Màn đêm buông xuống, phòng sách bên trong biệt thự mấy người đàn ông dưới ánh sáng mờ tối ngồi im lặng trên ghế sofa, trên bàn trà đặt một cái điện thoại, đúng là Tô Noãn mất tích, bọn họ căng thẳng thần kinh chờ đối phương gọi điện thoại tới uy hiếp đòi tiền bạc.
Trầm mặc thật lâu, có người từ trên ghế sofa đứng dậy bước đến phía trước cửa sổ, vén bức rèm nhìn bầu trời đêm bên ngoài, ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng khuôn mặt anh, đúng là Thái Luân Tư nghe tin chạy tới, anh ngưng mi quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Ansel, bây giờ báo cảnh sát còn kịp, thừa lúc tình thế còn chưa có nghiêm trọng.”
Lục Cảnh Hoằng cái gì cũng không nói, anh nhìn chằm chằm điện thoại, không có bất kỳ biểu tình nào.
Thái Luân Tư than nhẹ một tiếng, nếu bị bắt không phải là Tô Noãn, chỉ sợ Lục Cảnh Hoằng ngay cả phản tặc cũng sẽ không đợi, trực tiếp giao cho cảnh sát trực tiếp đến xử lý tên bắt cóc, còn mình thì toàn thân thoái lui, ngồi trên vách đá mà nhìn sự tình phát triển.
Thái Luân Tư đảo mắt nhìn về phía Cố Lăng Thành ngồi đối diện Lục Cảnh Hoằng, anh không nghĩ tới Lục Cảnh Hoằng thế nhưng có thể ôn hoà nhã nhặn ở chung một chỗ với Cố Lăng Thành như vậy, anh cho rằng Lục Cảnh Hoằng sẽ đánh lớn một trận với Cố Lăng Thành, khi cậu ta biết mấy ngày nay Cố Lăng Thành thừa dịp cậu ta đi vắng thế nhưng muốn bắt cóc Tô Noãn, kết quả hai người đàn ông này chỉ là ăn ý ngồi chờ điện thoại ở đằng kia.
Cửa biệt thự được mở ra, Kiều vội vàng đi đến trước mặt Lục Cảnh Hoằng, đem tư liệu mình thu thập được để trên bàn:
“Lục bộ, camera trên đường quay được bảng số chiếc xe kia là giả, cho nên cảnh sát giao thông cũng không truy ra được tung tích cụ thể chiếc xe bắt cóc Tô tiểu thư, màn bắt cóc này chắc chắn là đã được lên kế hoạch cặn kẽ.”
Lục Cảnh Hoằng thuỷ chung không nói lời nào, chỉ là sắc mặt càng ngày càng tối tăm, vẻ mặt sương lạnh bao trùm, mà Kiều tiếp tục đem tư liệu mở ra để cho Lục Cảnh Hoằng coi, không quên giải thích một phen:
“Tô tiểu thư ở Mị Ảnh lên như diều gặp gió khiến cho những người đứng đầu Mị Ảnh mâu thuẫn xung đột, lần này thương nhân nước ngoài cạnh tranh đấu thầu, Tô tiểu thư vô cùng có khả năng đoạt giải, bởi vậy rất có khả năng đối thủ cạnh tranh bắt cóc Tô tiểu thư.”
Cơ hồ là Kiều vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên, cũng không phải là di động mà là máy bàn riêng trong biệt thự, Thái Luân Tư và Kiều liếc nhìn nhau, xem ra bọn cướp hẳn là rất quen thuộc với Lục Cảnh Hoằng, đó cũng không phải là chuyện tốt.
Chuông điện thoại cứ như vậy vang chói tai quanh quẩn trong phòng khách, Lục Cảnh Hoằng và Cố Lăng Thành đồng thời phản xạ có điều kiện giống nhau đứng dậy, đều vươn tay muốn nghe điện thoại, nhưng bàn tay Cố Lăng Thành cuối cùng dừng lại giữa không trung, Lục Cảnh Hoằng cầm lấy điện thoại.
Là một dãy số xa lạ, Lục Cảnh Hoằng nhấn nút nghe, đầu bên kia liền truyền đến giọng một người phụ nữ mang âm thanh kiều mỵ tức giận, trong ngữ điệu là tràn đầy đùa cợt cùng châm chọc: “Mạnh khoẻ chứ, Lục bộ trưởng.”
“Tô Noãn ở đâu, cô muốn cái gì, nói rõ ra đi.”
Lục Cảnh Hoằng đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí bình bình đạm đạm, nghe không ra một chút ít lo lắng không yên.
