Edit: Hiểu Đồng
Cố Lăng Thành bước đi rất mau và vội vàng, lại nhìn thấy Tô Noãn đối diện thì nháy mắt cũng dừng lại bước chân, anh đứng ở giữa hành lang, nhìn cô, sau đó tầm mắt chuyển về phía Lục Cảnh Hoằng bên cạnh.
Chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, Cố Lăng Thành trên mặt lộ ra ý cười, nụ cười khó có thể nắm bắt.
Tô Noãn thản nhiên quay mặt sang một bên, bàn tay vốn đang bị nắm lấy nhẹ nhàng được buông ra, Lục Cảnh Hoằng thu hồi tay của mình, không hề như vậy dùng sức giam cầm Tô Noãn nữa, cô có thể cảm nhận được không khí lạnh như băng xâm nhập vào lòng bàn tay cô.
“Cố thị trưởng, như thế nào tự mình đến đây? Có việc gì cứ gọi điện thoại tới nói một tiếng là được rồi a.”
Trên bậc thang đột nhiên vang lên một đạo giọng nam sang sảng, ngay sau đó một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục xuất hiện ở giữa hành lang, quân hàm trên vai cảnh sát để lộ thân phận của ông ta, ông ta mỉm cười đi đến bên cạnh Cố Lăng Thành:
“Khó có dịp tới một chuyến, Cố thị trưởng đến phòng làm việc của tôi nói chuyện vãn đi.”
Cố Lăng Thành ứng đối cười nhạt, không nhìn Tô Noãn lấy một cái, người đàn ông trung niên khách sáo với Cố Lăng Thành xong hiển nhiên cũng chú ý tới Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng đối diện, khi nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thì kinh ngạc một lúc.
“Đây không phải là Lục phó bộ trưởng sao? Nếu như tôi không có nhận lầm.”
Lục Cảnh Hoằng vẻ mặt vẫn chưa thay đổi, ngay cả cho ra một nụ cười cũng cực kỳ miễn cưỡng, anh hướng người đàn ông trung niên hơi vui mừng này gật đầu chào hỏi, nói ngắn gọn một câu:
“Có vài việc cần tới đây xử lý, bây giờ đã giải quyết xong rồi, chúng tôi xin cáo từ trước.”
Anh dùng từ “Chúng tôi”, mà không phải là “Tôi”, người ở đây nghe được rất rõ ràng, nhưng mà khi anh nâng bước rời đi thì chỉ có một mình, cũng không có kéo Tô Noãn đang đứng bên cạnh anh đi theo.
Tô Noãn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bóng lưng Lục Cảnh Hoằng, sau đó giật mình hiểu rõ dụng ý của anh, anh là muốn cho cô lúc này lựa chọn giữa anh và Cố Lăng Thành sao?
Có phải anh muốn biết cô có chủ động theo sau hay không, hay vẫn là ở đây lựa chọn Cố Lăng Thành, anh là muốn được ăn cả ngã về không, hay là quá mức tự tin, tin tưởng cô nhất định sẽ lựa chọn đi cùng anh?
Đây là ham muốn giữ lấy trời sinh của đàn ông đang tác quái đi, Lục Cảnh Hoằng bộ dạng ra vẻ không thèm để ý chút nào, ai biết nội tâm của anh có phải thật vậy hay không định cho cô một cơ hội tự do lựa chọn!
Tô Noãn di chuyển hai chân, liền đuổi theo, cái giây phút gặp thoáng qua này, cô cũng không có liếc mắt nhìn Cố Lăng Thành một cái, đúng vậy a, hiện tại ngay cả khoé mắt cũng không nguyện nhìn, gặp nhau là người xa lạ mới là kết quả tốt nhất.
Cô cũng không có nhìn thấy, nụ cười trên mặt Cố Lăng Thành sau khi cô rời đi không hề lưu luyến, trong nháy mắt ảm đạm tắt dần, nhìn phía trước anh không phân rõ được cảm xúc.
Cô rất nhanh liền đuổi theo Lục Cảnh Hoằng, lại không biết là tốc độ của cô quá nhanh hay là anh cố ý thả chậm bước chân, chờ tới khi vai kề vai thì tay của anh không lộ ra dấu vêt giữ lại năm ngón tay cô.
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn, lại trông thấy khuôn mặt tuấn tú của anh cũng cúi đầu nhìn, trên mặt của anh vẫn như cũ không có biểu tình rõ ràng, nhưng khi nhìn ở trong mắt cô, lại không chỉ trong trẻo lạnh lùng, mà còn có dịu dàng nói không rõ.
Cô có chút không kháng cự được dịu dàng như vậy, cho nên dứt khoát quay đầu, không nhìn thấy thì sẽ không đi nghĩ nhiều, tuỳ ý anh dẫn cô ra khỏi cửa lớn cục cảnh sát, đi về phía chiếc xe đang đậu.
“Anh thật sự thích tôi sao?”
Tô Noãn không có phối hợp lập tức chui vào trong xe, là là đứng bên cửa xe Lục Cảnh Hoằng mở ra cho cô, ngẩng đầu nhìn anh, khoé mắt khẽ cong đủ làm cho một người đàn ông lâm vào xúc động.
Cô hỏi có chút không đầu không đuôi, nhưng mà lại như là nổi lên dũng khí nhất định, cho dù ý thức được mình lỗ mãng, nhưng cũng không có thu hồi câu hỏi này hoặc là ý tứ sống chết mặc bây.
Lục Cảnh Hoằng hai tay còn khoát trên cửa xe, anh nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp kia của cô, nội tâm sôi trào không nói câu gì, anh nhìn cô thật lâu, thật là lâu, mới thốt ra một câu:
“Ừ, chẳng lẽ không thể sao?”
Đôi mắt phượng xinh đẹp vụt sáng, cô gật đầu, trên mặt cười có chút ảm đạm, cô cúi người ngồi vào ghế lái phụ, trước khi anh đóng cửa xe, ném ra một câu:
“Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ thay đổi đáp án của mình.”
Cô từ từ nhắm hai mắt dựa vào chỗ ngồi, lông mi rậm rạp thon dài nhẹ nhàng vẫy, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt, Lục Cảnh Hoằng lặng đi một chút, lập tức liền thanh thanh đạm đạm cười rộ lên:
“Đúng là sẽ thay đổi, nếu một ngày nào đó chúng ta yêu nhau, cái từ thích này không còn thích hợp nữa.”
Tô Noãn thoáng chốc mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh kia, nụ cười trên mặt Lục Cảnh Hoằng phóng đại, không còn hình tượng một người cao ngạo lạnh lùng nữa, rất giống một cậu học sinh trong sáng đang rơi vào tình yêu đơn phương:
“Em không cần kinh ngạc, em nên biết anh sẽ không tuỳ tiện lên giường với một người phụ nữ.”
Tô Noãn không dự đoán được Lục Cảnh Hoằng sẽ khơi lên chuyện tối ngày hôm qua, anh không có chút nào lúng túng không được tự nhiên, giống như chuyện tối ngày hôm qua đối với anh mà nói chỉ là chuyện thường như ăn cơm bữa.
“Tôi không có, tôi chỉ là tò mò anh có thể mặt không đổi sắc nói ra như vậy, nhất định là từng có rất nhiều phụ nữ đi?”
Trên mặt Tô Noãn đột nhiên hiện lên một lúm đồng tiền xinh đẹp, giọng điệu nhạo báng giống như là đang đùa giỡn cùng Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn cô, độ cong nơi khoé miệng càng thêm rõ ràng:
“Em là đang ghen hả?”
Tô Noãn nụ cười cứng đờ, rủ xuống lông mi vụt sáng, không trả lời.
