Edit: Hiểu Đồng
Tô Noãn nhận thấy được không khí trở nên khác thường cổ quái, Cù Dịch Minh nhìn Lục Cảnh Hoằng sắc mặt trước sau như một âm u, Lục Cảnh Hoằng cũng không tốt hơn bao nhiêu, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm Cù Dịch Minh, hai người ai cũng không nói chuyện, mắt to trừng mắt nhỏ, giống như đang tiến hành một cuộc chiến tranh không tiếng động, hơn nữa khói thuốc súng bắt đầu tràn ngập.
“Chú… Chú…”
Tô Noãn đối với cảnh tượng như vậy có chút buồn bực, cũng không biết chính mình nên nói cái gì để hoà dịu không khí, sợ càng nói càng sai, dứt khoát thử dò xét hướng về phía Cù Dịch Minh kêu lên một tiếng.
Cù Dịch Minh vừa nghe cách Tô Noãn xưng hô với mình, vẻ lo lắng trên mặt trong nháy mắt quét sạch, dời tầm mắt sắc bén đang giao đấu với ánh mắt Lục Cảnh Hoằng đi chỗ khác, dịu dàng nhìn về phía Tô Noãn, nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.
Cho dù Tô Noãn chưa từng gọi ông là “Ba”. Nhưng mà Tô Noãn nguyện ý gọi ông một tiếng “Chú”, ít ra đã nói lên được Tô Noãn đối với ông không có bài xích, điều này làm cho ông cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Cù Dịch Minh liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng im hơi lặng tiếng đứng ở một bên, trên mặt vốn thân thiện cười liền thu lại mấy phần, hướng Tô Noãn vẫy tay, ý bảo cô lại đây, không quên dịu dàng nói một câu:
“Qua bên này với chú, mặc dù nói xã hội bây giờ nhìn thoáng, nhưng nam nữ vẫn cần phải dè chừng chú ý một chút, nhất là đề phòng những thứ dịu dàng, ngọt ngào kia, trở về kêu Tiểu Chu dạy con mấy chiêu đề phòng thủ đoạn của bầy lang sói.”
Tô Noãn nhất thời xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cù Dịch Minh, trên mặt Lục Cảnh Hoằng che phủ một tầng băng lạnh, miệng thì căng đến hết mức, nhìn về phía Cù Dịch Minh cố ý nhắm vào mình:
“Cù than mưu trưởng là có ý gì, chẳng lẽ trở lại Cù gia thì ngay cả quyền tự do yêu đương cũng bị ngăn cấm sao?”
Cù Dịch Minh hiền từ nhìn Tô Noãn cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình, vừa định nâng tay vỗ vỗ đầu Tô Noãn, lại bị ngữ điệu lành lạnh kia của Lục Cảnh Hoằng nói xong khoé miệng có chút tiu nghỉu xuống, sau đó liền nhìn thấy bên tai Tô Noãn hồng hồng.
Thật ra thì Cù Dịch Minh cũng không phải nói muốn ngăn cản Lục Cảnh Hoẳng và Tô Noãn qua lại, nếu ông phản đối thì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã tìm cách ngăn cản, đem tình cảm của hai người bóp chết từ trong trứng nước, mà không phải bây giờ mới đứng ra phá hư. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Về phần Cù Dịch Minh vì sao giờ phút này đối với Lục Cảnh Hoằng chất chứa nhiều bất mãn, tất cả nguyên nhân là do khi ông vừa bước vào cửa vừa rồi nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng trêu chọc Tô Noãn, làm trò trước ánh mắt nhiều người tới lui như vậy, lại vừa ôm vừa hôn.
Cho dù Tô Noãn không phải cốt nhục do ông sinh ra, chỉ là đối với Tô Noãn ông có loại cảm giác thân thiết nói không nên lời, có lẽ là vì cô thiệt thòi thiếu thốn, làm cho ông không tự chủ được muốn đứa bé này sống tốt, đã sớm đem Tô Noãn coi như con ruột mình.
Cũng giống như những người ba khác, chứng kiến con gái của mình bị người ta trêu chọc, tự nhiên cũng không an tâm, chỉ sợ đứa bé nhà mình im im thiệt thòi, cho dù người đàn ông kia là đối tượng của đứa bé nhà mình.
