Edit: Hiểu Đồng
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Tang lễ Ninh Nhi, Tô Noãn đúng giờ xuất hiện ở nhà tang lễ, đi cùng Lục Cảnh Hoằng, nhưng không có nhiều lời, có lẽ chạm phải ban lãnh đạo Mị Ảnh vội đến chịu tang, cô cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hơn thế cùng một ngày, Tô Noãn trong cuộc hội nghị ban lãnh đạo cấp cao nêu ra kế hoạch tiêu thụ quý thứ ba khu Hoa Đông cũng được thuận lợi thông qua, hơn nữa chụp ảnh tuyên truyền thành phố A thành công mà khiến cho thương nhân nước ngoài lựa chọn là một trong những đối tượng đầu tư tuyển chọn.
Tô Noãn ở cửa cao ốc Mị Ảnh gặp Nam Giản Tâm, cô ta vẫn mặc áo sơ mi cùng quần jean bình thường đến không thể bình thường hơn, đỉnh đầu đội nón mũ lưỡi trai hạ mi mắt tựa vào cột cửa, giữa ngón tay đang kẹp một điều thuốc, cả người tản ra dáng vẻ lưu manh sa đoạ, nhưng trong lúc cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Tô Noãn thì ánh mắt như trước tràn ngập ghen ghét cùng cay nghiệt miệt thị. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tô Noãn từ sau khi bình phục trở lại Mị Ảnh hầu như không gặp qua Nam Giản Tâm, cô có nghe Lê Sùng Sâm đề cập tới một việc, lá thư nặc danh kia thật ra là do Nam Giản Tâm tự mình bày trò, có nhân viên trong lúc vô tình đã bắt gặp điện tín tài liệu bằng tiếng Nhật chưa được xoá sạch sẽ trên máy tính của cô ta, mục đích sợ là muốn dùng lá thư nặc danh này bôi đen Tô Noãn lúc ấy bản đề án được lựa chọn, hơn nữa đồng thời để cho mình ở tầng lớp lãnh đạo được đồng tình, như vậy có lẽ sẽ làm cho bản đề án của cô ta cuối cùng giành thắng lợi.
Toàn bộ trong thư nặc danh đó vốn đều là những tin tức giả dối, chỉ cần cẩn thận đi dò la là chứng minh được Nam Giản Tâm trong sạch, chỉ là sau đó không biết cô ta lại trêu chọc vào người nào, không cách nào giải thích được trên mặt những tờ báo, lại có rất nhiều chứng cứ chính xác lên án cô ta những năm gần đây ăn cắp bản quyền ăn cắp tác phẩm của người khác lan tràn ở khắp trên mạng, thậm chí ngay cả Nam Giản Tâm tự mình giả tạo “sự thật” kia đều có thể thành công tìm được chứng cứ, đối phương sửng sốt đem trắng biến thành đen.
Nam Giản Tâm trộm gà không được còn mất nắm gạo, kết quả là nhận được kết cục tồi tệ, bị đuổi ra khỏi Mị Ảnh, hơn nữa danh tiếng đã bị bêu xấu, ở trong ngành chụp ảnh này xem như là hoàn toàn xong rồi, thậm chí ngay cả những công việc khác cũng ghét bỏ cô ta có tiền án trộm đạo, không chịu thuê cô ta nữa.
Nhớ tới Nam Giản Tâm ăn trộm tác phẩm của mình, Tô Noãn liền không thể đồng tình đối với người này, thậm chí còn mang theo chán ghét, khi Nam Giản Tâm tiến về phía cô, Tô Noãn ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc lá, cô nhìn chằm chằm ngón tay cô ta hút thuốc có chút ố vàng, sau đó đem tầm mắt dời đến trên mặt Nam Giản Tâm.
“Hơ, trùng hợp thế nào lại gặp được Cù quản lý chân chính ở đây vậy ta, thật sự là vinh hạnh của tôi a!”
Nam Giản Tâm giọng điệu châm chọc khác thường, Tô Noãn không có ý định để ý đến cô ta, liền lướt qua cô ta muốn đi vào đại sảnh, lại phát hiện Nam Giản Tâm chưa từ bỏ ý định theo sát sau cô, cô đi đến nhà ăn dùng cơm, cô ta cũng bám sát theo không rời.
Nhân viên phục vụ mỉm cười đi tới, thấp giọng hỏi Tô Noãn cần gì, Tô Noãn lật xem menu trong tay, trong mắt lơ đãng nhìn thấy thân ảnh thẳng đứng của Nam Giản Tâm phản chiếu trên cửa sổ thuỷ tinh, đầu lông mày giương lên, khép lại hoá đơn chọn phần thịt bò bít tết.
Nam Giản Tâm không chịu đi, vẫn đứng ở bên cạnh ghế đối diện cô, Tô Noãn cũng không mời cô ta ngồi xuống, cứ thế nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, quay đầu quan sát ngựa xe như nước bên ngoài, hoàn toàn coi thường Nam Giản Tâm.
Rốt cục thì Nam Giản Tâm thiếu kiên nhẫn, có lẽ cô ta không ngờ tới Tô Noãn hôm nay có thể bình ổn như vậy, nếu là trước kia sợ là sớm bị chọc giận phải giơ chân mở miệng trách mắng cô cút ngay, cho nên trong lúc nhất thời cũng có chút lúng túng không biết phải làm sao.
“Cù quản lý, tôi biết trước đây là tôi không đúng, chỉ là, tôi cũng chỉ là làm việc theo mệnh lệnh của chủ tịch, cô cũng như vậy mới quay lại, hẳn là nên thông cảm cho cấp dưới bất đắc dĩ…”
Nam Giản Tâm cắn bờ môi cánh hoa, kéo xuống mũ lưỡi trai che hơn phân nửa khuôn mặt cô ta, nhưng cho người khác cảm giác chính là cô ta đang tìm cách ăn nói khép nép khẩn cầu một thủ trưởng ngang ngược càn rỡ cho cô ta một cơ hội.
Khi Tô Noãn nghe thấy Nam Giản Tâm nói chính Niếp Hiểu Dĩnh sai khiến cô ta phát biểu đề án thiết kế của mình, dao nĩa trong tay dừng lại một chút, nhưng chờ đón chính là một nét thoáng hiện cười yếu ớt, cô đã sớm dự đoán được là do Niếp Hiểu Dĩnh, bây giờ rốt cục đã được chứng thực.
“Cù quản lý, thật ra ngay từ đầu tôi cũng không biết đó là bản thiết kế của cô, tôi chỉ cho là chủ tịch không tiện phát biểu bản thiết kết của mình, mới để cho tôi phát biểu thay, nếu sớm biết là do cô vất vả thiết kế…”
“Biết là do tôi thiết kế thì cô sẽ như thế nào?” Tô Noãn buông dao nĩa, dùng khăn ăn lau chùi khoé miệng, động tác tao nhã ung dung có chút bóng dáng của Lục Cảnh Hoằng, không mặn không nhạt, lại có thể làm cho người ta khiếp sợ: “Cô muốn quay về Mị Ảnh, không có khả năng, muốn tôi đi cục nhân sự huỷ bỏ vết bẩn trên hồ sơ của cô, không có khả năng, về phần xin lỗi của cô, tôi hiện tại đón nhận, cho nên cô có thể rời đi.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Giống như là kinh ngạc vì Tô Noãn bình tĩnh khác hẳn với người thường, Nam Giản Tâm đứng thẳng cúi người xuống, hai mắt dưới vành mũ nhìn thẳng Tô Noãn, Tô Noãn tuỳ ý quan sát cô ta, đem đĩa thịt bò bít tết còn dư lại để qua một bên:
“Rất giật mình sao? Thật ra ngay cả bản thân tôi cũng không ngờ tới, khi nhìn thấy cô lần nữa tôi lại lạnh lùng bình tĩnh như vậy, tôi vẫn luôn không hiểu rõ cô vì sao phải dùng ánh mắt ghen ghét nhìn tôi, cho dù khi ấy tôi vẫn còn trong tâm trạng chán nản, cô cũng không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể nói móc châm chọc tôi.”
“Nếu muốn tôi tin tưởng chuyện bản thiết kế là cô vô tội, chỉ sợ so so với việc để cho tôi tin mặt trời mọc từ phía tây còn khó hơn.” Nam Giản Tâm hé miệng muốn giải thích, Tô Noãn đi trước một bước: “Tôi không muốn nghe bất kỳ cớ nào nữa, cũng không quan tâm việc gặp mặt Nam tiểu thư, cho nên chúng ta không có bất kỳ đề tài chung nào.”
Nam Giản Tâm sắc mặt lập tức trắng bạch, hai tay rũ xuống bên người gắt gao nắm chặt, giống như cũng không ngờ tới Tô Noãn lạnh lùng cự tuyệt, tất cả cảm xúc tốt cùng lý do giải thích hoàn hảo đã được chuẩn bị tính toán sẵn không cần phải dùng đến nữa.
Nhìn thấy Nam Giản Tâm sắc mặt bộc phát khó coi cùng màu đỏ tươi trong mắt, Tô Noãn thế nhưng trong lòng xẹt qua một tia ác ý khoái cảm, sau đó hé miệng mỉm cười đưa ra một tờ khăn giấy, Nam Giản Tâm không nhận lấy cô cũng không sao cả, lau lau tay của mình:
“Chuyện cổ người nông dân và xà tinh chắc hẳn cô không xa lạ gì chứ? Cô cảm thấy tôi sẽ nhả độc xà ra, sau đó chờ một ngày nào đó nó lại đến cắn tôi một phát sao? Vài vết cắn trước đó ký ức tôi hãy còn mới mẻ, cuộc đời này cũng khó mà quên.”
Nụ cười giải quyết việc chung trên mặt Tô Noãn khiến cho Nam Giản Tâm căm giận cắn cắn khoé môi, giữa hàm răng trắng tinh như có một luồng đỏ tươi chảy ra, Tô Noãn cũng cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi, mới vừa đứng lên, Nam Giản Tâm liền quỳ gối bên cạnh ôm lấy chân cô:
“Cù quản lý, tôi van cầu cô cho tôi một con đường sống, tôi biết Lục tiên sinh chỉ nghe lời một mình cô, cô nói với anh ấy, nếu muốn đối phó hãy nhắm vào tôi, không cần phải lại làm khó gia đình tôi, tôi cầu xin cô!”
Nam Giản Tâm sắc mặt tái nhợt, mũ lưỡi trai trên đầu bởi vì động tác vô cùng mạnh mà rơi trên mặt đất, nước mắt giống như trân châu đứt dây rơi xuống, thân thể xưa nay cao ngạo yểu điệu run lẩy bẩy, chỉ thiếu chưa dập đầu trước Tô Noãn.
“Cù quản lý, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên có lòng tham, không nên đoạt những gì thuộc về cô, van cầu cô, không cần đuổi tận giết tuyệt nữa, tôi cầu xin cô…”
Cúi đầu nhìn Nam Giản Tâm bấu víu mình không buông tay, Tô Noãn bỗng nhiên nghĩ tới Doãn Thuỵ Hàm mấy năm trước, lúc trước Doãn Thuỵ Hàm cũng quỳ bên chân cô như vậy, khác nhau chính là, lúc ấy cô quả thật có khoảnh khoắc mềm lòng, bây giờ lại là lạnh lùng cười một tiếng, những người này tại sao lại cảm thấy cô sẽ còn như thánh mẫu Maria tình cảm sâu đậm?
Tô Noãn cũng nhận thấy, bên trong phòng ăn có rất nhiều khách đều hướng ánh mắt không đành lòng về phía bên này, cũng có không ít người có ý chỉ trích Tô Noãn, chỉ tiếc đồng tính tương khắc, đối mặt trước nước mắt phụ nữ, trong lòng Tô Noãn cũng chỉ có không kiên nhẫn.
Nếu không thoát được Nam Giản Tâm dây dưa, Tô Noãn dứt khoát cũng không đi tranh chấp với cô ta, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, ngoắc nhân viên phục vụ mang tới một đĩa salat hoa quả, chậm rãi ăn từ từ, đưa tới bên môi nhẹ cắn một cái, tinh tế nhai, sau đó thảnh thơi chuyển sang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, duy chỉ không thấy chút dấu vết mềm lòng.
Nam Giản Tâm bên chân thấp giọng nức nở, tiếng khóc kia được cô ta kìm nén ở cổ họng, chỉ có đầu vai run run, mặc kệ cái nhìn khắp xung quanh, vô cùng giống như một con động vật nhỏ nhận hết uỷ khuất.