Người phụ nữ cười khanh khách vài tiếng, sau đó không còn âm thanh, Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, trong ống nghe vắng vẻ liền truyền đến tiếng âm thanh va chạm của đồ vật bằng sắt cùng tiếng giày cao gót, anh chờ trong chốc lát chợt nghe thấy một âm thanh dặn dò bình tĩnh:
“Lục Cảnh Hoằng không cần lo cho em, báo cảnh sát…”
Là tiếng của Tô Noãn, chỉ là cô còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại liền vang “ba” một tiếng, một cái bạt tay, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Lục Cảnh Hoằng bàn tay nắm điện thoại gắt gao giữ chặt, anh cảm giác được thân thể của mình nhẹ nhàng run rẩy:
Ống nghe truyền đến tiếng nói ồn ào không rõ, sau đó người đàn bà kia giống như nhớ tới điện thoại trong tay, cô ta hình như trở nên nóng nảy, không còn bình tĩnh như lúc đầu: “Anh có báo cảnh sát không?”
Lục Cảnh Hoằng bàn tay đặt trên đùi nắm thành quyền, các đốt ngón tay xanh trắng nổi lên, hầu kết trên cổ anh lên xuống vài cái, giống như nổi lên tâm tình của mình, sau một lát lãnh đạm trả lời: “Không có.”
“Ha ha, rất tức thời đó, bất quá đáng tiếc, anh đã cho người khác biết.”
“Tôi rất xin lỗi.” Lục Cảnh Hoằng nghe thấy âm thanh của mình trở nên khàn khàn, đó là do ẩn nhẫn lửa giận đưa đến: “Các người muốn cái gì cũng được, tôi lập tức đi chuẩn bị, chỉ cần thả cô ấy an toàn trở về.”
Người phụ nữ cười rộ lên: “Thật sự cái gì cũng có thể sao? So với Lục bộ trưởng rộng rãi ra tay, chúng tôi những dân thường nhỏ bé ngược lại chính là thực sự không coir a gì, những người bạn kia của anh rất dễ gây chuyện, tôi cũng không dám mạo hiểm phiêu lưu để cho bọn họ phá hư chuyện tốt của tôi, tôi không biết khi tôi đối với đồ tôi muốn của anh còn cảm thấy hứng thú hay không.”
“Tôi sẽ lập tức bảo bọn họ không nhúng tay vào chuyện này.”
“Anh cứ như vậy tin chắc mình làm được?”
“Các người không có lý do không tin tôi, không nên thương tổn cô ấy, tôi sẽ các người những gì các người muốn, tôi biết cô nhất định hiểu rõ về tôi nên mới gọi cuộc điện thoại này.”
Lục Cảnh Hoằng lạnh nhạt nói, anh thậm chí chậm rãi bưng ly trà trên bàn trà chậm rãi uống một ngụm, nhìn qua vừa lòng nhàn nhã:
“Thật ra người các người muốn tìm là tôi, không nên thương tổn cô ấy, cô ấy bất quá là con gái, trừ phi các người thả cô ấy, nếu không cô ấy căn bản trốn không thoát, cho nên đừng động tới cô ấy, chờ tôi qua đó.”
Vài người bên trong phòng khách nghe thấy Lục Cảnh Hoằng nói như vậy, cũng không khỏi nhìn chòng chọc điện thoại trong tay Lục Cảnh Hoằng, bọn họ đại khái nghe được một ít lời nói đứt quãng, cũng chỉ có mình Lục Cảnh Hoằng có thể nghe hiểu rõ ý đối phương.
“Như vậy à, cô ấy bấ quá là con gái.” Người phụ nữ ha ha cười, “Bất quá cô ta thự sự là một cô gái xinh đẹp, có thể khiến cho đàn ông xúc động, ha ha, Lục bộ trưởng lúc trước chắc cũng là vì vậy bị dụ dỗ a?”
“Không nên chạm vào cô ấy!”
Lục Cảnh Hoằng âm thanh có chút trở nên lãnh túc, để lộ lo lắng áp chế, người phụ nữ cười rộ lên, nở nụ cười thật lâu:
“Đây cũng là điều tôi không thể đảm bảo, cho nên Lục bộ trưởng động tác phải nhanh, nếu chậm một giây, chuyện có thể không phải như vậy.”
“Rốt cục cô muốn cái gì?”
Khôi phục lý trí Lục Cảnh Hoằng thu lại thần thái luống cuống, âm thanh nghe vào giống như là từ trong phòng băng phát ra, rầu rĩnh, lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt, người phụ nữ ngẩn ra, lập tức như cũ cười yếu ớt:
“Không hổ là quan ngoại giao, lâm nguy không sợ, tôi muốn tài liệu cùng bản thiết kế Tô Noãn cạnh tranh đấu thầu, ngoài ra tôi còn thiếu một trăm ngàn đô mới có thể mua cái hạng mục cạnh tranh đấu thầu kia.” Cô ta dừng một lát, giống như cho Lục Cảnh Hoằng thời gian tự tiêu hoá: “Trước hừng đông sáng tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh cần phải đi một mình.”
Không hề nghe Lục Cảnh Hoằng mở miệng liền cúp điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến tiếng rè rè, Lục Cảnh Hoằng đứng lên, những người khác đều lặng lẽ nhìn anh, anh chỉ là quay về phía Thái Luân Tư phân phó: “Giúp tôi nghĩ cách trong vòng một tiếng đồng hồ có được một trăm ngàn đô.”
Thái Luân Tư nhìn Lục Cảnh Hoằng là phân phó công việc cho Kiều, trong lòng không biết là cảm xúc gì, khi Lục Cảnh Hoằng xoay người đi lên lầu thì Cố Lăng Thành chặn đường đi của anh, giơ tay bám chặt bờ vai anh:
“Tôi và anh cùng đi.”
Lục Cảnh Hoằng nhẹ nhàng lạnh lùng cười nói: “Tuy rằng tôi rất cảm ơn anh cho tôi biết chuyện này, nhưng đây là chuyện của tôi và Noãn nhi, cũng không cần người ngoài đến giúp đỡ, lòng tốt của anh trong lòng tôi hiểu.”
Cố Lăng Thành nhíu mày run sợ: “Anh cứu được cô ấy sao?”
“Chưa thử qua làm sao biết, nếu cứu không được tôi sẽ liền tự vẫn cùng cô ấy, anh phải biết rằng thật ra anh đi chẳng giúp được cái gì cả, bây giờ anh đi đi.”
Lục Cảnh Hoằng tuyệt không khách khí hạ lệnh đuổi khách, Cố Lăng Thành nhíu mày híp mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng chỉ hất tay anh ra đi lên bậc thang, bước chân mau lẹ kiên nghị, giống như đã tính trước nắm giữ tất cả.
Chợt trong máy fax chạy ra mấy trang giấy, Kiều lúc này đi qua nhanh chóng lấy ra xem, anh không ngừng xem, sắc mặt bộ phát nặng nề, xem xong tờ cuối cùng đi tới bên cạnh cầu thang, đưa cho Lục Cảnh Hoằng:
“Lục bộ, anh đoán đúng, ngày đó vội hoả táng cũng không có hoả táng thi thể, giữa chừng có người lén vào mang thi thể đi, người kia… có thể là Lý Tư Đặc…”
Trong biệt thự bỗng nhiên không tiếng động, cho dù ngay từ đầu từng có suy đoán, nhưng chân chính nghe được tin tức này thì vẫn là bất ngờ khiếp sợ, Lục Cảnh Hoằng lật trở mấy lần tài liệu điều tra trong tay, nhanh chóng xoay người lên lầu.
—————-
Một cái tát kia hung hăng tát vào mặt Tô Noãn, Tô Noãn không thể át chế quay mặt sang một bên, hai má lập tức sưng đỏ, cô nghe thấy tiếng bước chân thong thả của Nam Giản Tâm trong phân xưởng, cũng nghe thấy Nam Giản Tâm uy hiếp Lục Cảnh Hoằng.
Tô Noãn nhắm mắt lại thở hổn hển, trong lỗ mũi đều là không khí dơ bẩn, cô cố gắng bình phục đáy lòng cuồn cuộn sóng của mình, lần nữa hé mắt nhìn về phía người ngồi trên ghế, cô gái toàn thân mặc một bộ quần áo màu trắng nghỉ ngơi.
Như thế nào Tô Noãn cũng không nghĩ tới lại là cô ta, làm sao có thể, rõ ràng là cô ta chết ở trước mặt cô, làm sao có thể hồi sinh sống lại, cổ thi thể hoá thành hũ tro cốt trong nhà tang lễ kia vậy là cái gì?
Người vốn đang cúi đầu ngồi ở chỗ kia giống như là đón nhận ánh mắt Tô Noãn, liền quay đầu nhìn sang, mũ lưỡi trai vốn cố ý đè thấp hơi giơ lên, lộ ra khuôn mặt trong bóng mờ, tái nhợt tới không nhìn thấy một tia huyết sắc.
Hai mắt xưa nay nhẹ nhàng như nước giờ phút này chứa đựng nụ cười thâm vị, bờ môi phấn đạm của cô ta vểnh lên, nhìn xuống Tô Noãn trên mặt đất hai mắt mở to, chậm rãi đứng dậy đi về phía Tô Noãn, giống như nhàn rỗi đi dạo sau ánh hoàng hôn:
“Nhìn thấy em có phải cảm thấy rất đáng sợ hay không, thật ra em cũng không có ngờ tới nhanh như vậy đã được gặp lại chị, Tô Noãn, à, hẳn là nên gọi chị là Cù Ý Noãn, chị của em…”
Tô Noãn không muốn nhìn hai mắt ôn hoà của Ninh Nhi, cảm giác được điều này thật dối trá đáng sợ, cô vẫn còn có chút không thể tin, Thiên sứ thế nhưng lại giao dịch với ma quỷ, đối mặt Tô Noãn không thèm nhìn, Ninh Nhi cười cười, trong suốt tốt đẹp như trước:
“Vốn là, em cũng không muốn sớm như vậy xuất hiện, chỉ là Lục Cảnh Hoằng lại đột nhiên tìm người điều tra em, những người đó giống như chó điên cắn chặt không buông, em cũng không có cách nào khác, đành phải mời chị đến đây thôi.”
Ninh Nhi cúi người xuống hai mắt không chớp chớp nhìn chăm chú Tô Noãn ngồi im lặng ở chỗ kia, làn da tráng nõn, mà bây giờ đã muốn phủ kín một lớp tinh tế bụi bậm, cái cằm nhọn hơi nhô lên trong ánh sáng lấp lánh.
“Em đột nhiên phát hiện chị thật sự rất xinh đẹp, giống như nữ thần Muse trong thần thoại Hy Lạp.”
Tô Noãn quay đầu chống lại hai mắt trong suốt đơn thuần của Ninh Nhi, cô lại nhìn thấy trong đáy mắt màu nâu đen của Ninh Nhi là ghen ghét, đó là một đôi mắt phẫn nộ cùng ngoan tuyệt muốn phá huỷ hết sức đồ vật đẹp.
“Cô hao hết tâm tư giả chết, lại hợp tác với Nam Giản Tâm bắt trói tôi tới đây, rốt cuộc muốn thế nào?”
Tiếng Tô Noãn hỏi quanh quẩn trong phân xưởng vắng vẻ, ánh mắt của cô dừng lại ở vị trí bụng của Ninh Nhi, Ninh Nhi tự nhiên cũng đoán được Tô Noãn đoán gì, cũng không phủ nhận, nâng lên đôi mi đen nhánh thanh tú hãy còn cười đến vui vẻ:
“Chị không phải đã đoán được rồi sao, tại sao còn muốn hỏi em? Em bỗng nhiên hiểu được chú Lê tại sao đối với em khách khí xa cách như vậy, lại coi trọng chị như vậy, bởi vì chị luôn không ngừng đem thông minh của mình khoe khoang.”
Ninh Nhi cười đến phiếm lãnh, điều này làm cho dung nhan xinh đẹp yên tĩnh cố tình tạo ra của cô ta nhìn qua có chút dữ tợn, bản thân cô ta lại không để ý, không chút do dự lấy mũ lưỡi trai xuống, không có mái tóc đen dài hiền thục, chỉ có đầu trọc, khoé miệng ngấn cười:
“Biết không, chị, từ năm tuổi em đã bắt đầu không thể để tóc, bởi vì em phải trị bệnh bằng mấy thứ hoá chất chết tiệt, em không thể không nhìn những sợi tóc trân quý từng sợi một rơi rụng, cho đến một ngày, em chỉ sờ thấy một cái đầu trọc.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ninh Nhi ngẩng đầu vuốt những sợi tóc nhỏ bé không thể mọc ra trên đỉnh đầu của mình, trong mắt hiện lên một luồng chán ghét cam chịu, ngược lại khi đã khôi phục nhìn về phía Tô Noãn thản nhiên tươi cười, ánh mắt đã tràn ngập khát khao hạnh phúc:
“Biết không em hâm mộ chị nhiều, cho nên cũng muốn sống còn khoẻ mạnh như chị, sau đó để cho người em yêu mến nhìn thấy một Cù Ý Ninh hoàn toàn mới, mà không còn là ma ốm trên giường bệnh kia cái gì cũng không thể làm!”
“Nhưng điều này không thể trở thành cái cớ để cô hại người khác, Thiên sứ cũng sẽ không giao dịch với ma quỷ, Ninh Nhi.”
Tô Noãn gợn sóng không sợ hãi tự thuật khiến cho Ninh Nhi vẻ mặt cứng đờ, tha lại vẻ mặt ngọt ngào, lạnh lùng quét mắt nhìn Tô Noãn đang bị trói: “Thiên sứ?” Đột nhiên giễu cợt cười ra tiếng, “Thiên sứ có cái gì tốt, chốn về của Thiên sứ là thiên đường, đó chưa bao giờ là điều em muốn, em cũng không có làm tổn hại người khác a…”
Ninh Nhi dừng lại, nhìn Tô Noãn ha ha cười: “Chị là chị ruột của em, quả thận của em không tốt, dù sao chị cũng có hai quả, hiến cho em một quả cũng sẽ không chết, chính là chị ích kỷ không chịu, tình nguyện trơ mắt nhìn em đi tìm cái chết, cũng không chịu đem thận cho em… Chị, em không muốn chết, chị cảm thấy em nên làm thế nào?”
Trong phân xưởng mờ tối, tiếng cười của Ninh Nhi có chút âm trầm, Tô Noãn đã hiểu Ninh Nhi muốn làm cái gì, cô ta muốn thận, cô ta giả chết bất quá là muốn mọi người buông lỏng cảnh giác, lại không nghĩ rằng bị Lục Cảnh Hoằng điều tra được, chỉ có thể bí quá hoá liều, Nam Giản Tâm cần tài liệu đấu thầu, Ninh Nhi cần thận của cô, cho nên bọn họ hợp tác.
“Tại sao chị lại nhìn em như vậy? Là cảm thấy cái đầu trọc bóng lưỡng của em xấu xí hay sao?”
Ninh Nhi ra vẻ không hiểu sờ sờ đầu mình, cười khanh khách một tiếng, từ phía sau lấy ra một phần văn kiện, giơ lên trước mặt Tô Noãn: “Bất quá chị yên tâm, sau khi em có thể sống khoẻ mạnh giống chị, tóc của em cũng sẽ mọc ra.”
Tiếp theo dưới ánh đèn ảm đạm Tô Noãn nhìn thấy hàng chữ trên văn kiện, là bức thư đồng ý hiến nội tạng, mà chỗ ký tên người được hường chính là Ninh Nhi, đến nỗi chỗ người hiến tặng bỏ trống, còn thiếu tên của cô.
“Ninh Nhi cô điên rồi, cô biết mình đang làm gì sao?”
“Em tự biết mình đang làm cái gì.” Ninh Nhi đối mặt ánh mắt lạnh lùng chất vấn của Tô Noãn, cũng thu hồi tươi cười, giữa chân mày là ôn hoà sắc bén, vẻ mặt kiên quyết mà tự tin: “Toàn bộ cũng đều được tiến hành từng bước, chị bất hạnh chết trong tại nạn xe cộ, bởi vì khi còn sống đã đồng ý ký tên lên thư quyên tặng bộ phận, cho nên em gái Cù Ý Ninh luôn được điều dưỡng ở nước ngoài của chị, có được hai quả thận của chị.”
Khi Ninh Nhi tuyên bố kế hoạch sặc mùi máu tanh tàn nhẫn của mình thì mặt không đổi sắc, thậm chí là nóng lòng kích động muốn thử, cười đến giống như là trẻ con trong sáng mới ra đời: “Chị cảm thấy kế hoạch của em thế nào? Có phải là không chê vào đâu được hay không?”
Tô Noãn nhìn thấy Ninh Nhi như vậy, cảm giác giống như là đang nhìn một Thiên sứ miệng đầy máu tanh, đột nhiên một trận buồn nôn, Ninh Nhi đã nhận ra Tô Noãn đối với mình chán ghét vứt bỏ, tươi cười thông đạm, ngồi trở lại trên ghế, nhìn chằm chằm Tô Noãn nói:
“Người sống khoẻ mạnh giống như chị vậy làm sao lý giải được khát vọng sinh mạng đối với em, tình thân, tình yêu, tình bạn, những thứ đó vốn thuộc về em, lại bởi vì sự xuất hiện của chị làm cho em hai bàn tay trắng, Lục Cảnh Hoằng đối với em chẳng thèm nhìn tới nhưng em cố nhường nhịn, chỉ là tại sao ngay cả ba mẹ của em cũng muốn thay đổi?”
“Bọ họ đều mơ tưởng có một cô con gái có nụ cười ấm áp, linh hồn sinh động, em đây tính là cái gì, em chống đỡ bệnh tật chỉ đấu tranh tình yêu cũng bị chị đoạt đi, còn có cái gì có thể cho em sống sót? Khi bọn họ muốn dùng mọi cách để bồi thường cho chị thì có nghĩ tới em sắp chết hay không, nhưng chị của em cũng không chịu đem một quả thận cho em!”
Tiếng chỉ trích của Ninh Nhi hơi có chứng cuồng loạn, Tô Noãn lại bình tĩnh khác thường, chỉ thản nhiên nhìn Ninh Nhi điên cuồng, Ninh Nhi lại bỗng nhiên dừng lại, nâng lên đầu ngón tay lau đi một giọt lệ, bình phục cảm xúc kích động:
“Người xấu xa như chị có cái gì tốt mà sống ở trên đời, Thượng Đế thật là không công bằng.”
“Gọi điện thoại kêu Lục Cảnh Hoằng đừng tới, chị phải là của em, mặc kệ chuyện của anh ta.”
“Chị quan tâm tới anh rể sao? Chị yên tâm đi, em sẽ không làm gì anh rể đâu.” Ninh Nhi vuốt cái cằm nhọn, như suy nghĩ điều gì gật đầu một cái, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Tô Noãn: “Chờ sau khi cchij qua đời, em sẽ thay chị chăm sóc tốt anh rể, chị bởi vì có trái tim của Lục Thiếu Thần nên anh rể thích chị, em đây có thận của chị, anh rể nhất định cũng sẽ quý trọng em giống như đối với chị!”
“Không từ thủ đoạn để đạt được như vậy, cho dù Lục Cảnh Hoằng ở bên cạnh cô, cô vẫn như trước đây không có hạnh phúc, bởi vì đêm khuya cô nằm mộng cô sẽ bị ác mộng bủa vây bừng tỉnh, Ninh Nhi, đây mới thật là điều cô muốn sao?”
Ninh Nhi bởi vì những lời Tô Noãn thuận miệng nói mà khuôn mặt tro tàn, nhưng cô ta lập tức liền cười khẽ che dấu cảm xúc,:
“Làm sao mà em không nghĩ tới, tất cả bất hạnh và tội ác đều là do chị mang tới, chỉ cần chij chết, mọi chuyện cần thiết cũng đều chấm dứt, ba, mẹ, anh rể, em, đều cũng sẽ có lại cuộc sống hạnh phúc!”
Cửa phân xưởng rộng lớn được mở ra, một cỗ gió đêm thổi tới, cũng cắt đứt đối thoại giữa Tô Noãn và Ninh Nhi, Tô Noãn hành động bất tiện nên chỉ có thể quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Nam Giản Tâm đi tới, cô ta mang nụ cười đắc ý trên mặt:
“Thế nào, tiểu thư Ninh Nhi, cùng chị gái ôn chuyện riêng ra sao rồi?”
Ninh Nhi đối với Nam Giản Tâm cũng không có thái độ tốt gì, thậm chí có chút xem thường: “Chúng tôi chỉ là theo nhu cầu hợp tác quan hệ, cô không có tư cách thăm dò nội dung nói chuyện giữa tôi và con mồi của tôi.”
Nam Giản Tâm khẽ hừ một tiếng, cũng không thèm để ý, hai tay vẫn khoanh trước ngực nhìn về phía Tô Noãn: “Tại sao bị bắt cóc vẫn còn lạnh lùng bình tĩnh như thế, bản thân tôi thật muốn xem một lát Lục Cảnh Hoằng đến đây, cô còn có thể bình tĩnh như vậy hay không.”
“Đừng quên cô đã đồng ý với tôi, đạt được những thứ cô muốn, không cho phép cô thương tổn anh ấy.”
Ninh Nhi ôn hoà cảnh báo đổi lấy Nam Giản Tâm không chút để ý trả lời: “Lục Cảnh Hoằng làm hại tôi thảm như vậy, cô cảm thấy tôi sẽ để cho anh ta hoàn hảo không bị tổn thương gì đi ra ngoài hay sao? Ninh Nhi tiểu thư, ha ha, cô rất đơn thuần.”
“Cô không thể không giữ chữ tín…”
“Cô có từng thấy lưu manh giữ chữ tín không?”
Nhìn thấy Nam Giảng Tâm cùng Ninh Nhi cãi vả, Tô Noãn lại bắt đầu bất an, bởi vì cô phát hiện Nam Giản Tâm muốn đối phó Lục Cảnh Hoằng, cô bắt đầu phát run, bởi vì sợ mà phát run, cô không biết mình nên làm gì để bảo vệ Lục Cảnh Hoằng.
Tốt nhất Lục Cảnh Hoằng đừng tới, anh nên báo cảnh sát tìm sự giúp đỡ, ít nhất là nên để cho người khác biết được…
Đáng tiếc, cô nhìn thấy anh, ngay tại cửa phân xưởng, lưng quay về phía ánh trăng nhìn không rõ mặt, nhưng cô biết chính là anh, trong tay anh cầm theo một cái gương khoá mật mã, mà phía sau anh là đám đàn ông bắt cóc cô, đang có ý khống chế Lục Cảnh Hoằng.
Lục Cảnh Hoằng cho dù tại nơi dơ dáy bẩn thỉu như thế này từ đầu tới cuối vẫn là tao nhã tự xử, khi cô đang nhìn anh thì tựa như tâm ý tương thông, anh cũng nhìn về phía cô, phát hiện cô không bị thương tích gì, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười nhàn nhạt ôn nhu.
Anh đang trấn an lòng cô, không để cho cô phải sợ, chỉ là khuôn mặt của Tô Noãn lại tái nhợt giống như một trang giấy, thân thể run rẩy, cô liều mạng khống chế thân thể của mình, nhưng mà vẫn phát run như cũ, cô hướng về phía Lục Cảnh Hoằng mở miệng:
“Tại sao anh lại đến, không phải kêu anh báo cảnh sát rồi sao?”
Thanh âm của cô không ngờ lại lạnh lùng, ngay cả chính cô cũng không tưởng được, cô muốn đuổi anh rời đi, thật ra cô cũng không sợ cái chết, cô đã trải qua một lần, lại sợ hãi anh vì vậy mà bị tổn thương nhiều hơn.
“Anh rất nhớ em, vẫn luôn nghĩ tới em.”
Nụ cười phóng đại trên khuôn mặt anh, giống một đoá hoa ngàn năm vẫn nở trên băng sơn Tuyết Liên, đúng vậy, đẹp như thế, Tô Noãn lại biết không có thời gian đi thưởng thức, cô nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng quay về phía Nam Giản Tâm, đưa cái rương trong tay vứt trên mặt đất:
“Đây là tài liệu đấu thầu và tiền cô muốn, người tôi muốn mang đi…”
Lục Cảnh Hoằng còn chưa nói xong, cửa sắt rộng lớn phía sau liền ầm ầm một tiếng khép lại, phân xưởng một mảnh tối đen, chỉ còn một chút ngọn đèn mờ tối hiu hắt, Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn đám người vây vòng chặt chẽ cửa sắt phía sau, nhíu chân mày:
“Có ý gì, là muốn giết con tin sao?”
“Ha ha, lời nói này của Lục bộ trưởng, tôi cũng chưa có lá gan lớn như vậy.”
Nam Giản Tâm đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, bắt chéo hai chân ngồi ở vị trí vốn là của Ninh Nhi, mà Ninh Nhi không rõ tung tích, Tô Noãn nghĩ hẳn là Ninh Nhin tránh ở một góc nào đó trong phân xưởng chưa rời đi, Ninh Nhi quan tâm Lục Cảnh Hoằng thậm chí còn muốn chiếm giữ riêng Lục Cảnh Hoằng, với cá tính cực kỳ thông minh của cô ta, tuyệt đối sẽ không để cho Lục Cảnh Hoằng bắt gặp bộ mặt xấu xa của cô ta.
Một đạo bóng tối bao trùm trên đỉnh đầu cô, Tô Noãn còn chưa kịp ngẩng đầu, mái tóc liền bị hung hăng kéo lấy, là Nam Giản Tâm, cô ta chẳng biết đi tới từ lúc nào, hai tay túm lấy tóc của Tô Noãn cười nói với Lục Cảnh Hoằng:
“Lục bộ trưởng, anh làm nhiều chuyện tàn nhẫn với tôi như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy áy náy sao? Bởi vì anh, ba của tôi cũng không tìm được công việc, mẹ tôi không chịu nổi sự châm chọc cùng khinh bỉ của hàng xóm quê nhà nhất thời đau khổ giận giữ tâm lý chịu không nổi làm cho nửa người dưới tê liệt, quán ăn nhỏ của gia đình cũng đóng cửa, mà tôi cũng bởi vì những tin tức đó trở thành chuột chạy qua đường từng người kêu đánh!”
Nam Giản Tâm kích động lên án Lục Cảnh Hoằng đắc tội, lực trên tay cũng tăng thêm sức, Tô Noãn đau đến mi tâm nhíu lại, Lục Cảnh Hoằng nhìn ở trong mắt, hai châm khống chế không nổi tiến về phía trước nửa bước, đối với chỉ trích lạnh lùng của Nam Giản Tâm phản bác:
“Những tin tức đó là do cô tự mình cho lan truyền rộng rãi, như lời cô nói những tin tức đó đều là do cô tham lam tạo thành, không oán trách ai được, chỉ có thể nói cô tự làm tự chịu.”
“Tôi tự làm tự chịu? Nếu không phải do anh điều khiển sau lưng, xui khiến bọn giáo sư ra vẻ đạo mạo trong trường đại học kia bôi xấu tôi, Mị Ảnh mới tin những tin tức hư hư ảo ảo kia rồi đuổi tôi đi sao? Nếu không phải anh bịa đặt những tin tức đó, bây giờ tôi còn có một gia đình hạnh phúc giàu có, mà không phải dựa vào tiền cứu tế sống qua ngày.”
Nam Giản Tâm nói đến hốc mắt trở nên phiếm đỏ, thanh âm nghẹn ngào, Tô Noãn bị cô ta một phen đẩy ngã xuống đất, hai tay bị trói buộc khống chế không được quán tính, nặng nề ngã nhào trên đất, xương cốt toàn thân đều truyền đến đau đớn kịch liệt.
“Tôi nói rồi không được đụng vào cô ấy!”
Lục Cảnh Hoằng thanh tuyến không còn bình tĩnh kiềm chế như lúc vừa rồi nữa, vội vàng để lộ lo lắng, Nam Giản Tâm thay đổi tâm tình kích động, như là nắm được điểm yếu của Lục Cảnh Hoằng, ngồi xổm người xuống vuốt ve Tô Noãn, ngẩng đầu nhìn về phía anh:
“Có thể không động vào cô ta a, Lục Cảnh Hoằng anh quỳ xuống xin lỗi tôi sẽ thả cô ta ra thế nào?”
“Không cần!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Chợt một tiếng bén nhọn của Tô Noãn ngăn cản, chỉ là vừa nói xong, bàn tay kia vốn đang vuốt ve trên tóc cô bỗng nhiên dùng lực đẩy xuống đất một cái, Tô Noãn chỉ cảm thấy đại não phát ra tiếng ông ông, má phải của cô hung hăng va chạm mặt đất, một trận ma sát hừng hực đau đớn, Nam Giản Tâm bàn tay còn gắt gao ấn cô té xuống đất, nhưng Tô Noãn chỉ là nhìn Lục Cảnh Hoằng hô:
“Không cần, đừng nghe lời cô ta, Ninh Nhi không có chết, coi như anh quỳ xuống Ninh Nhi cũng sẽ không bỏ qua cho em!”
Tô Noãn khó khăn xoay chuyển khuôn mặt, dưới sợi tóc hỗn độn, lộ ra đôi mắt phượng trong suốt xinh đẹp, khuôn mặt cô bị dơ bẩn bao kín, nhưng mà vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, cô nhịn đau lặp lại lời nói:
“Đừng nghe lời cô ta, Lục Cảnh Hoằng, anh đi đi, anh gọi cảnh sát tới cứu em…”
Lục Cảnh Hoằng lại thẳng tắp đứng ở nơi đó, không có xoay người rời đi, anh nhìn thấy Nam Giản Tâm thô bạo, nắm tay thành quyền, “Tôi, nói, không, được, động, vào, cô ấy.” Anh lặp lại một lần nữa, dường như muốn khóc ra máu.
“Tôi cũng nói rồi, anh quỳ xuống tôi liền buông cô ta ra, cho nên quyền quyết định ở trong tay Lục bộ trưởng anh, không phải ở tôi.”
Nam Giản Tâm kề sát vỗ vỗ mặt Tô Noãn: “Tôi còn tưởng rằng sự bình tĩnh của cô có thể duy trì đến cuối cùng, không ngờ rằng Lục Cảnh Hoằng vừa đến liền luống cuống, tôi lại không cần mạng của anh ta, chỉ quỳ xuống mà thôi nha, cô lo lắng cái gì?”
Tô Noãn không tin lời nói của Nam Giản Tâm, cô nhìn về phía những người đàn ông cầm ống thép trong tay đứng phía sau lưng Lục Cảnh Hoằng, bất cứ lúc nào cũng có xu hướng động thủ, ánh mắt Tô Noãn đột nhiên rất đau, cô tránh không được sợi dây, chỉ có thể như vậy nhìn.
“Lục Cảnh Hoằng…”
Thì thầm thật nhỏ, bây giờ cô rất hy vọng có người đột nhiên phá tung cửa sắt, đáng tiếc, nhưng ước muốn xa vời này của cô cũng không thể trở thành sự thật, bên eo của cô bị giày cao gót hung hăng đạp một cước, cô cũng không dám kêu đau thành tiếng, sợ Lục Cảnh Hoằng lo lắng, mặc cho mồ hôi lạnh làm ướt sợi tóc trên trán.
“Xem ra tình cảm của Lục bộ trưởng đối với Cù quản lý chẳng qua cũng chỉ có như thế, Cù quản lý, khuôn mặt này của cô làm tôi thống hận chán ghét cực kỳ, cô nói thử xem nếu tôi khắc lên mặt vài chữ có thể hay không nhìn thuận mắt một chút?”
Nam Giản Tâm khoé miệng thoáng hiện một nét nụ cười tà ác, trong tay của cô ta là một thanh chuỷ thủ sắc bén, vỗ vỗ má trái Tô Noãn, Tô Noãn thế nhưng không có kích động, chỉ lạnh lùng đối diện cô ta, Nam Giản Tâm khinh miệt cười, nhưng không có đâm xuống.
Bởi vì bên trong phân xưởng trống trải im lặng, đột nhiên vang lên lên một tiếng va chạm mặt đất nặng nề của vật gì đó, trong lòng Tô Noãn có dũng khí dự cảm bất an, cô tránh khỏi tầm khống chế của Nam Giản Tâm nhìn lại, Lục Cảnh Hoằng đang cúi đầu quỳ một gối ở nơi đó, thanh âm khô khốc:
“Rất xin lỗi, xin cô thả cô ấy ra…”
Một chân kia của anh không có quỳ xuống, một người đàn ông phía sau liền vung ống sắt lên hung hăng nện vào trên lưng anh, anh nhất thời bất ngờ cả người đều ngã về phía trước, một tay chống trên mặt đất, chịu đựng thân thể đau đớn run rẩy ngẩng đầu:
“Như vậy được chứ, buông cô ấy ra…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...