Nhất là khi ông đứng ở đó, nghe được Tô Noãn yếu ớt nói lên từng tiếng “Anh đừng làm loạn, anh đừng làm loạn”, một đôi tay nhỏ bé muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào giống như làm sao cũng không đẩy ra được thân thể Lục Cảnh Hoằng chơi xấu, nhất thời nổi lên lòng bảo vệ con, thiếu chút nữa đã xông lại đem tên tiểu tử thúi này đánh một quyền quật ngã.
Cù Dịch Minh cúi đầu nhìn hai má đỏ ửng của Tô Noãn, tự nhiên đoán được Tô Noãn làm sao lại như thế, có chút đau đầu che che cái trán, nếu không phải hiện tại thời điểm không thích hợp, ông thật muốn nói với Tô Noãn:
Nha đầu ngốc, vừa rồi sao con có thể ngu ngốc mà xử ở nơi này, chỉ lo kêu đừng làm loạn đừng làm loạn, chẳng lẽ con không biết con càng nói như vậy, đàn ông lại càng dũng cảm hơn sao?
Cũng là nha đầu kia tâm tư đơn thuần, không biết đàn ông về điểm này tâm địa gian xảo, vừa nghĩ tới hình ảnh Lục Cảnh Hoằng tán tỉnh Tô Noãn, Cù Dịch Minh giương mắt nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng ánh mắt càng thêm lạnh đi vài phần:
“Đều là người lớn hết rồi, tôi nghĩ cũng không cần tôi tới dạy cậu làm sao đối xử với người yêu, nói thương yêu nên có bộ dạng nói thương yêu, cậu cũng đã ngoài ba mươi rồi, nên học cách ổn trọng kiềm chế, tiểu Noãn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậu nên chăm sóc nó thật tốt, dạy bảo nó, chứ không phải dẫn đầu làm hư ảnh hưởng nó.”
Ở trong bộ đội làm công tác tư tưởng Cù Dịch Minh nói ra lời nói phê bình này, trực tiếp khiến cho Lục Cảnh Hoằng trầm mặc xuống, nhất là khi Cù Dịch Minh nói đến vấn đề tuổi tác của anh, quả thực là giẫm lên chân đau anh gắt gao không buông.
Thật ra thì hơn kém nhau 9 tuổi cũng không phải vấn đề lớn lao gì, Lục Cảnh Hoằng bản thân xưa nay vẫn luôn theo đuổi hoàn mỹ, Tô Noãn vốn là vai vế cháu gái anh, hiện giờ cùng anh thành một đôi, sợ người khác nói anh trâu già gặm cỏ non, bị người ta bắt lấy nhược điểm.
Cù Dịch Minh nói hết ý liền chú ý tới sắc mặt khó coi của Lục Cảnh Hoằng, trong lòng cũng có chút không vui, thì ra tên tiểu tử này đã hung hăng càn quấy đến mức này rồi, vậy nếu sau này Tô Noãn thật gã đi, còn có địa vị gì đây?
Cù Dịch Minh cũng không phải người ngang ngược không nói lý lẽ, bởi vì chuyện của Hinh Nhi mặc dù trong lòng đối với Lục Cảnh Hoằng còn có khúc mắc, nhưng là rất rõ ràng, một con ngựa thuộc về một con ngựa, năm đó là Hinh Nhi của mình cố chấp, nhận định một Lục Cảnh Hoằng liền chui vào ngõ cụt.