Đối với biến hoá cảm xúc quá nhanh của Nam Giản Tâm, Tô Noãn làm ra vẻ theo không kịp, vừa rồi ở cửa Mị Ảnh vẫn là bộ dạng vú cả lấp miệng em, hiện tại cũng là bộ dạng đau khổ động lòng người như thế.
Tô Noãn liếc mắt về phía những ánh mắt liên tục nhìn về bên này, không khỏi cảm thấy buồn cười, quả nhiên, nước mắt của phụ nữ cùng nhu nhược mới là vũ khí chiến vô bất thắng* tốt nhất, cô chưa từng học được.
*Không gì đánh được, ví với sức mạnh vô cùng to lớn.
Nước mắt Tô Noãn, sẽ chỉ có ở trước mặt người cô yêu mới có thể lưu lại, vĩnh viễn sẽ không vì đổi lấy thương hại thương tổn người khác mà chảy, nghĩ đến đây không khỏi vô cùng chán ghét, lui ghế ra sau, động tác của Nam Giản Tâm còn nhanh tàn nhẫn chính xác hơn cô, thân thể run rẩy vô lực vịn bàn đứng lên, không ngừng cúi đầu giải thích với cô:
“Cù quản lý rất xin lỗi, tôi biết hôm nay tìm cô rất đường đột, là tôi không đúng, sau này không dám nữa, cầu xin cô không cần đem chuyện ngày hôm nay nói cho Lục tiên sinh biết, bằng không anh ta nhất định…. Nhất định sẽ ép tôi cùng người nhà vào bước đường cùng! Anh ta thương cô như vậy, yêu cô như vậy, như vậy…” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nam Giản Tâm sợi tóc rối loạn, dấu vết nước mắt loang lỗ hai mắt, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, giống như từ “Lục tiên sinh” trong miệng cô ta là ma quỷ tội ác tày trời đến cỡ nào, Tô Noãn lạnh lùng nhíu chân mày, mạnh mẽ kéo Nam Giản Tâm lại muốn quỳ xuống:
“Nam tiểu thư đây là nói một đàng làm một nẻo sao? Cô biết rõ đây là bên dưới nhà ăn Mị Ảnh, hiện tại có rất nhiều nhân sĩ ngồi ở đây dùng cơm, cô vừa quỳ lại vừa khóc như vậy, là muốn để cho người ta nghĩ tôi khi dễ cô sao? Vậy thì thật là không biết xấu hổ rồi, việc người không biết Nam tiểu thư làm những chuyện kia, bây giờ còn đang treo dán thông cáo kìa, tôi nghĩ Nam tiểu thư hẳn là nên quỳ gối giải thích với mấy người cũng bị cô trộm đạo tác phẩm bên kia đi.”
Giọng nói Tô Noãn không nhỏ, bên trong phòng ăn sau giữa trưa vắng vẻ càng trở nên rõ ràng, Nam Giản Tâm hai tay nắm kéo của cô ta dừng lại, ánh mắt xung quanh nhìn về bên này rất nhanh liền thay đổi, cũng bắt đầu sôi nổi khinh bỉ khi nhìn thấy Nam Giản Tâm chật vật.
Đã có bảo vệ chạy tới, Tô Noãn nhíu mày quét mắt liếc bọn họ một cái, bọn họ liền biết điều giữ chặt Nam Giản Tâm dẫn ra bên ngoài, Nam Giản Tâm hành động bị khống chế, vẫn là bị mất mặt kéo ra ngoài, trong lúc nhất thời từ nhu nhược nháy mắt chuyển thành phẫn nộ dữ tợn:
“Tô Noãn, cô cho là đổi họ thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Tôi sẽ không cứ như vậy bỏ qua, ác ma Lục Cảnh Hoằng làm mấy chuyện điên rồ đối với tôi tôi sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua, tôi sẽ không bỏ qua!”
Tô Noãn bị huyên náo cảm thấy có chút mệt mỏi, cúi đầu cầm lấy đồ đạc của mình, trước vô số ánh mắt đủ loại xoay người đi về phía cửa chính, lại nhìn thấy Cố Lăng Thành đứng ở cửa, anh nhìn cô, khoé miệng mang theo một nét thoáng hiện cười ấm áp, anh thậm chí cũng không có liếc mắt nhìn tới Nam Giản Tâm bị giữ tròn méo cùng anh gặp thoáng qua một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...