Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao


Edit by: Rùa Rabu
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (9.1)
_______
Trên cẳng chân trước truyền đến cảm giác hơi đau đau.

Thậm chí cũng không thể nói là đau, chỉ xem như là biết được đối phương đang “cắn” mình một cái mà thôi.

Otis cúi đầu, khó hiểu nhìn về phía nhóc gấu bắc cực đang gặm cẳng chân của mình, đói bụng sao?
Hay là đang mài răng?
Đây là hai khả năng cao nhất mà Otis có thể nghĩ ra được
Trong quá trình mọc răng dài dòng của con non, mới một tuổi vẫn chưa tính là sắc bén, cần phải lớn đến 5 tuổi mới có thể xem như là đạt đỉnh phát triển.

Trong quá trình đó, gấu bắc cực con sẽ thính cắn xé đồ vật.

Chúng nó sẽ gặm tất cả mọi thứ có thể gặm được, bao quát cả đồ ăn.

Otis bình tĩnh rút ra chân trước, lẳng lặng chờ đợi nhóc gấu bắc cực bắt chước động tác vẩy nước của chính mình.

Nhưng mà Kiều Thất Tịch vẫn luôn bất động, nó cho rằng đối phương không hiểu, tính toán lại làm mẫu một lần nữa……
Lần này Kiều Thất Tịch mới sẽ không để nó thực hiện được.

Thay vì chịu trận, chi bằng bản thân tiên hạ thủ vi cường, để người kia cảm nhận cảm giác bị văng nước đầy mặt là như thế nào.

Đáng tiếc Kiều Thất Tịch quá lùn, cậu căn bản không có khả năng vẩy nước lên mặt Otis.

Tầm “công kích” của cậu chỉ có thể rớt xuống chân người ta.

Otis run run bốn chấn, tâm tư của nó đơn giản lại tinh khiết, cơ bản không thể hiểu được nhóc gấu bắc cực làm việc này là mang theo ý đồ xấu.


Thân là một con gấu bắc cực đực, nó vụng về cúi đầu dùng mõm đụng nhóc gấu bắc cực, đẩy cậu đi về phía trước.

Hình như là sợ nhóc gấu đi ở phía sau lại rớt xuống nước lần nữa.

Điều này hợp ý của Kiều Thất Tịch.

Cậu cũng cảm thấy đi ở phía sau Otis không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Trong không khí có mùi máu tanh, Kiều Thất Tịch thuận mùi vị tìm được con mồi bị Otis ném xuống.

Thật tốt quá, bơi lâu như vậy, cậu đã sớm đói bụng.

Nằm sấp xuống cắn con mồi một ngụm, Kiều Thất Tịch cảm thấy chính mình vẫn là sơ suất quá.

Đống thịt bị đông đá này, cứng đến nổi răng sữa của cậu suýt nữa bị cắn gãy.

Hóa ra con mồi Otis mang về đã sớm đông lạnh thành trạng thái kem tươi.

Cũng đúng, con mồi vốn dĩ được mang về cách đây một đoạn rất xa, lúc đến nơi thì lại gặp chút chuyện dây dưa, làm cho nó có đủ thời gian bị đông lại không phải sao?
Kiều Thất Tịch nhe răng nhếch miệng nhìn lại Otis.

Ây dà, đây là tác hại khi không thể nói chuyện, tưởng cằn nhằn mấy câu cũng không có cách nào bày tỏ một cách chính xác được.

Thấy nhóc gấu bắc cực khác thường, Otis chỉ tò mò vì sao cậu không ăn.

Không cắn nổi à?
Otis không nói hai lời, cần cù chăm chỉ xé mở lớp da, bên trong vẫn còn có một ít thịt chưa bị đông lại, chỉ là chắc chắn sẽ không tươi bằng lúc mới bị giết.

Otis cắn xuống phần thịt mềm, ngậm qua trong miệng đã tan không ít, đưa cho Kiều Thất Tịch.

Còn lại phần đã bị đông, Otis không hề hấn gì ăn sạch.

Dạ dày gấu bắc cực là bằng thép, đừng nói bị đông thành cỡ này, lúc khan hiếm đồ ăn, đông thành tảng đá cũng có thể nuốt được.

Để lại một đống xương, bọn họ rời đi nơi này.

Nếu như không ngoài ý muốn mà nói, khả năng trở lại một lần nữa là rất ít.

Toàn bộ Bắc cực thật sự là quá lớn, mỗi ngày đều là rong ruổi dưới một vùng trời mới, phấn khích vô cùng.

Dưới sự dẫn dắt của Otis, ngoại trừ chim biển cùng ‘“đồ ăn” ra, Kiều Thất Tịch hiếm khi thấy những loài động vật ăn thịt khác.

Ví dụ như gấu bắc cực, cáo bắc cực, sói bắc cực, vân vân.

Đó là vì Otis cố ý dẫn cậu tránh đi những tên nguy hiểm này, đồng thời những động vật ăn thịt đó cũng sẽ tránh đi Otis.

Loại sinh hoạt như vậy khiến Kiều Thất Tịch không khỏi lầm tưởng bản thân có thể hoành hành vô địch ở trong thế giới hoang dã.

Chỉ cần có thể bảo đảm đồ ăn sung túc, kỳ thật thật sự cũng không tệ lắm.


Hôm nay sau khi ăn xong, Otis mang theo Kiều Thất Tịch đi tản bộ trên một mảnh băng đã tan gần hết.

Từng viên đá bị nước biển mài nhẵn bóng nằm rải rác giữa bãi cát.

Trong chớp mắt, tháng sáu đã đến.

Mùa này trên bãi biển xuất hiện những loài động vật có vỏ nhỏ bé bận rộn qua lại, làm cho người sinh ra cảm giác náo nhiệt, phồn vinh.

Kiều Thất Tịch hứng thú tràn đầy đi qua quan sát chúng nó.

Nếu trên đầu cậu gắn một cái màn hình, vậy chắc chắn sẽ hiển thị: Cái này không thể ăn, cái kia quá nhỏ, con này thật đáng yêu….

Bỗng nhiên, một trận sóng biển từ từ ập đến.

Âm thanh xôn xao của nước biển lại gần hấp dẫn lực chú ý của Kiều Thất Tịch.

Cậu ngẩng đầu nhìn lại, nhìn đến một cái gì đó nổi trên mặt biển, hình như là một cái thùng nhựa màu vàng.

Kiều Thất Tịch nhanh chóng phi qua, đuổi theo cái thùng nhựa màu vàng kia, ngậm lấy nó trước khi nó bị sóng biển cuốn ra xa.

Úi chà, là đồ ngư dân thường dùng, lùn lùn, miệng rộng, trông bộ dáng còn rất chắc chắn.

Kiều Thất Tịch vui vẻ ngậm nó về bên Otis.

Otis liếc mắt nhìn cái thùng, không có phản ứng gì.

Tuy nhiên, nó cũng vui thay cho Kiều Thất Tịch khi tìm được một món đồ chơi yêu thích.

Này sao lại là đồ chơi cơ chứ?
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, cái thùng này có nhiều tác dụng lắm đấy.

Khi không đựng đồ vật thì có thể coi nó như một cái mũ, lúc gặp được đồ ăn ngon thì có thể đựng ở bên trong.

Đúng rồi, Bắc cực không mưa nhưng sẽ có mưa đá, Kiều Thất Tịch cảm thấy giữ lại cái thùng này sẽ có tác dụng lớn.


Vì vậy, đã ngậm theo thùng nhỏ đi được một đoạn đường rồi Kiều Thất Tịch lúc này mới thử đội nó lên đầu xem sao.

Nhìn chung thì, cũng khá thích hợp đấy.

Nhưng lớn ngang Otis chắc chắn không vừa được, vòng đầu của nó to quá, không xứng đáng đội lên thùng nhỏ.

Theo nhiệt độ không khí lên cao, Otis mang nhóc gấu bắc cực đi về hướng Bắc, đuổi theo một tia mát mẻ cuối cùng trước khi mùa hè lại gần.

Khi mùa hạ tới, chỉ có bên bờ biển mới có đồ ăn.

Trong đất liền chỉ có núi đá và lùm cây.

Đôi khi gấu bắc cực quá đói cũng sẽ ăn một ít rễ lá cùng quả mọng.

Trước đây Otis sống quá mùa hè nóng nực một mình, nhưng thật không cảm thấy lúc đó có bao nhiêu cực khổ.

Dù sao thì một hai ngày nhịn đói đối với nó mà nói là chuyện rất bình thường.

Chính là hiện tại có Kiều Thất Tịch, một con gấu bắc cực con còn đang nằm trong giai đoạn lớn lên.

Otis không thể không thay đổi thói quen sinh hoạt của bản thân, cho dù không thể làm được ngày ngày có thịt nhưng ít nhất phải bù vài con cá.

Hôm nay lại là một ngày không ăn được thịt bên bờ biển.

Otis đi vào một khu biển cạn.

Nó nhảy xuống nước, dáng người mạnh mẽ bơi tới một chỗ đá ngầm, nằm ở trên đó chờ đợi cơ hội đi săn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui