Sáng sớm, Vira hốt hoảng giữ chặt tôi xuống giường trong khi tôi không kiểm soát được cơ thể mình lên cơn co giật quằn quại, trời đất quay cuồng cả lên, toàn thân tôi như bị thiêu đốt. Tôi hoảng sợ không hiểu mình bị làm sao. Faith trong bộ áo ngủ vội vàng giúp Vira giữ chặt tôi xuống để ngăn cơn co giật không khiến tôi rơi xuống giường. Tôi nghe loáng thoáng bà hỏi:
_Rose, cháu có xài thuốc phiện không?
_Kh...không...Ahhhh! Không!!!!!!
Tôi vật vã suốt 10' mới trở lại bình thường. Cả người ướt đẫm mồ hôi khiến áo dính bết lại vào da và cơ bắp mỏi nhừ tê tái như vừa mới đánh nhau về. Faith đưa cho tôi một cốc nước để làm tôi bình tĩnh lại. Tôi run rẩy nhận lấy. Vira giúp tôi uống nước khi thấy tôi sắp làm rơi cốc đến nơi. Faith nhìn tôi lo lắng và bất an.
_Có chuyện gì với cháu vậy bác Faith?-Tôi run run hỏi. Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Trong đầu tôi chỉ đơn giản nghĩ chắc mình bị sốt rét hay...động kinh?
Faith suy nghĩ một lúc, có lẽ bà lưỡng lự không biết có nên nói cho tôi nghe hay không nhưng sự thật vẫn phải được nói ra. Bà chậm rãi trả lời, từng chữ một:
_Rose, bác nghĩ cháu bị nghiện ma túy rồi.
Câu nói của Faith như tiếng sét đánh ngang tai tôi. Bác ấy nói gì vậy?
_Không thể nào! Bác Faith, cháu không dùng ma túy. Cháu có hút thuốc, có uống rượu nhưng tuyệt đối không động đến ma túy bao giờ. Cháu thề!-Tôi bắt đầu hoảng sợ. Làm thế nào mà...
_Ôi Rose, bác nghĩ đến một khả năng.-Faith đặt hai tay lên vai tôi an ủi.-Có thể trong thời gian cháu ở cùng họ, họ đã cho cháu dùng ma túy mà cháu không biết. Bác đã gặp vài trường hợp như thế này...
_Nhưng bằng cách nào cơ chứ?-Người tôi run lên. Không thể nào!
_Bằng cách trộn nó vào với đồ ăn thức uống của cháu! Đây là cách mà bọn ma cô vẫn dùng để trói buộc “gái”, khiến họ không thể trốn được.-Faith chậm rãi nói.-Chỉ có vài trường hợp như vậy thôi bởi thủ đoạn đó tàn nhẫn quá nên ít ai dám dùng, thực ra có lẽ cũng vì ma túy rất đắt. Bác không nghĩ chúng dám làm thế với cháu.
Nhưng Selene dám.
Tôi bàng hoàng nghe Faith nói, cảm thấy trời đất như sụp đổ xung quanh. Selene Silvester, cô ấy không chỉ bến tôi thành nô lệ, thành đồ vật mà còn biến tôi thành con nghiện nữa! Làm sao cô có thể dùng thủ đoạn vô sỉ này với tôi? Tôi vò đầu, nghiến răng đầy tức giận và khóc thút thít như một đứa trẻ, không dám chấp nhận sự thật kinh khủng này. Lạy Chúa! Là ma túy, con sau này sẽ ra sao? Vira ngồi cạnh an ủi tôi: “Chị có thể cai được mà, đừng buồn!”. Ôi Vira, chắc em chưa bao giờ nhìn thấy kẻ đi cai khốn khổ thế nào phải không?
Sau bữa sáng, Faith bảo tôi vào phòng nói chuyện riêng với bà. Khi hai chúng tôi ngồi xuống, Faith ân cần hỏi han:
_Rose, cháu ổn chứ?
_Lúc này thì ổn, bác Faith.-Tôi yếu ớt nói, cảm thấy may mắn khi suốt bữa sáng mình không lên cơn.
Faith thở dài lo lắng nhìn tôi:
_Selene Silvester. Bác đã nghe tiếng cô ta từ lâu, Interpol thỉnh thoảng vẫn nhắc về cô ta suốt. Làm cho Interpol đau đầu như vậy thực không phải đơn giản. Bác cũng nghe đủ thứ chuyện không hay ho về cô ta rồi. Nhưng chuyện với cháu thì đúng là...-Faith chép miệng.-Đến hôm nay bác mới được chứng kiến thủ đoạn khôn lường của cô ta, thật quá sức nhẫn tâm! Làm sao cô ta có thể đang tâm làm thế cơ chứ trong khi cháu mới chỉ 18 tuổi? Thật ác quá!
_Cô ấy còn làm nhiều thứ nhẫn tâm hơn nhiều.-Tôi cay đắng cười khi nghĩ đến việc cô mặc cho Felix cưỡng bức tôi.
_Bác tưởng tượng Selene là một mụ đàn bà xấu xí béo ục ịch và miệng lúc nào cũng phì phèo một điếu thuốc lá.-Faith hóm hỉnh miêu tả Selene trong tưởng tượng của mình để tôi vui lên một chút. Tôi bật cười nói:
_Thực ra thì bác Faith này, cô ấy hoàn toàn trái ngược với những gì bác nghĩ. Selene rất đẹp, là người đẹp nhất mà bác từng biết và cô ấy cũng không hút thuốc lá.-Tôi suýt nói thêm là vì tôi hôn cô ấy nên tôi biết.
_Cháu đừng bênh kẻ thù như thế chứ, Rose!-Faith thốt lên. Tôi để ý trong ánh mắt bà lóe lên điều gì đó như là lo sợ. Bà lo sợ về tôi ư? Tôi cười trừ trấn an bà:
_Selene đẹp nhưng độc ác. Người như thế ta càng phải tránh, đúng không bác Faith?
Faith gật đầu đồng ý với tôi.
_À Rose này. Bác nghĩ cháu nên đi cai nghiện, sớm chừng nào tốt chừng đó.
_Có lẽ phải vậy thôi.-Tôi ngán ngẩm đồng ý.
Faith đứng dậy và nhấc điện thoại lên:
_Vậy để bác liên lạc với giám đốc trại và Interpol sẽ đưa cháu đi. Còn gia đình cháu, chúng ta đang cố liên lạc với họ. Trong thời gian cháu cai nghiện họ sẽ gọi lại cho cháu, được chứ?
Tôi gật đầu chán nản. Tôi tưởng tượng đến cảnh ba mẹ nghe tin con gái mình còn sống nhưng đã trở thành một con nghiện và đang sống vất vơ trong trại...Họ sẽ shock lắm. Selene đã hủy hoại tôi quá nhiều. