu trắng, phía dưới mặc một cái quần jean, như cũ vẫn không mang tất, Lục Cảnh Hoằng từ trên cao nhìn xuống cô, sau đó rất bình thản đón nhận cái khăn:

“Cám ơn.”

Thật ra Lục Cảnh Hoằng trong lòng nghĩ: bằng quan hệ của chúng ta, xem như em có dùng qua anh cũng sẽ không để ý.

Tô Noãn thấy bộ dạng thản nhiên của Lục Cảnh Hoằng, có chút nhụt chí, nhưng khi nhìn thấy người giúp việc đưa vào một đĩa sandwich thì lập tức tinh thần tỉnh táo, đã chạy tới mang đến trước mặt Lục Cảnh Hoằng:

“Đầu bếp Cù gia làm sandwich, tuyệt đối ăn ngon!”

Lục Cảnh Hoằng chắp tay sau lưng, nhìn thoáng qua, không có đi đón lấy, chỉ là híp mắt, quan sát nguyên nhân hôm nay khiến Tô Noãn lấy lòng như thế, Tô Noãn bị nhìn mặt có chút không nhịn được, ngượng ngùng cầm lên một miếng sădwwich bỏ vào miệng:

“Thật ra thì… em gặp một vấn đề khó khăn mà đối với anh thì rất đơn giản.”

Anh nhìn cô, chờ cô tiếp tục nói, Tô Noãn đột nhiên có cảm giác “ăn mềm không ăn cứng” hình như cũng không khó áp dụng lắm, dứt khoát cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp đi thẳng chủ đề:

“Em đáp ứng Mị Ảnh làm nhiếp ảnh gia chụp hình cho tuyên truyền lần này của chính phủ, em hy vọng anh có thể giúp đỡ em.”

Tô Noãn có chút áy náy cười cười, sau đó lời nói sắp xếp yêu cầu như thế nào nghe cũng giống như là đột ngột:

“Anh chỉ cần thay mấy bộ quần áo, sau đó đứng hoặc ngồi ở phía trước máy ảnh, sau đó em sẽ giúp anh chụp vài tấm, chính là thứ hai tuần sau.”

Lục Cảnh Hoằng nghe hiểu ý của cô, liền gật gật đầu, trên mặt không có biểu lộ cảm xúc gì.

“Anh đồng ý?”

Tô Noãn có chút không dám tin tưởng mình, dĩ nhiên cũng có thể hoa ngôn xảo ngữ* như vậy trước bộ ngoại giao tinh anh.

*Nói lời ngon ngọt.

“Thì ra Lục Thiếu Phàm nói đúng, anh cũng không phải là rất khó nói chuyện.”

Lục Cảnh Hoằng vừa nghe đến ba chữ Lục Thiếu Phàm, giữa chân mày vốn bằng phẳng nháy mắt cong lại, trong lòng đã nghĩ không biết mùi vị như thế nào, cũng không quản Tô Noãn hưng phấn kích động, phủ xuống đầu Tô Noãn một thau nước lạnh:


“Thật xin lỗi, thứ hai anh có việc khác rồi, không giúp em được.”

“Vậy là anh bận việc gì rồi hả?”

Lục Cảnh Hoằng lại gật đầu một cái, anh cao lớn có thể dễ dàng nhìn xuống thấy xao động lo lắng trong mắt cô, anh thanh thanh đạm đạm cười cười, lời lẽ giận hờn lễ độ trả lời:

“Anh chỉ là muốn bày tỏ, anh hiểu ý của em rồi, không có ý gì khác.”

Nói xong cũng cầm lấy cái khăn kia lau đi nước đọng ở bờ vai, Tô Noãn nghe xong giải thích của anh, lãnh lãnh đạm đạm nói một tiếng “Em biết”. Thuận tay túm lấy cái khăn mặt trong tay anh:

“Rất xin lỗi, trong phòng em chỉ có một cái khăn, em quên mất mình còn phải lau tóc!”

Quả nhiên, yêu ghét rõ ràng!

Lục Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống trơn, dở khóc dở cười, Tô Noãn xoay người đi vài bước, lại lập tức quay trở lại, trên mặt nhếch lên nụ cười, giống một đoá mưa hoa trong suốt.

Để đạt được mục đích, không nói nguyên tắc. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Lục Cảnh Hoằng đứng giống như một gốc cây, anh nhìn cô một cái, sau đó đem tầm mắt nhìn về phía xa xa, chỉ là dư quang khoé mắt vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt biến hoá của Tô Noãn:

“Em là con gái ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn này, tuy rằng cũng có người giúp việc, nhưng một cảnh vệ viên khác giới cứ đi theo bên người, tình ngay lý gian, vẫn còn có chút hiềm nghi cần phải tránh.”

Tô Noãn nhíu mày, tiêu hoá lý do Lục Cảnh Hoằng uyển chuyển thoái thác lần này, trong khoảnh khoắc hiểu được, khuôn mặt bị điều kiện trong lời nói của anh làm cho hồng hồng, chiếc khăn trong tay sớm bị ném ra ngoài.

Lục Cảnh Hoằng trên đầu phủ lên một cái khăn, còn mang theo mùi hoa dành dành, anh không có buồn bực, chỉ là chậm rãi bắt lại, giữ trấn tĩnh rỗi rãnh nhìn Tô Noãn cắn răng trừng mắt:

“Sao hả, không muốn? Vậy thì không bàn nữa, xém quên nói cho em biết, anh phiền chán nhất là chụp ảnh.”

Mắt thấy Lục Cảnh Hoằng đem khăn mặt để ở một bên, hai tay bỏ vào trong túi quần định rời đi, Tô Noãn vội vàng bám trụ cánh tay anh, cắn răng nghiến lợi, không nóng không lạnh trả lời:

“Em… nguyện ý.”

“Nguyện ý cái gì?”

“Dọn đến chỗ của anh đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận