“Ta nói này miệng thế nào khát như vậy, không biết có phải là do vừa rồi rơi vào trong hồ làm cho miệng của ta không có mùi vị gì a?”
Trong phòng bệnh bình thường của bệnh viện tổng quân khu thành phố A, Lục lão gia mặc đồng phục bệnh nhân xanh trắng xen kẽ, nằm ở trên giường bệnh, nếu không phải một ít ánh sáng nhấp nháy trong đôi mắt, chỉ sợ thực sự làm cho người ta lo lắng cho tình trạng thân thể của ông giờ phút này.
Tô Noãn nghe thấy lời nói của Lục lão gia, bẹt bẹt miệng, đi đến tủ bên cạnh giường, tự động rót nước ấm ra, mà Lục lão gia kia đang ung dung nhàn nhã gặm cắn quả táo ngon mà cô vừa mới gọt ra, hưởng thụ nghe người bệnh bên cạnh tán thưởng: “Đứa bé nhà tham mưu trưởng quả là hiếu thuận, nhìn xem, vừa đến phòng bệnh thì vừa trải ga giường vừa lấy nước, lúc này còn hầu hạ tham mưu trưởng, nếu thằng con nhà tôi có tri kỷ như vậy, thật là phải thấp hương cầu nguyện rồi!”
“Nói đúng ra là, hai đứa tổ tông kia không gây thêm phiền phức cho tôi là tốt rồi, nào có giống như đứa bé nhà tham mưu trưởng làm cho người ta ganh tị như vậy, ông nói có phải không, tham mưu trưởng.”
Nghe thấy mấy lời khen này, Tô Noãn định trốn vào một góc, cô hiện tại xem như hiểu được Lục lão gia vì sao sống chết không chịu ở phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, là vì muốn đem chuyện này gây ầm ĩ trong phòng bệnh cho nhiều người biết.
Liếc mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy đắc ý của Lục lão gia, Tô Noãn gãi gãi mái tóc ngắn, trong lúc vô ý bắt gặp những ánh mắt đánh giá mang theo hâm mộ, Tô Noãn không khỏi khoé miệng khẽ động, nhưng sau đó xoay người âm thầm đau khổ: lão già liều chết sĩ diện!
Không muốn tiếp tục bị nhiều ánh mắt quét tới như vậy, Tô Noãn đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, còn mình thì cầm bình trà đi lấy nước, đương nhiên trước khi đi không quên cúi đầu lễ phép chào hỏi các vị trưởng bối.
Phía bên này, Lục lão gia vui vẻ gặm quả táo vừa nghe thấy những lời này, cố gắng khắc chế khoé miệng của mình toét đến mang tai, cố tỏ thái độ bình thường nhìn về phía những quân nhân hâm mộ kia, giả vờ ngây ngốc hỏi câu: “Các ngươi đang nói nha đầu này hả?”
Những quân nhân kia đồng loạt gật đầu, Lục lão gia trong lòng hưng phấn, vừa định nói: nha đầu này có gì tốt đâu, chỉ là do hiểu được đau lòng lão già ta đây, biết cách làm sao dụ dỗ lão già ta vui vẻ.
Kết quả vị quân nhân lớn tuổi nhất trong đó nói một câu làm cho ông tức giận đến nội thương, Lục lão tham mưu trưởng vốn đang mở cờ trong bụng nhất thời đen mặt đi, cũng không cắn quả táo, rầu rĩ ngồi ở nơi đó.
“Tham mưu trưởng, cháu gái của ông nghe lời như vậy, có hứa cho nhà nào chưa?”
Lục lão gia đang hờn dỗi vừa nghe xong lời này, vừa định nhảy dựng lên rống một tiếng: Cháu gái? Lỗ tai các ngươi ở đâu nghe thấy ta nói nó là cháu gái của ta vậy? Lão tử nói cho các ngươi biết, nó chính là con dâu út của lão tử đấy!
Kết quả….