Lục Cảnh Hoằng thay cô đóng cửa xe, mình cũng lên xe, anh khởi động xe, khoé môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, cũng không nói thêm lời nào.
Tô Noãn sau khi nghiêng đầu nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng trong kính, trông thấy bộ dạng trên mặt anh tựa tiếu phi tiếu, có chút bức bối tức giận, hơn nữa cũng vì chính mình vừa hỏi ra khỏi miệng mà cảm thấy không hiểu ra sao cả.
Tại sao cô lại phải hỏi như vậy, cô không phải nói là cần tỏ ra xem như không để ý sao?
Nếu không thèm để ý, thì bộ dạng bây giờ là như thế nào?
Tô Noãn bắt đầu thấy không được tự nhiên, cô cảm thấy ở trước mặt Lục Cảnh Hoằng không cách nào chịu nổi nữa, vì thế đưa tay ấn nút mở cửa xe:
“Tôi muốn xuống xe.”
“Không được.”
Lục Cảnh Hoằng quay đầu nhìn cô xấu hổ, cười đến càng thêm thâm vị, cô dùng sức đi ấn cái nút, lại phát hiện cửa xe đã bị khoá trái.
Cô căm giận trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng anh lại thuỷ chung cười nhạt nhìn cô, giống như là đang nhìn một con chuột hoa làm nũng buồn cười, mím chặt môi, hơi hơi nheo lại đôi mắt đằng sau mắt kính kia.
“Mở cửa xe ra, tôi muốn xuống xe.”
Tô Noãn cường ngạnh ra lệnh, đôi mắt phượng vốn ngây ngô kia thế nhưng lúc này lạnh nhạt trừng anh, Lục Cảnh Hoằng nụ cười dần dần buông xuống, anh tự tay nhấn một cái nút, cửa xe liền đột nhiên mở ra.
Tô Noãn xuống xe, cô đứng bên cạnh xe, có điểm khó chịu, Lục Cảnh Hoằng im lặng ngồi trên ghế lái, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, không có nhìn cô, dỗ dành cô hay là tức giận.
Cô đã không còn là cô gái nhỏ năm xưa, một Cố Lăng Thành đã cho cô một bài học máu chảy đầm đìa, cô không thích lại bị nắm mũi dẫn đi, sợ phải giẫm lên vết xe đổ, cũng sợ một lần nữa lại bị vứt bỏ.
Cô không rõ ràng lắm quan điểm về tình cảm của Lục Cảnh Hoằng có giống nhau hay không, nhưng cô không muốn trở thành con mồi trong cuộc đua trò chơi này, một lần hai lần, đối với cô mà nói, cũng không khác gì đùa bỡn.
Cô đóng lại cửa xe, liền đi ra ngoài, trên chân còn mang đôi dép da kia, đi chưa được một bước, thân thể liền bị lực độ đuổi theo phía sau kéo lấy, dễ dàng xoay người cô lại.
Lục Cảnh Hoằng cũng không có vì vậy mà hờn giận bực mình, anh một tay ôm eo cô, một tay kia nâng cằm cô lên:
“Em là người phụ nữ đầu tiên cũng là duy nhất nằm ở trên chiếc giường lớn kia, có cần anh nói rõ hơn nữa không?”
Tô Noãn thẳng tắp nhìn vào con ngươi của anh, giống như đang xác định anh có lừa gạt cô hay không, thế nhưng anh lại cúi người hôn xuống, hôn rất sâu, một bàn tay thuỷ chung dịu dàng mạnh mẽ nâng cằm cô:
“Không cần cáo kỉnh với anh, hả?”
Anh có lẽ căn bản không biết cô vì cái gì đột nhiên tức giận, Tô Noãn cũng không giải thích gì nữa, khi Lục Cảnh Hoằng dùng ngữ khí khiêm nhường và lịch sự nói chuyện với cô thì Tô Noãn lại không khỏi khiếp đảm.
Có một số đàn ông, đôi mắt càng tỏ ra dịu dàng, kỳ thật trong lòng càng để ý vô cùng, mà theo hiểu biết của cô đối với Lục Cảnh Hoằng, anh là thuộc loại đàn ông này.
Cho nên, cô im lặng để anh ôm vào ngực, đón nhận nụ hôn mềm mại mà bá đạo này.
Cho đến khi di động vang lên, Tô Noãn mới nhẹ nhàng đẩy Lục Cảnh Hoằng ra, anh cũng cực kỳ phối hợp buông lỏng trói buộc cô, đứng ở một bên không quấy rầy cô nghe điện thoại.
Người gọi điện thoại là Lâm Gia Gia, sau khi ấn nút nghe vọng vào đầu chính là giọng lo lắng ân cần:
“Tiểu Noãn, cậu sao rồi, cảnh sát có làm khó cậu không?”
Tô Noãn liếc mắt thấy Lục Cảnh Hoằng đi nơi khác, hơi xoay người, nói với Lâm Gia Gia đầu bên kia:
“Mình không sao, đã thả ra rồi, lập tức về liền.”
“Thật hả? Vậy tốt rồi, vừa rồi có một người đàn ông gọi điện thoại tới tìm cậu, mình nói cho anh ta biết cậu bị cảnh sát mang đi, sau đó anh ta vội vàng cúp điện thoại, bảo mình đừng lo lắng.”
“Tiểu Noãn, cậu có gặp người đàn ông đó không? Mình nghe ngữ khí của anh ta, giống như là rất có quyền lực đó, hẳn là anh ta đã kêu cảnh sát thả cậu ra hả?”
Tô Noãn nghe Lâm Gia Gia thao thao bất tuyệt báo cáo, ánh mắt thản nhiên, theo bản năng cau lại mi tâm, cô nhìn về phía cửa lớn của cục cảnh sát, lại trong lúc vô ý nhìn thấy bóng dáng ở cửa sổ lầu 2.
Trong lúc cô nhìn sang thì thấy rèm cửa sổ vừa động, thân ảnh kia biến mất trong tầm mắt cô, Tô Noãn cũng đảo tròng mắt, xem như cái gì cũng không có xảy ra, tiếp tục nghe tiếng của Lâm Gia Gia:
“Tiểu Noãn, cậu có đang nghe không?”
“Ừ.”
“Tiểu Noãn, cậu cũng đừng quên cám ơn người ta, a… Chuông cửa reo, mình cúp máy đây.”
“Được, gặp lại sao.”
Tô Noãn cất điện thoại vào túi quần, Lục Cảnh Hoằng liền đi tới:
“Điện thoại của ai?”
“Gia Gia, cô ấy lo lắng tôi còn bị giam.”
Lục Cảnh Hoằng gật gật đầu, liền kéo cô trở lại bên cạnh xe, lúc này đây không hề thân sĩ tao nhã mở cửa xe chờ đợi, mà trực tiếp nhét cô vào bên trong.
“Tối nay mời cô ấy ăn một bữa cơm tiễn đưa đi.”
“Vô duyên vô cớ ăn cơm tiễn đưa làm chi?”
“Không phải em tối nay muốn dọn qua chỗ của anh sao?”
“Tôi có nói qua muốn ở cùng anh đâu, là do anh một mực tự chủ trương thôi.”
Lục Cảnh Hoằng nghe Tô Noãn cãi lại, nhíu mày, một tay đặt trên tay lái, nhìn thấy bộ dạng không chịu khuất phục của cô, lẳng lặng quan sát hồi lâu, Tô Noãn bị anh nhìn thấy sợ hãi, xê dịch thân thể về phía chỗ ngồi bên kia:
“Tôi đang tìm nhà, có nhà thích hợp tôi sẽ lập tức dọn đi.”
Lục Cảnh Hoằng để ý cũng chỉ là do cô ở tại nhà Cố Lăng Thành mua, chỉ cần đi khỏi nơi đó, như vậy có ở cùng anh hay không căn bản không phải là nguyên nhân chủ yếu xung đột mâu thuẫn.
“Nhà ở Thiên Hương Hoa Đình chẳng lẽ không thích hợp sao?”
“Ở đó quá mắc, anh cảm thấy được một người lao động tầng lớp thấp như tôi trả tiền nổi sao?”
“Anh sẽ lấy giá thuê thấp cho em, nếu em tạm thời có chuyện cần xoay tiền, anh sẽ không để ý cho em nợ mấy tháng.”
“Thiên Hương Hoa Đình không cho thuê nhà, theo như tôi được biết, đó là khu nhà của người giàu có ở.”
“Anh là chủ nhà, chằng lẽ còn không thể quyết định là bán nhà hay là cho thuê hay sao?”
Lục Cảnh Hoằng tiếp tục không buông tha làm cho Tô Noãn buồn bực mà chịu thua, cô tìm lý do thoái thác, anh càng mãnh liệt dùng lý do làm cho cô á khẩu không trả lời được, cô biết có nói thêm gì đi nữa thì chỉ có cãi nhau.
“Tôi không muốn cãi nhau với anh, cũng không muốn đến Thiên Hương Hoa Đình ở.”
Tô Noãn trực tiếp thẳng thắn, Lục Cảnh Hoằng nhìn cô, ánh mắt nồng đậm mà không giải thích, anh nói:
“Chúng ta quả thật không nên khắc khẩu, trên thực tế, anh chỉ là muốn thương lượng với em, anh sẽ không bắt buộc em làm chuyện gì, điểm này anh hy vọng em hiểu.”
Khi Lục Cảnh Hoằng nói ra lời này, Tô Noãn thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, chỉ vào mũi anh quở trách anh một chút:
Cái gì gọi là thương lượng, bộ dạng quyết liệt như vậy là đang thương lượng với cô đó sao? Không phải à? Không chừa đường lui cho cô trả lời như vậy chằng lẽ còn không phải là đem ép cô đến góc tường vô lực phản bác sao?
Nếu cái này trong mắt anh được cho là thương lượng, vậy thì chuyên quyền độc đoán mãnh liệt không nói lý lẽ kia trong mắt anh là như thế nào! Là phải đem cô trực tiếp trói lại nhốt ở trong nhà sao?
Lục Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm sắc mặt thay đổi trong nháy mắt của Tô Noãn, giống như nhìn thấu cô lên án tâm tư của anh, ngẫm nghĩ hồi lâu, khởi động xe, khi xe chạy vòng tròn trên đường lớn về khu phố cổ thì mới mở miệng:
“Thời gian ba ngày, tự em suy nghĩ một chút, nếu như đồng ý, gọi điện thoại cho anh.”
Tô Noãn thu hồi ánh mắt đang ngắm phong cảnh, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Tôi có thể cự tuyệt sao?”
“Anh nói rồi anh sẽ không ép buộc em, nếu như em cảm thấy em còn có thể ở trọ nơi đó.”
“Có ý gì?”
————
Lục Cảnh Hoằng tuyệt không nói dối, cô ngay từ đầu quả thật cũng không đoán sai, trong lúc cô từ trên xe bước xuống thì nhìn thấy dân cư ở khu phố cổ đi ngang qua nhìn cô chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Tuy rằng cô đã an toàn trở về, nhưng không có nghĩa là những người hàng xóm làng giềng này sẽ quên một màn rầm rộ giữa trưa, cô chỉ là đứng ở trước thang lầu, liền nhận được vô số ánh mắt quái dị.
“Anh chờ đáp án của em.”
Lục Cảnh Hoằng khẽ cười nhạt, anh nâng bàn tay thon dài của cô, khẽ cúi xuống hôn, hết sức thân sĩ phong độ buông ra, anh thanh nhã mà ung dung tự tin cười làm cho Tô Noãn chợt nhấc chân lên đạp tới.
Chỗ mắc cá chân của Lục Cảnh Hoằng lần nữa bị trúng 1 kích, anh khẽ cau mày, không có cúi người nhìn kỹ vết thương, mà là hơi có vẻ buồn bực nhìn Tô Noãn lẩm bẩm nói:
“Anh nghĩ là em sẽ không lập lại chiêu cũ, vì cái gì cứ nhè ngay một chỗ mà đá?”
“Tôi cũng nghĩ là anh sẽ né tránh.”
Tô Noãn được như ý ngoài cười nhưng trong không cười, Lục Cảnh Hoằng mày nhíu càng chặt hơn, anh nhìn chằm chằm đôi mắt phượng giảo hoạt chớp động của cô, thở dài, lại không có bao nhiêu ý trách cứ:
“Anh không nghĩ là em đối với anh lại nhẫn tâm như vậy.”
Có chút giống người yêu liếc mắt đưa tình, Tô Noãn quẫn bách nhưng nhếch miệng, vành tai có chút đỏ lên, mất tự nhiên trả lời:
“Tôi vẫn cảm thấy anh thuộc dạng người đi trước một bước lên kế hoạch hoàn hảo mười bước.”
“Nhưng một cước này cũng không nằm trong kế hoạch của anh, giống như anh sẽ thích em cũng vượt ra khỏi phạm vi năng lực kế hoạch của anh…”
“Xem như tôi chưa nói gì, hẹn gặp lại.”
Tô Noãn không muốn cùng Lục Cảnh Hoằng tiếp tục nói nhảm, cô nói không lại anh, vô luận là cãi cọ hay là lời ngon tiếng ngọt, cô luôn luôn rơi vào thế hạ phong, cô chạy lên thang lầu, để mặc Lục Cảnh Hoằng đứng nguyên tại chỗ.
Về phần dọn ra khỏi đây, phải đến Thiên Hương hoa đình hay là tìm nơi khác ở, đó là chuyện của ba ngày sau, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không cấp bách lắm, cũng đủ để cho cô nghĩ ra được một kế sách tốt.
Mới vừa mở cửa nhà ra, Lâm Gia Gia liền chạy tới, ôm cô nhìn lên nhìn xuống không ngừng, Tô Noãn cũng không có đi né tránh, thản nhiên mỉm cười, thời điểm Lâm Gia Gia buông cô ra nói kèm một câu:
“Tiểu Noãn, vừa rồi có vị tiểu thư tới tìm cậu, vẫn còn ngồi chờ trong phòng khách kìa.”
Tô Noãn theo hướng ngón tay Lâm Gia Gia chỉ nhìn lại, liền nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm tao nhã ngồi trên ghế sofa, một đôi tay thon dài xinh đẹp để ở trên đầu gối, khi chú ý tiếng vang ở cửa thì liền xoay người lại.
Doãn Thuỵ Hàm mất đi hai đứa con gắng gượng thoát khỏi khổ sở, Tô Noãn đứng ở cửa không có đi vào nửa bước, mà cô ấy lại chủ động đứng dậy, đứng ở trong phòng khách hướng Tô Noãn gật đầu cười.
Tô Noãn nhíu mày lại, nhìn mà không hiểu dụng ý tới nơi đây của Doãn Thuỵ Hàm, cô ta một đầu tóc đen dài để xoã, để lộ tuổi trẻ quyến rũ, bông tai khảm kim cương, cần cổ trắng nõn ưu nhã thơm mát, chiếc váy prada mùa đông màu đen, biểu tình trên mặt cao quý mà ôn hoà.
Tô Noãn chưa từng quên ngày đó ở trong bệnh viện Doãn Thuỵ Hàm đối với mình nhìn như kẻ thù, cô ta đem cái chết của con gái oán hận phát tiết trên người cô, Doãn Thuỵ Hàm đã sớm cho rằng cô hại chết Niếp Niếp.
Mà Doãn Thuỵ Hàm hiện tại xuất hiện ở đây, là có ý gì, trong con mắt của Doãn Thuỵ Hàm thâm thù đại hận sâu như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà mất đi sao?
Không, cô chưa từng cảm thấy Doãn Thuỵ Hàm là cây đèn cạn dầu, nếu Doãn Thuỵ Hàm là một người phụ nữ vô tội tốt bụng, như vậy gần 3 năm trước cô ta cũng sẽ không gọi một cuộc điện thoại cho cô.
“Tiểu Noãn, vừa rồi cúp điện thoại một chút, Cố phu nhân đã tới, mình vốn muốn gọi cho cậu, nhưng Cố phu nhân nói cô ấy có thể đợi, cho nên không nói cho cậu biết.”
Lâm Gia Gia không biết ân oán thị phi giữa Tô Noãn và Doãn Thuỵ Hàm, chỉ là ở đây tốt bụng giải thích, nhận thấy được vẻ mặt Tô Noãn lãnh cảm thì không khỏi giảm nhẹ âm lượng, lo lắng nhìn về phía Doãn Thuỵ Hàm.
“Lâm tiểu thư, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với Tô tiểu thư, hy vọng cô có thể tránh một chút.”
Doãn Thuỵ Hàm hướng Lâm Gia Gia khiêm tốn nhã nhặn cười cười, Lâm Gia Gia do dự nhìn Tô Noãn, muốn trưng cầu ý kiến Tô Noãn, Tô Noãn vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô trở về phòng:
“Gia Gia, cậu vào trước đi, nếu như có chuyện mình sẽ gọi cậu.”
“Ừ, vậy mình về phòng trước đây.”
Đưa mắt nhìn Lâm Gia Gia vào phòng đóng cửa lại, Tô Noãn thản nhiên liếc mắt nhìn Doãn Thuỵ Hàm, lập tức hướng phòng khách đi vào, rót ly nước uống, mà Doãn Thuỵ Hàm vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“Tôi không nghĩ tới cô sẽ tới đây, cô muốn gì, trực tiếp nói rõ đi.”
Tô Noãn đặt lại ly nước liền ngồi xuống ghế sofa, ngữ khí thản nhiên, Doãn Thuỵ Hàm không có bởi vì Tô Noãn vô lễ mà tức giận, ngay cả lông mi cũng không có động một cái, cũng ngồi xuống theo, động tác cử chỉ so với Tô Noãn không biết tao nhã gấp bao nhiêu lần.
“Tôi biết chuyện lần trước ở bệnh viện, thần chí không rõ nên tôi đối với Tô tiểu thư có nhiều hiểu lầm, cho nên lần này cũng thuận tiện đến nói xin lỗi, hy vọng Tô tiểu thư đừng để trong lòng.”
Tô Noãn cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi lên, cô không cần ngẩng đầu cũng biết biểu tình trên mặt Doãn Thuỵ Hàm, mặc kệ cô ta là thành tâm hay giả ý, cô đều chẳng muốn đi để ý tới.
“Nếu như là vì chuyện kia, vậy cô có thể đi được rồi, tôi cũng không có để ở trong lòng, vì người và việc không liên quan cứ để canh cánh trong lòng, không đáng không phải sao?”
Ngẩng đầu lên nhìn Doãn Thuỵ Hàm trên mặt chợt loé lên vẻ mặt không rõ, Tô Noãn cũng chỉ là nhẹ cười, không cần nói cũng hiểu, nhưng Doãn Thuỵ Hàm thế nhưng không có vì vậy mà thật sự rời đi, mà là ngồi ở đó cùng cô xem ti vi.
Hồi lâu sau, Doãn Thuỵ Hàm mới mở miệng, giống như là đã suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc dùng từ mới dám nói với cô:
“Tô tiểu thư, tôi không biết có phải hay không cô đã biết, từ lần phẫu thuật đó tôi không thể sinh con nữa, có thể ngay cả cuộc sống vợ chồng căn bản cũng không thể thoả mãn Cố Lăng Thành.”
Doãn Thuỵ Hàm nói liên tục, âm thanh cũng không lớn, thậm chí là có chút rõ ràng, Tô Noãn tay đang bấm chuyển kênh dừng lại một chút, nhưng nháy mắt liền khôi phục như thường, bất quá cũng chỉ là kinh ngạc 1 giây.
Cô mặc kệ chuyện cuộc sống vợ chồng Doãn Thuỵ Hàm cùng Cố Lăng Thành, cô cũng không có nhàm chán đến mức muốn đi tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của người khác, nhắc tới cuộc sống vợ chồng, Tô Noãn không khỏi không nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua ở nhà Lục Cảnh Hoằng.
Vẻ mặt Tô Noãn có chút hốt hoảng, vẻ mặt này lọt vào tầm mắt Doãn Thuỵ Hàm vẫn luôn chú ý nhìn cô, nhưng Doãn Thuỵ Hàm cũng không biết Tô Noãn thất thần là bởi vì Lục Cảnh Hoằng, mà không phải Cố Lăng Thành.
“Tôi có nghe Lăng Thành nhắc qua những năm cùng Tô tiểu thư sống chung, tuy rằng đoạn hôn nhân kia không bệnh mà chết, hoặc nhiều hoặc ít nguyên nhân cũng bởi vì tôi, nhưng tôi cũng hy vọng Tô tiểu thư đừng oán hận Lăng Thành.”
Tô Noãn dừng lại động tác đổi kênh, quay đầu, như có điều suy nghĩ quan sát Doãn Thuỵ Hàm, cô ta cũng không biến sắc nhìn lại cô, ánh mắt không trốn tránh cũng không có ý đồ tính toán gì.
“Cô đã biết nguyên nhân bởi vì cô, vậy cô càng không nên xuất hiện ở trước mặt tôi, cô nên rõ ràng, so với Cố Lăng Thành, kỳ thật tôi lại càng không chào đón cô.”
Doãn Thuỵ Hàm nhẹ nhàng mím môi cười nhạt, rồi sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Noãn:
“Đúng vậy, cho nên ông trời cho tôi báo ứng, để cho tôi ở thời khắc phong thái rực rỡ mất đi một đứa con gái quan tâm nhất hết thảy, kết quả như vậy, cũng coi như là không có lỗi với Tô tiểu thư mất đi những thứ kia.”
“Cô đừng nói với tôi, hiện tại cô ngồi ở đây là vì muốn cùng tôi thảo luận nhân quả luân hồi, những lời này, cô nên đi nói với Cố Lăng Thành, để cho anh ta cũng tin tưởng chuyện nhân quả báo ứng này, mà không phải cùng tôi nói xem có hay không.”
Doãn Thuỵ Hàm nhìn thấy bộ dạng cảnh giác đối chọi gay gắt của Tô Noãn, gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt sáng tỏ, trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng nói ra mục đích thật sự khi tới đây:
“Tôi biết Tô tiểu thư vẫn luôn rất yêu Lăng Thành, nếu như Tô tiểu thư cũng nguyện ý, xin cô sống chung với Lăng Thành, nếu như là Tô tiểu thư sinh ra đứa bé, tôi nghĩ Lăng Thành nhất định sẽ rất yêu thương.”
Tô Noãn lạnh lùng nhìn thẳng vẻ mặt gần như khẩn thiết của Doãn Thuỵ Hàm, sâu kín phun ra mấy chữ:
“Ý của cô là, để cho tôi mang thai hộ giúp hôn nhân của cô và Cố Lăng Thành sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...