Edit: Rua Rabu
Tui đã trở lại đây ~
______
CHƯƠNG 14: GẤU BẮC CỰC (14)
Sóng biển vỗ về bãi cát, đã nửa ngày hoặc có lẽ hơn một ngày trôi qua.
Gió thổi trên mặt biển thật nhẹ nhàng.
So với gió đông, các loài động vật đều thích gió đầu hạ hơn.
Otis tất nhiên sẽ không có cảm giác như vậy.
Nếu có thể lựa chọn, nó hẳn là sẽ chọn mùa đông vĩnh viễn không bao giờ qua.
Trong trí nhớ của nó, mỗi lần gió bắt đầu thổi nhẹ nhàng như vậy liền mang theo ý nghĩa khả năng săn được con mồi ngày càng khó.
Nhưng dù sao thì đối với nó tới nói vẫn còn khá thuần thục.
Otis liếm liếm móng vuốt, một cái chân trước khác đặt lên trên người nhóc gấu bắc cực.
Cậu nhóc đang vùi mặt vào lồng lựng nó ngủ ngon lành.
Đây là điểm kỳ lạ nhất ở nhóc gấu, thế mà lại thích ấm áp, mặc kệ đông hay hè.
Rất kỳ lạ.
Nhiệt độ hiện tại đối với Otis mà nói là có chút nóng, đặc biệt là vùng ngực bụng, cứ như đang ôm một cái lò sưởi nhỏ.
Chỉ là Otis tựa hồ không để ý đến nguồn nhiệt này, vẫn cứ ôm nhóc gấu đang ngủ say, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi sau một hành trình dài.
Tầm khoảng nửa tiếng sau, Kiều Thất Tịch lần thứ hai tỉnh lại.
Cậu mở to đôi mắt còn nhập nhèm, ngáp một cái thật lớn, sau đó bò dậy lười biếng duỗi eo.
Cậu đá đá chân sau, cảm giác cơ bắp nhức mỏi đã hồi phục, bộ lông trên người cũng xoã tung, mềm mại.
Kiều Thất Tịch cảm thấy hình như bộ lông trắng như tuyết của mình có một chút mùi vị của mặt trời.
Để xác định điều này là đúng, Kiều Thất Tịch vô cùng có tinh thần khoa học mà đến bên Otis cọ một trận, đưa mặt vùi vào lớp lông dày của nó ngửi một cái.
Quả nhiên ngửi được mùi của nắng.
Còn có thêm mùi vị độc đáo của Otis.
Trong lòng Kiều Thất Tịch, loại mùi vị này tượng trưng cho cảm giác an toàn, thoải mái và ỷ lại.
Đối với cậu mà nói rất dễ ngửi.
Otis cũng đứng lên duỗi duỗi người.
Bọn họ phải nhanh chóng rời đi nơi này, bởi vì nếu kéo dài thời gian không ăn cơm sẽ ảnh hưởng đến hành trình di cư phương Nam, đặc biệt là khi mang theo nhóc gấu con.
Thấy Otis cất bước đi hướng bờ biển, Kiều Thất Tịch lập tức đội lên bé Vàng của mình, đồng thời có chút tiếc nuối bộ lông mới phơi khô xong của mình lại bị dính ướt.
Nhóc gấu bắc cực còn buồn ngủ vừa xuống biển liền lên tinh thần đuổi theo bóng lưng Otis sát sao.
Vì muốn rút ngắn khoảng cách giữa các đảo nhỏ, bọn họ sẽ bơi qua một ít bãi đá ngầm mọc đầy rong biển, từ trên không nhìn xuống cũng rất đáng sợ.
Từng sợi từng sợi rong biển tạo thành bóng đen, các sinh vật biển rất dễ gặp nguy hiểm khi bị chúng nó cuốn lấy, vì vậy vô cùng cẩn thận.
Otis đương nhiên sẽ không để rong biển quấn lên nhóc gấu.
Nó sẽ lấy thân hình khổng lồ của mình để mở đường hoặc là bơi vòng qua những khu vực tương đối nguy hiểm, chẳng sợ điều đó sẽ làm tăng khoảng cách.
Mọi người đều biết, trong biển sẽ có một ít mạch nước ngầm cùng lốc xoáy, nếu không cẩn thận tới gần những cái bẫy đó, đừng nói là gấu bắc cực, ngay cả cá voi đều có khả năng gặp phải nguy hiểm.
Nói chung, con đường của gấu bắc cực sẽ không gặp phải những khu vực nguy hiểm, đồng thời sẽ tránh đi nơi cá mập qua lại.
À đúng rồi, còn muốn chọn ngày tốt.
Nếu ngửi được có gió mạnh tiến đến, liền sẽ không dễ dàng xuống biển.
Nhưng dù sao thì mùa này trên biển Bắc Băng Dương tương đối gió êm sóng lặng.
Vẫn có thể xem như là một cơ hội tốt để đi xa.
Cho nên nói trở thành một chú gấu bắc cực không dễ dàng, thành gấu còn mang theo con cái lại càng khó thêm khó.
Một hơi bơi mấy chục km Kiều Thất Tịch tỏ vẻ, trở thành một nhóc gấu con cũng không dễ dàng, quãng đường thứ hai đã vượt qua 50km, cậu đã bắt đầu đuối sức mà vẫn chưa thấy bờ.
Nhóc gấu bắc cực kiên trì bơi thêm một đoạn đường mới bất đắc dĩ phát ra âm thanh ngao ngao để gây chú ý với chú gấu bắc cực to lớn bơi ở phía trước.
Otis nãy giờ đều không quan tâm Kiều Thất Tịch nhưng khi nghe thấy tiếng kêu liền lập tức bơi trở về.
Lại thấy nó lặn xuống phía dưới bụng Kiều Thất Tịch rồi nổi lên mặt nước nâng cậu lên.
Lợi dụng sức nổi của nước và một phần sức mạnh của Otis, Kiều Thất Tịch tiếp tục bơi về phía trước.
So với ban nãy có chỗ khác nhau chính là cậu có thể lười biếng một chút, cách vài phút lại nghỉ ngơi một lát.
Như thế thì sẽ không quá cố sức.
So với hòn đảo nhỏ thứ nhất, hòn đảo thứ hai này quả thật khá xa, nhưng được cái trên đảo có thực vật sinh trưởng, bờ biển cũng có bãi đá ngầm.
Xem ra là một hòn đảo khá lớn.
Nhìn thấy có bãi đá ngầm, Kiều Thất Tịch cao hứng vô cùng, từ xa đã suy nghĩ xem lát nữa nên ăn món gì.
Tuy rằng không đủ no nhưng là để lót dạ cũng đã rất tốt rồi.
Trên đảo quả thật không có loại động vật có vú khổ lớn cho bọn họ săn bắt, chỉ có chim biển thường thấy có thể điền bụng, đó là nếu hai người không chê.
Nhưng mà chim biển bị gấu bắc cực xem là thứ đồ ăn thấp kém nhất.
Otis không hẳn sẽ tự hạ mình đi bắt chim biển.
Nó thà rằng để bụng đói bơi đến đích.
Xét thấy hiện tại nó không phải là một anh chàng độc thân tự do tự tại, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng sau khi lên đảo vẫn là bắt một con chim, ngậm lấy đưa cho nhóc gấu bắc cực đang moi hàu sống ở bên bờ biển.
Kiều Thất Tịch nhìn con chim này, chép chép miệng, ánh mắt nhìn nó tràn ngập hoài nghi.
Cậu rất muốn nói với Otis, cái thứ đồ xấu xí này vẫn là một mình chú ăn đi.....!
Otis thông minh nhận ra ý tứ "không muốn ăn" của Kiều Thất Tịch, thế thì thả nó vậy, dù sao bản thân Otis cũng không muốn ăn.
Ăn chim biển cần phải nhổ lông, nếu không sẽ bị nghẹn.
Chim biển mặc dù mới nhìn thì có vẻ mập nhưng nhổ lông xong cũng chỉ còn dư lại một bộ xương, thật sự không có bao nhiêu lạng thịt.
Otis không thích ăn.
Thì ra chim biển vẫn chưa bị cắn chết, Kiều Thất Tịch không thể không bội phục kỹ năng của Otis.
Otis trông có vẻ thô lỗ, ây, cũng có thể nói là can đảm thận trọng đi.
Nó không phải là không làm được những việc tỉ mỉ, chỉ là đôi khi lười không muốn làm mà thôi.
Mọi người không khỏi tò mò, là vị gấu mẹ nào có thể nuôi được một thằng con cá tính như vậy.
Là con một sao?
Kiều Thất Tịch căn cứ các loại dấu hiệu, phỏng đoán Otis hẳn là không phải con một, chí ít cũng có anh chị em lớn lên cùng nó.
Chỉ có như vậy, Otis mới biết được những yêu cầu khi chăm sóc nhóc con, bởi vì nó nhìn thấy được
Vậy thì anh chị em và mẹ của Otis còn sinh sống ở xung quanh nơi này không? Sau khi tách ra đã đi nơi nào rồi?
Kiều Thất Tịch bỗng nhiên cảm thấy tràn ngập tò mò về vấn đề này.
Thật đáng tiếc là không thể đạt được đáp án chính xác.
Cũng giống như cậu cũng không thể nói cho Otis rằng mình đã từng là nghiên cứu sinh nhận được học bổng, giỏi lắm đó!