“Cháu gái tham mưu trưởng hẳn là cũng 17- 18 tuổi đi, có hứa gã cho ai vẫn còn hơi sớm đấy, mặc dù nói thời buổi bây giờ nam nữ trẻ tuổi hứa hẹn đầy ra đó, nhưng để tìm được người thích hợp, cũng không thể tìm 34 – 35 tuổi, sẽ thiệt cho con nhóc lắm!””
Câu nói giống như đùa giỡn vừa mới dứt, trong phòng bệnh liền nhất thời tiếng cười trải rộng, nhiều bệnh nhân cũng tán thành gật đầu, riêng chỉ có một người lòng nghẹn nín muốn chết, khuôn mặt đen hơn phân nửa.
Mà vị quân nhân nói bậy bạ kia cảm nhận được có một luồng gió lạnh từ sau lưng thổi tới, ông ta run rẩy một cái, vừa quay đầu liền nhìn thấy Lục lão gia khuôn mặt đang đen lại trừng mắt nhìn chằm chằm ông ta.
Vị quân nhân không rõ chân tướng nhìn nhìn mấy vị quân nhân khác, vẻ mặt mờ mịt, không biết mình làm gì đắc tội vị lão tham mưu trưởng này, cho ra kết luận duy nhất đó chính là ngay cả tham mưu trưởng cũng không thích cháu gái quen đàn ông lớn tuổi.
“Tham mưu trưởng, ngài yên tâm đi, cháu gái ngài nghe lời ngài nói như vậy, cũng nhất định sẽ không quen đàn ông lớn tuổi để ngài bị chê cười đâu, không tin ngài có thể hỏi cháu gái ngài.”
Lục lão gia hung hăng cắn quả táo trong miệng, bộ mặt hung tợn nhai, ý là không tiếp nhận đề tài nói chuyện, chỉ là liếc mắt nhìn những vị quân nhân cười nói kia, trong lòng hổn hển gầm lên giận dữ: ngươi mới là đàn ông lớn tuổi, cả nhà ngươi đều là đàn ông lớn tuổi, con ta là một đứa xinh đẹp, có thể cùng một đám lão già thô tục các người so sánh sao? Đàn ông lớn tuổi, chính là nói bản thân các ngươi đó!
Những quân nhân kia từ từ ổn định lại, mới vừa định nói sang chuyện khác, kết quả không cẩn thận liếc thấy Lục lão tham mưu trưởng khuôn mặt đỏ thẫm, kìm nén đến hai mắt đầy tia máu, doạ cho bọn họ giật mình.
“Lão tham mưu trưởng, ngài có khoẻ không, có muốn gọi bác sĩ tới xem không?”
“Không chết được!”
Toàn bộ tức giận của Lục lão gia giờ phút này đều phát tiết rống to một tiếng, trong khoảnh khoắc cả phòng bệnh, thậm chí cả tầng lầu đều quanh quẩn tiếng hô rống như sư tử của Lục lão đầu, thậm chí cả Tô Noãn lấy nước ở lầu dưới trở về cũng đều lặng đi một chút.
Các vị quân nhân cùng phòng với Lục lão gia đều đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì xảy ra đây a, người mới vừa rồi vẻ mặt còn tươi cười làm sao đột nhiên liền bất ngờ bộc phát như lũ càn quét như vậy?
Lục lão gia thì đem quả táo ném vào trong thùng rác, thở phì phì nằm lại trên giường, kéo chăn lên che kín mình, nhưng sau đó xoay người quay mặt về phía vách tường, để lại cho mọi người chính là bóng lưng tốt đẹp.
Tô Noãn trở lại phòng bệnh liền nhìn thấy Lục lão gia giống như con tằm nhả tơ, mặt khác các vị quân nhân nhìn thấy Tô Noãn quay lại, không khỏi thân thiện chào hỏi, không hề yên tâm về Lục lão gia, nên đã đem chuyện vừa rồi kể cho Tô Noãn nghe: “Cô bé này, xem gia gia của con kỹ một chút, mới vừa rồi còn tốt mà, nói chuyện một lát liền không thoải mái!”
Tô Noãn cười đồng ý, cô đứng gần Lục lão gia, khi những quân nhân kia bắt đầu kể lại cho cô nghe thì cô rõ ràng nghe thấy Lục lão gia rất khinh thường hừ nhẹ một tiếng, lông mày kẻ đen gảy nhẹ, lập tức liền hiểu được.
Cháu gái? Đàn ông lớn tuổi? Hai cái từ này hiển nhiên chọc đến nổi đau sĩ diện của lão tham mưu trưởng, khó trách lão đầu tử nhanh như vậy biến hoá thành mưa to rồi.
Tô Noãn xin lỗi cười cười với những vị quân nhân quan tâm đến Lục lão gia này, để lại bình trà, liền dựa vào gần giường bệnh, cũng không vạch trần Lục lão gia, nhẹ giọng nói: “Tham mưu trưởng, nếu ngài không có việc gì, con xin cáo từ trước.”
Cù Dịch Minh vốn muốn cùng cô đi bệnh viện, lại bởi vì còn bận công việc, nên không thể không lo xử lý công việc trước, Tô Noãn cũng không dám làm chậm trễ hơn nữa, nói với Cù Dịch Minh buổi tối sẽ trở lại kinh thành.
Tô Noãn vừa mới dứt lời, còn chưa có xoay người chạy lấy người, Lục lão gia vốn ốm yếu lập tức khoẻ như rồng như hổ nhảy dựng lên, xốc mền, nói năng thô lỗ khẽ đảo mí mắt, trừng mắt với Tô Noãn: “Ta có nói ta không sao sao? Chẳng qua là ta không biểu hiện ra ngoài mà thôi, này đầu đau đến muốn nứt ra rồi, này tay chân đều đau nhức đến mức không nhúc nhích được a, còn có, này lồng ngực buồn bực đến thở không nổi…”
Lục lão gia nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đùa bỡn vô lại, ắt phải làm cho Tô Noãn ở lại, ông mắt nhìn ra cửa phòng bệnh, trong lòng sốt ruột đám chết bầm ở nhà kia sao còn chưa tới, định bỏ mặc sống chết của ông phải không?
Tô Noãn nhìn Lục lão gia trợn mắt quang minh chính đại nói lời bịa đặt, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, mình tại sao lại dính vào lão già như vậy, còn cố tình… Nghĩ đến Lục Cảnh Hoằng, lòng Tô Noãn liền nháy mắt khôi phục lại yên tĩnh.
Tô Noãn có lúc suy nghĩ không quanh co, bỗng nhiên ngẩng ra, cô nếu vẫn ở lại chỗ này, khó tránh được sẽ không cùng người nhà Lục gia chạm mặt, trong đầu óc của cô thoáng qua một khuôn mặt thanh lịch cao quý, một lòng xiết chặt.
“Ông nội, con nói hôm nay thế nào lại không chọn phòng riêng, thì ra là có người ở cùng nha!”
Giọng đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái dịu dàng từ cửa truyền đến, Tô Noãn ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thanh niên thân hình cao to giống như nhàn nhã dạo bước thong thả đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tô Noãn thì không khỏi trưng ra nụ cười, sao đó dời mắt nhìn Lục lão gia.
Tô Noãn nhận ra anh chàng mang giày Tây này, cô chụp ảnh cho hôn lễ của anh ta, tuy rằng cuối cùng máy ảnh bị rơi vỡ, nhưng nói tóm lại bọn họ coi như quen biết nhau, chính là một trong những người cháu của Lục Cảnh Hoằng – Lục Thiếu Phàm.
Lục lão gia sau khi nhìn thấy Lục Thiếu Phàm đến, vẫn không thấy cần phải vui mừng, ngược lại là bĩu môi một cái nói lầm bầm, ngồi ở trên mép giường, qua vài giây liền ngẩng đầu phân phó Tô Noãn: “Vợ thằng Út a, có thể là do triệu chứng sau khi rơi vào trong hồ, không hiểu tại sao ta cảm thấy cái bụng trống trơn…”
Thật ra cũng không phải Lục lão gia thật rất đói, chỉ là muốn mượn dịp này nói cho cái đám gia hoả không có mắt nhìn kia, cô nhóc này chính là con dâu của ông, có ý vọng tưởng đến con dâu của ông, nghĩ đến cũng đừng nghĩ đến đi!
Quả nhiên, Lục lão gia vừa nói xong, trong phòng bệnh đột nhiên tĩnh lặng vài giây, những quân nhân đang đánh bài kia đều kinh ngạc nhìn Lục lão gia, lại kỳ lạ nhìn Tô Noãn một chút, cuối cùng là đưa ánh mắt ném về phía Lục Thiếu Phàm.
Tô Noãn bị nhìn đến thật rất không được tự nhiên, cô ngược lại thực sự là định mượn cớ mua sủi cảo hấp tránh đi, Lục Thiếu Phàm vốn đang im lặng ngồi bắt chéo chân trên ghế lại mở miệng ngăn cản cô: “Thím Út không cần vội, đợi lát nữa kêu chú Út mua sủi cảo hấp mang tới là được rồi, ông nội cũng không phải rất đói, ông nói phải không, ông nội?”
Lục Thiếu Phàm một tiếng gọi “Thím Út” mạnh mẽ đem vai vế mình hạ xuống, nhìn cô gái nhỏ hơn mình đến 7 tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú trần ổn lộ ra nhàn nhạt tươi cười, không thấy lúng túng cùng khó chịu.
Tô Noãn mặt đã hồng đến không ra dáng vẻ, cô không ngờ tới Lục Thiếu Phàm sẽ gọi mình như vậy, trong lúc nhất thời không tìm ra được câu trả lời, mà một phòng bệnh nhân ánh mắt nhìn mình càng phát ra có cái gì đó không đúng.
“Tiểu Tô , Thiếu Phàm đã đến lâu như vậy, rót cho nó ly nước đi con!”
Tô Noãn lần nữa khoé mắt giựt giựt, hoá ra hôm nay cô tự nhiên trở thành bảo mẫu của lão già này, không nhìn tới những ánh mắt khác thường kia, Tô Noãn cúi thấp dầu, có điểm bất đắc dĩ đi đến bên cạnh bình trà rót ly nước.
“Thì ra cô bé này không phải cháu gái ngài tham mưu trưởng a, thật là chúng ta có mắt mà như mù, ngài cũng đừng nên để trong lòng!”
Thấy tình thế có điểm không đúng lập tức chịu nhận lỗi với Lục lão gia, nhất là vị quân nhân nói Tô Noãn gã cho đàn ông lớn tuổi là tổn thất kia, giờ phút này lại càng âm thầm kêu rên hối hận, cháu của Lục tham mưu trưởng đều lớn như vậy, càng đừng nói chi là con trai…
“Ha ha, con dâu tham mưu trưởng dáng dấp cao cường như vậy, cháu nội bộ dạng đẹp mắt như vậy, con trai thì càng không cần phải nói, đúng không, tham mưu trưởng?”
Toàn bộ buồn bực chán nản của Lục lão gia lúc này hoàn toàn tan thành mây khói, nghe người ta khen đứa bé nhà mình, vậy so với ăn mật còn ngọt hơn, nghe người ta hỏi đến con của mình, Lục lão tham mưu trưởng lại càng kiêu ngạo mà hừ nói: “Đương nhiên rồi, tướng mạo con út nhà ta nếu ở thành phố A chúng ta nói thứ hai, thì không ai dám tự xưng đứng thứ nhất!”
Lục lão gia nói xong lời này nhếch miệng cười, Tô Noãn liếc mắt nhìn lão già vui như nở hoa, đem ly nước đưa cho Lục Thiếu Phàm: “Xin mời.”
Lục Thiếu Phàm gật đầu cười nói cám ơn, bưng ly nước để ở một bên, sau đó ngón tay nhẹ nhàng mà gõ trên mặt bàn, giống như đó là thói quen hình thành từ nhỏ, anh vẫn luôn lặng lẽ nhìn Lục lão gia cười cười, vẻ mặt có vẻ hứng thú mà không quan tâm.
Những lão binh quanh năm sống trong bộ đội này, chỉ nghe nói qua trong nhà tham mưu trưởng có rất nhiều con cháu, lại bởi vì nguyên nhân lớn tuổi nên rất ít khi nghe ngóng, gần đây nhất lại nằm viện, tự nhiên không biết được chuyện dán ảnh chụp trong quân đội.
À không, nghe xong Lục lão gia khoe khoang, cộng thêm mới vừa rồi chọc tham mưu trưởng mất hứng, một nhóm người tự nhiên nghĩ cách dỗ dành vị lão nhân gia tính tình không tốt này: “Xem ra dáng dấp kia nhất định rất giống tham mưu trưởng phu nhân đi, tôi nghe nói, tham mưu trưởng phu nhân khi còn trẻ chính là một cành hoa trong bộ đội a, so với các nữ minh tinh trên ti vi dáng vẻ xinh đẹp hơn nhiều!”
“Làm sao a, trừ đôi mắt ra những thứ khác đều giống tôi, giống tôi, nếu như giống mẹ nó còn được!”
Tô Noãn len lén quan sát Lục lão gia, sau đó quả quyết phát hiện, những lời này là đúng sai đảo lộn điển hình, ngoại trừ một đôi mắt tinh nhuệ, dáng vẻ Lục Cảnh Hoằng cùng Lục lão gia tuyệt không giống nhau.
Lục lão gia tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, sớm thành con báo đen từ trong đống than đá bò ra, so với Lục Cảnh Hoằng làn da trắng nõn, rõ ràng đã thấy chênh lệch rồi, vài người trong phòng bệnh vừa nghe thấy lời này, đều câm miệng không nói.
Bên trong phòng bệnh quanh quẩn an tĩnh quỷ dị, Tô Noãn nhấp khoé miệng dưới, cô nhìn thấy Lục Thiếu Phàm lúc này mới cầm ly nước, chậm rãi uống xuống một ngụm nhỏ, trên mặt là một loại nét mặt “Tôi cũng biết là như vậy.”
Tô Noãn âm thầm ngẫm nghĩ, vừa rồi Lục Thiếu Phàm không uống chính là vì phòng ngừa bị lão đầu tử nói ra lời kinh người làm cho phun ra, mất hết hình tượng nho nhã nhã nhặn của mình.
Lục Thiếu Phàm cảm nhận được ánh mắt kia ném trên người mình, ngẩng đầu liền bắt gặp Tô Noãn nhìn chăm chú như có điều gì suy nghĩ, mi dài trưng ra khiêu khích, chậm rãi uống một ngụm, cúi đầu cười phì phì.
Lục lão gia nhìn thấy những người khác đều trầm mặc, cũng không còn nghĩ nhiều, lại không biết mỗi lần người khác nghe nói như thế, trên mặt xấu hổ cười mỉa, nhưng trong long lại nghĩ: đứa nhỏ này nếu thực sự giống như ông, thì coi như xong đời!
Chỉ là Lục lão gia có chết cũng hiểu rõ cái gọi là “Chân tướng” này, cũng không thể nói đó là kết quả lừa gạt chính mình mỗi năm, chỉ có thể nói Lục lão tham mưu trưởng đối với diện mạo của chính mình quá tự tin, cho nên nhận định tất cả xinh đẹp đều bắt nguồn từ ông.
Ngay cả Tô Noãn sống chung Lục Cảnh Hoằng lâu ngày, khi nhìn đến khuôn mặt đen giống như “Hung thần ác sát” của Lục lão gia thì đều không thể đem hai chữ cha con đặt trên người ông và Lục Cảnh Hoằng, càng đừng nói chi bọn người chưa từng gặp qua Lục Cảnh Hoằng này.
Bọn họ chỉ cần tưởng tượng tới Lục lão gia khi còn trẻ trúng tuyển danh hiệu đệ nhất mỹ nam thành phố, liền trong nháy mắt nuốt xuống lời muốn nói, không khí cũng chợt xuống dưới 0 độ trở nên đóng băng.
Có vị quân nhân cố gắng làm hoà dịu bầu không khí, cố gắng che giấu vạch đen trên mặt mình, ha ha nói: “Ra là vậy a, vậy nhất định cũng giống như tham mưu trưởng là một tinh anh tài giỏi.”
Thật ra thì lời này là giúp cho Lục lão gia giải vây, kết quả là Lục lão tham mưu trưởng của chúng ta cũng không có tính giác ngộ, nghe xong những lời này, chợt cảm thấy nhẹ nhàng bay đến trên mây đi, không chút để ý nói tiếp: “Nói đùa, cũng là trở thành một phiên dịch, không có chuyện gì to tát.”
Vị Lục lão gia kia đắc ý, nghĩ thầm, ta là muốn nói con ta là phó bộ trưởng bộ ngoại giao, còn không cho các ngươi hâm mộ đỏ mắt, các ngươi đừng không tin, đợi lát nữa con ta tới đây cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Lục lão gia đánh vỡ tính toán nhỏ nhặt của chính mình, điều này cũng gián tiếp làm cho đám người cùng chung cơ quan lộ ra khuôn mặt đen hung quan lông mao dựng thẳng lên lộ ra nụ cười quỷ dị, rơi vào trong mắt người khác diện mạo cực kỳ đáng ghét.
Những vị quân nhân không hiểu chuyện kia trong lúc này ngay cả người đứng ra giảng hoà cũng không có, đều xấu hổ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng nhất nhìn về phía Lục lã gia hãy còn vui vẻ a.
Đầu năm nay trẻ con trưởng thành tính tình xấu vốn là bản tính trời sinh, nhưng ngày sau không cố gắng không đi cải thiện bản thân, có thể là bản thân không dần dần tiến bộ được, nếu ba không phải là tham mưu trưởng, không chừng cả đời sẽ là lưu manh a!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Noãn, trong lòng lặng lẽ cảm thán, cô gái thật xinh, tại sao lại bị con trai không chút mặt mũi nào, không tài cán gì lại lớn tuổi của Lục lão tham mưu trưởng kia làm hại!
Chẳng thể trách vừa rồi cho bọn họ nhìn sắc mặt, thì ra là lo lắng con trai mình không lấy được cô vợ xinh đẹp này, mới chịu tự mình lúc nào cũng giám sát chặt chẽ a…
Tô Noãn nghĩ cô là không thể tiếp tục ở lại nữa rồi, những ánh mắt kia càng ngày càng trở nên quái dị, đã tràn ngập đồng tình cùng bất đắc dĩ, cô đưa tay xoa nhẹ đầu lông mày, liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
“Vợ thằng Út a, con đi đâu vậy? Đầu của ta giống như còn khó chịu.”
“Lão ngài yên tâm, con không đi, chỉ đi ra bên ngoài hít thở không khí.”
Giọng nói hơi có vẻ bất đắc dĩ của Tô Noãn khiến cho Lục lão gia cong miệng, cũng không mạnh mẽ giữ Tô Noãn ở lại nữa, nhìn đám quân nhân đang đánh bài lại nhìn thẳng mình, trong lòng đắc chí, liền hướng Tô Noãn phất phất tay: “Đi thôi đi thôi, khi nào thằng Út đến thì kêu nó vào, đừng quên.”
Lục Thiếu Phàm lại đột nhiên vươn người đứng dậy, đem ly nước để bên tủ, khoé mắt quét mắt chuẩn bị ra cửa theo Tô Noãn, sau đó cười tủm tỉm nhìn Lục lão gia nói: “Ông nội, chú Út tới hay không còn làm một ẩn số, ông cũng đừng quan tâm đến chuyện sau này.”