Lục lão gia năm đó cũng chỉ là nói giới thiệu cho đứa trẻ hai nhà quen biết nhau, vẫn chưa nói rõ xác định chuyện hôn sự của hai đứa, chỉ là Hinh Nhi còn đương nhiên đem sự tình tiến triển xa hơn, về phần bản thân Lục Cảnh Hoằng từ đầu tới cuối cũng không thể hiện ra tha thiết chấp nhận Hinh Nhi, càng đừng nói muốn cưới Hinh Nhi làm vợ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hôm nay nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng là thật chung tình với Tô Noãn, ông cũng tự giác không có lý do gì đi ngăn cản, đối với đứa bé Tô Noãn này, ông mặc dù không có trực tiếp làm thương tổn cô, nhưng là bởi vì ông mới khiến cho cô mất đi một gia đình hạnh phúc, một điểm này là cả đời ông bù đắp cũng không hết được thiếu sót, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại chăm sóc tốt đứa bé này.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng “hung hăng càn quấy” lần này của Lục Cảnh Hoằng, Cù Dịch Minh tự nhiên muốn áp chế ngăn cản nhuệ khí của anh, nhìn về phía Tô Noãn khuôn mặt vốn đang đờ đẫn thì liền tự động dịu dàng, hoà ái cười nói:
“Đợi lát nữa chú phải về kinh thành, nha đầu coi như là đưa tiễn chú đi, theo chú ra sân bay.”
Tô Noãn không ngờ tới Cù Dịch Minh quanh co khúc khuỷ được nhanh như vậy, có chút giật mình sững sờ, nhưng không có bất kỳ lý do thích đáng nào cự tuyệt, khi cô nhìn vào ánh mắt ôn hoà kia của Cù Dịch Minh, vẫn là không chịu nổi gật đầu.
“Tiểu Chu, đi lái xe tới cửa, đúng rồi, nhớ kỹ lời tôi dặn, sau khi tiểu thư ra ngoài một tấc cũng không rời phải theo sát tiểu thư, biết không?”
“Tôi biết rồi, tham mưu trưởng.”
Cảnh vệ viên Tiểu Chu tư thế quân đội trang nghiêm gật đầu, thái độ cẩn thận tỉ mỉ chặt chẽ làm cho Tô Noãn không thể không tin tưởng Cù Dịch Minh là không phải nói đùa, trộm liếc về phía Lục Cảnh Hoằng, chỉ nhìn thấy hé ra khuôn mặt tuấn tú âm trầm cứng nhắc.
Sân bay đã sớm có một đoàn máy bay quân dụng đang đợi phía sau, Tô Noãn mới biết được Cù Dịch Minh không an tâm về cô, mới trên đường đến sân bay đặc biệt vòng một chuyến trở lại bệnh viện, nếu không chỉ sợ hiện tại ông đang ở giữa không trung.
Cánh máy bay xoáy bắt đầu chậm rãi chuyển động, cũng kéo theo dòng khí xung quanh quay cuồng, Tô Noãn đứng ở khoảng cách an toàn với máy bay, đưa mắt nhìn Cù Dịch Minh rời đi, chỉ là Cù Dịch Minh đi được vài bước liền quay trở lại.
Trên mặt Cù Dịch Minh mang một tia tươi cười, Tô Noãn vô cùng kinh ngạc, cũng khẽ lặng lẽ mỉm cười:
“Chú còn có lời gì muốn giao phó sao?”
Cù Dịch Minh nhìn thấy Tô Noãn khiêm tốn cười cười, trầm ngâm trong chốc lát, mở miệng:
“Quyết định dời hộ khẩu vào Cù gia, thật sự là lựa chọn của con sao? Chú vẫn luôn hy vọng con có thể có cuộc sống vui vẻ, mà không phải bởi vì một ít tác động bên ngoài mà làm chuyện chính mình không thích.”
“À… Tên họ bất quá cũng chỉ là một hình thức nào đó thôi, cũng không thể biểu đạt được nội dung gì, con biết rõ, họ Tô hay là họ Cù, đều không thể thay đổi được con có một người cha chí thân, con nghĩ, chỉ cần con nhớ kỹ con yêu ông ấy như vậy là đủ rồi.” Cô nhẹ nhàng giơ lên khoé miệng, giống như một đứa bé tưởng nhớ tới ba, rất thuần tuý đơn giản cười, Cù Dịch Minh nhìn ánh mắt tràn đầy sùng kính kia của Tô Noãn, gật đầu cười:
“Con thật ra rất không muốn che dấu ý tưởng chân thật của mình, chẳng lẽ không sợ chú nhất thời mất hứng thay đổi chủ ý sao?”
“Đó là bởi vì cái gì chú cũng biết, nếu như chú mất hứng theo lời nói, cũng sẽ không đi bệnh viện nhìn con.”