Mấy thứ linh tinh như sò biển và hàu không thể mang lại cảm giác no bụng nhưng vẫn có thể xem như bổ sung dinh dưỡng, giúp rút ngắn thời gian hồi phục thể lực đã tiêu hao trước đó.
Trong lúc Kiều Thất Tịch đang vô cùng tập trung ăn đồ ăn vặt của mình thì Otis, cu cậu không muốn phiền phức, đã đi kiếm rong biển lót dạ.
Nó thậm chí chỉ ăn những loại nào dễ thu thập không phân biệt ngon hay không ngon gì cả.
Tầm mắt lướt qua một đám tảo tía, Otis nhớ lại Kiều Thất Tịch thích ăn cái này, nên khi trở về thì thuận tiện ngậm theo một đám.
Kiều Thất Tịch nhận được tảo tía rất cao hứng.
Cậu liền tặng lại Otis hai đống thịt sò biển đủ loại, này hình như là đồ vật Otis thích ăn.
Quả nhiên, sò điệp là loại hải sản duy nhất mà nó tiếp thu.
Chủ yếu là sò điệp ở đây cái mình rất to, mùi vị lại tuyệt, ngon ngọt nhiều nước, có thể giải khát.
Otis ăn xong liếm liếm miệng, lộ ra vẻ mặt chưa đã thèm, có thể nói rất là hưởng thụ.
Tuy nhiên nó cũng chỉ nếm thử mà thôi, chờ đến khi Kiều Thất Tịch lại đút thêm, nó không ăn, chỉ thân mật mà cọ cọ đầu Kiều Thất Tịch, để Kiều Thất Tịch tự ăn.
#Hôm nay Otis và Alexander trôi đến nơi nào#
Trong bức hình gần đây flycam chụp được, gấu bắc cực lớn lười biếng dựa vào bãi đá ngầm nằm ngủ, còn nhóc gấu con lại đứng ở trong nước, không biết đang làm gì.
: hhhhh, nó đang đào vỏ sò sao?
: Cái hình ảnh này cực kỳ giống một viên bánh trôi lớn mắc kẹt giữa khe đá.
: Đúng vậy, Alexander đang đào vỏ sò ăn.
Ở khía cạnh này nó làm khá thuận tay, vừa nhìn liền biết đây không phải là lần đầu tiên, lại còn đút cho Otis, tình cảm hai tụi nó thật làm người hâm mộ.
: Otis vì sao lại đang ngủ?
: Hẳn là vì bổ sung thể lực.
Nó đôi khi cần trợ giúp Alexander bơi lội, vô cùng vất vả.
: Hai cậu bé này thật đáng yêu, đáng thương lại may mắn.
: May mắn bên người có đồng bạn, cho dù thật vất vả nhưng cũng có thể nhìn ra từng chút một chút vui sướng.
Cố lên nhé!
: Không biết mùa hè lần này Otis sẽ chọn bờ biển ở nơi nào, hẳn sẽ không xa lắm?
Kiều Thất Tịch cũng là nghĩ như vậy, hẳn sẽ không xa lắm nhỉ?
Trải qua hai lần marathon viễn dương, cậu đã biết sợ.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu sợ rằng bốn chân mập mạp mềm nhũn của mình sẽ luyện ra cơ bắp săn chắc quá.
Tưởng tượng một con gấu bắc cực có cơ bụng tám miếng, Kiều Thất Tịch nhanh chóng vẫy vẫy đầu, cái này không phù hợp thẩm mỹ của cậu chút nào.
Otis dung túng nhóc gấu bắc cực ở trong bãi đá ngầm cả một buổi sáng, sau đó cắn sau cổ nhóc lôi lên bờ.
Bọn họ cần tìm nơi xa bờ biển một chút để đi ngủ.
Lúc còn ở bãi đá ngầm chỉ xem như là chợp mắt mà thôi.
Otis chọn một nơi cao ráo có tầm nhìn bao quát, dưới ánh nắng chói chang đi vào giấc ngủ.
Kiều Thất Tịch cũng đã quen việc ngủ giữa ban ngày rồi, dường như đã quên ban đêm là như thế nào.
Thậm chí, những việc trong quá khứ đều cảm thấy thật xa xôi.
Bao gồm cả đoạn thời gian sinh hoạt ở trạm Cứu Trợ, cứ như là một giấc mộng vậy.
Phảng phất từ lúc ban đầu cậu đã sống trên mặt băng, bao quanh bởi đại dương vô biên.
Điều này chứng tỏ, Kiều Thất Tịch không chán ghét cuộc sống mới của chính mình, thậm chí còn rất thích.