Lục lão gia vừa nghe thấy, liền nhảy dựng không vui, bị lời nói của Lục Thiếu Phàm làm cho tức nghẹn đến trợn trắng mắt: “Mày là hỗn tiểu tử ăn cây táo, rào cây sung, chú Út của mày làm sao lại không tới a, ta đây là ba của nó, ba nó sinh bệnh nằm viện, là con sao có thể nhìn mà không thấy hả?”
“Nếu ông nội tinh thần đầu óc vẫn luôn dồi dào như vậy, chỉ e là chú Út sẽ không xuất hiện, a, quên nói…” Lục Thiếu Phàm đi tới cửa, một tay cầm lấy cánh cửa mở ra, trước khi đi quay đầu lại bổ sung nói: “Ông nội ở trong mắt mọi người đã sớm là lão đầu phóng đại, ông nhìn xem, bỏ bao công phu như vậy, căn bản không có ai vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.”
Lục lão gia bị nói đến mặt đỏ tai hồng, nhìn một đám quân nhân giống như đang đánh bài thật ra là nghe lén, nét mặt già nua có chút không chịu nổi, trừng mắt nhìn Lục Thiếu Phàm cười giống như hồ ly kia: “Hỗn tiểu tử, nói mê sảng cái gì hả, không phải mày cũng đến đây sao, những người khác… từ từ sẽ đến.”
“Chỉ e là ông nội hiểu lầm rồi, con đặc biệt đến đây là để gặp thím Út, thuận tiện… tới gặp ông một chút.”
“….”
Tô Noãn đứng ở trên hành lang gió lùa, rất nhanh chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng mà ổn trọng, không nhanh không chậm, là từ trong phòng bệnh theo sau cô đi ra, Tô Noãn quay đầu lại, nhìn thấy Lục Thiếu Phàm hé ra khuôn mặt tươi cười, hơi sững sờ.
“Thế nào? Tô tiểu thư có vẻ như không vui khi nhìn thấy tôi.”
Nụ cười bên khoé miệng Lục Thiếu Phàm càng thêm sâu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra thân thiện, so với Lục Cảnh Hoằng, càng làm cho người ta cảm thấy dễ tiếp cận hơn, nhưng Tô Noãn lại cảm nhận được anh ta không có chuyện mà ân cần, hẳn là có ý đồ riêng.
Nghĩ như vậy, Tô Noãn mấp máy miệng, đi một bước tới cửa sổ bên hành lang, nhường ra nửa vị trí cho Lục Thiếu Phàm, Lục Thiếu Phàm đem biểu tình đề phòng kia của Tô Noãn thu hết vào mắt, trên mặt cũng là một tần nụ cười yếu ớt không thay đổi.
Lục Thiếu Phàm chậm rãi dạo bước đến trước cửa sổ, anh là chưa từng quan sát kỹ cô bé này, anh nghiêng đầu nhìn gò má trắng nõn của Tô Noãn, anh rốt cuộc có chút hiểu được tại sao cô có thể được đàn ông Lục gia yêu tha thiết.
“Nghe nói, Tô tiểu thư định quay về Cù gia?”
Tô Noãn chuyển con mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, mày hơi nhướng lên, khi Lục Cảnh Hoằng quan tâm hỏi cô vấn đề có trở về hay không thì cô cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ là, Lục Thiếu Phàm vừa hỏi, cô liền không hiểu cảnh giác mà cảm thấy hơi phản cảm. Thật sự cảm giác rất kỳ quái, hay là do cô đã đem quan tâm của Lục Cảnh Hoằng trở thành một chuyện đương nhiên trong sinh mệnh của cô… Lục Thiếu Phàm nhìn thấy Tô Noãn mang theo bộ dáng có chút cảnh giác mơ hồ, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, thản nhiên cười, để mặc cho cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá.
“Tô tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì, chằng qua là đúng lúc Mị Ảnh cùng chính phủ có một hạng mục hợp tác, cần tìm một nhiếp ảnh gia, tôi nghĩ không biết Tô tiểu thư có đồng ý hay không…”
Lục Thiếu Phàm yên lặng nhìn Tô Noãn, chờ ý của cô, nhưng đối với Lục Thiếu Phàm cho cơ hội, Tô Noãn cũng chỉ là cười nhạt từ chối khéo: “Cám ơn ý tốt của anh, bất quá tôi cũng đã ghi danh, lần này tôi hy vọng lấy được cơ hội chụp ảnh bằng chính thực lực của mình, chuyện này không chỉ là khẳng định chính bản thân mình, còn là tôn trọng đối với các đối thủ khác.” Nếu quả thật không trúng cử, chỉ có thể nói rõ thực lực của cô vẫn chưa đủ trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú.
Lục Thiếu Phàm cười rộ lên, nhìn thái độ kiên định của Tô Noãn: “Kỳ thật tôi cũng không có kêu Tô tiểu thư lần tuyên truyền này trực tiếp đảm nhiệm quyền làm nhiếp ảnh gia, hạng mục này cũng không do tôi quản, chẳng qua thật ra là tôi biết bộ phận tuyên truyền công văn đã chọn được người phát ngôn thích hợp.”
“Tôi nghe đồng nghiệp tuyên truyền công văn nói, chú Út chính là người phát ngôn thích hợp nhất của thành phố, nhưng mà chú ấy lại cự tuyệt không chừa đường lui, cho nên bộ phận tuyên truyền công văn mới không thể không quyết định chọn một trong số những người được đề cử còn lại.”
Tô Noãn như có suy nghĩ gì nhìn thấy Lục Thiếu Phàm tiếc nuối thở dài, trầm mặc vài giây, mở miệng: “Anh muốn tôi thuyết phục Lục Cảnh Hoằng làm người phát ngôn thành phố sao?”
Lục Thiếu Phàm cười nhẹ một tiếng, cong lên khoé miệng nhìn Tô Noãn, xem như thừa nhận suy đoán của Tô Noãn: “Nếu chú Út đi chụp, theo như tính tình của chú ấy sẽ không nghe theo sắp xếp của nhiếp ảnh gia, đến lúc đó bộ phận tuyên truyền công văn cùng Mị Ảnh đều sẽ cảm thấy đau đầu, quá trình chụp ảnh cũng sẽ bị kéo dài thời gian làm lỡ việc, nếu chú Út có thể tự mình chế định nhiếp ảnh gia, tình huống sẽ khác hơn.”
“Tô tiểu thư, cái này cũng không coi là làm càn, ngược lại bộ phận tuyên truyền công văn còn có thể cảm kích cô, hơn nữa, đón nhận tuyên truyền lần này đối với Tô tiểu thư sau khi vào Mị Ảnh công tác cũng là một trụ cột kiên cố.”
Tô Noãn nhíu mày, cảm giác Lục Thiếu Phàm này không phải là là người bao đồng chuyên thay người khác đi suy nghĩ, rồi lại đoán không ra được anh ta xúi cô đi tác động Lục Cảnh Hoằng rốt cuộc có ý đồ gì.
Lục Thiếu Phàm thái độ rất chân thành, ánh mắt nhìn thẳng Tô Noãn, không trốn không né: “Tô tiểu thư, tôi sẽ không phá hư chuyện giữa cô và chú Út, ngược lại, về phía Lục gia bên này tôi sẽ tận lực giúp cô, cho nên cô có thể yên tâm mà làm.”
Tô Noãn nhìn sắc trời ảm đạm ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, lưng thẳng đứng, đưa lưng về phía Lục Thiếu Phàm: “Tôi không biết anh ấy có đồng ý với tôi không.”
“Chỉ cần chú ấy nhìn thấy cô, nhất định sẽ đồng ý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...