Cù Dịch Minh nghe xong Tô Noãn giải thích, chỉ là cam chịu cười cười, nhìn Tô Noãn ánh mắt trở nên chân thành:
“Vậy con có biết chú vì cái gì khăng khăng muốn giữ con ở lại Cù gia không?”
Cái vấn đề này… Không thể phủ nhận, cũng là chỗ Tô Noãn tò mò, cô giương mắt lên liền nhìn thấy ý cười lặng lẽ trên mặt Cù Dịch Minh, ông vuốt ve bên dưới đỉnh đầu cô, hiền lành giống như người ba nhìn cô:
“Ừ, sau này con sẽ biết, mấy ngày nay đi chăm sóc tốt cho ba con, bất quá chú vẫn là rất hy vọng, hàng năm có thể nhìn thấy con trở về dinh thự U Liên vài ngày, yêu cầu này cũng không tính là hà khắc chứ.”
Tô Noãn khẽ rung lên, nhìn Cù Dịch Minh, ông chỉ là đang dịu dàng cười nhìn cô, trong mắt không tìm được một tia sáng tính kế lạnh lùng nghiêm nghị:
“Mùng mười tháng giêng là sinh nhật 55 tuổi của chú, người lớn tuổi, luôn hy vọng có thể hưởng thụ thiên luân chi nhạc*, người một nhà vui vẻ xum vầy, tâm nguyện nho nhỏ đó, con sẽ thoả mãn cho một lão già ta chứ?”
*Niềm vui cha con.
Tô Noãn nhìn chằm chằm Cù Dịch Minh, lại không cho ra được một đáp án chính xác, thiên luân chi nhạc Cù gia hình như cũng không nên bao gồm cô, cô bất quá cũng chỉ là một người ngoài xâm nhập vào, ngoài Cù Dịch Minh ra, chỉ sợ những người khác đều nghĩ như vậy. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nhưng mà, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Cù Dịch Minh, Tô Noãn hé miệng lại nói không nên lời cự tuyệt, chỉ là hàm hồ suy đoán trả lời:
“Nếu lúc đó không có chuyện gì khác, tranh thủ được, con sẽ đi.”
Cù Dịch Minh cũng không miễn cưỡng nữa, giống như Tô Noãn có thể đưa ra câu trả lời như vậy đã làm cho ông rất hài lòng, âm thanh cánh quạt xoay tròn của máy bay càng ngày càng vang, động tác xoay người của Cù Dịch Minh hơi dừng lại:
“Chú nghe nói con vẫn luôn hy vọng có thể được vào Mị Ảnh làm nhiếp ảnh gia, không biết có chuyện đó hay không?”
Gió đêm ở sân bay mạnh mẽ thổi tung mái tóc ngắn của Tô Noãn, cô mở to hai mắt mê ly, cười đến rất thẳng thắn:
“Đây là lý tưởng cả đời của con.”
Vẻ mặt Cù Dịch Minh thản nhiên, đối với câu trả lời của cô vẫn không có bao nhiêu phản ứng, làm cho người ta đoán không ra ông đang suy nghĩ cái gì, ông chỉ là gật gật đầu:
“Bây giờ con về đi, cậu ta còn đang chờ con đó.”
Tô Noãn nhìn theo ánh mắt Cù Dịch Minh quay đầu lại, liền nhìn thấy thân ảnh thon dài đang dựa vào bên cạnh xe ở phía ngoài rào chắn sân bay, Lục Cảnh Hoằng cũng không hề ngoan ngoãn về nhà, mà là đi theo ra sân bay. Cô nghe thấy Cù Dịch Minh khẽ trưng ra tiếng thở dài, liền xoay người đi về phía máy bay, Tô Noãn vừa đi ra sân bay, liền nhìn đến Lục Cảnh Hoằng đang chờ ở cửa, khuôn mặt nghiêm túc của anh, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Tiểu Chu.
“Anh vừa rồi nghĩ thông rất nhiều việc, đúng lúc phát hiện nên đem làm rõ một chút.”
“Làm rõ cái gì?”
“Giấy kết hôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...