Trong mơ, Kiều Thất Tịch và Otis đến được một hòn đảo thích hợp cho mùa hạ khô nóng.
Ở đó, nhiệt độ trung bình ở -10 độ, cao nhất cũng là 10 độ, là một mùa hè khá nóng.
Những chú gấu bắc cực xung quanh đều bị cái nóng đánh thức, lâu lâu sẽ nhảy xuống biển hạ chút nhiệt độ.
Kiều Thất Tịch:......!Thật sự nóng thế sao?
10 độ đó nha, theo cậu thì vẫn cần xuyên áo lông.
Không phải, cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, mùa hè mà mình và Otis vẫn còn nằm sát cạnh nhau ngủ.
Như vậy Otis có nóng không?
Vì thế cậu tò mò đi hỏi Otis, sau đó Otis nói cho cậu, nóng thật.
10° đối gấu bắc cực tới nói là một mùa hè nóng bức.
Kiều Thất Tịch lại hỏi: Vậy sao chú còn dựa gần anh ngủ?
Otis nghĩ nghĩ, một đôi mắt đen láy tròn xoe mở to, nghiêng đầu nhìn cậu.....!
Ngay lúc Kiều Thất Tịch sắp nghe được câu trả lời thì một trận tiếng kêu của chim biển đánh thức cậu.
Giấc mơ hão huyền của nhóc gấu đi xa, bên cạnh không còn là Otis biết nói chuyện kia, chỉ còn một Otis tuân theo bản năng mà sinh hoạt.
Không, Kiều Thất Tịch cảm thấy Otis cũng không phải chỉ biết lặp lại theo bản năng.
Chí ít, đối với phương diện nuôi nấng chính mình, nó thể hiện ra rất nhiều tính cách đặc biệt.
Tuy rằng cậu không có cơ hội tiếp xúc với những gấu bắc cực khác nhưng Kiều Thất Tịch khẳng định rằng Otis không giống bọn chúng.
Cậu thân mật ôm lấy cổ Otis, nghĩ lại giấc mơ ban nãy, đúng rồi, Otis cảm thấy nóng thật sao?
Trong mơ đối phương nói có.
Thế thì tại sao còn muốn ôm ngủ?
Trong mơ Otis chưa kịp trả lời thì cậu đã tỉnh.
Kiều Thất Tịch quyết định, lần sau nếu lại nằm mơ thì sẽ bám theo Otis hỏi cho rõ ràng.
Một ngày trôi qua, hai chú gấu bắc cực ở trên biển đảo chìm trong giấc ngủ sâu.
Sau đó bọn họ tiếp tục bước lên hành trình di cư phương Nam.
Lúc trước bọn họ được thả tự do trên một hòn đảo nhỏ phía Đông của đảo Greenland.
Sau đó gặp băng tan liền hướng Bắc đi một đoạn đường dài để có thể đuổi kịp lớp băng cuối cùng.
Khi đó khắp nơi đều là băng, gấu bắc cực không cần phải bơi.
Hiện tại băng tan hết rồi mà bọn họ lại cần trở về Greenland, nơi đồ ăn còn có thể tính là sung túc, thì chỉ còn cách bơi mà thôi.
May mà trong lúc di chuyển vẫn có những hòn đảo nhỏ để bọn họ ghé tạm dừng chân, chỉ cần cố gắng vượt qua một quãng đường gian khổ liền có thể tìm được nơi nghỉ ngơi.
Otis và Kiều Thất Tịch cũng giống vậy, bơi bơi dừng dừng, tuy rằng vất vả vô cùng nhưng cũng thấy được ánh bình minh chiến thắng.
Rốt cuộc nhìn thấy một dải đất liền cuối đường chân trời làm người cảm thấy an tâm lại càng có thêm nhiều động lực
Rốt cuộc đã đến nơi rồi sao?!
Kiều Thất Tịch nghĩ, nếu còn không phải là đích đến thì một thân mỡ béo của anh chắc phải trả lại cho biển khơi quá.
Otis vẫn bình tĩnh, thận trọng như bình thường, cảm xúc không vì sắp đến nơi mà thay đổi, càng không vì sắp lên bờ rồi nên sẽ lười biếng không dìu nhóc gấu của mình.
Sự chăm sóc của nó đối với Kiều Thất Tịch vẫn là trước sau như một, thậm chí càng cẩn thận, xác định từ vị trí này lên bờ sẽ không có nguy hiểm mới bơi qua.
Ngay lúc Kiều Thất Tịch vừa lên bờ, cậu liền thở hổn hển kéo cái thân múp míp của mình quăng xuống đất, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, ông đây chỉ muốn ngủ ba ngày ba đêm! Ai cũng không thể kêu ông tỉnh dậy nổi!
Ngoài trừ ăn cơm~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...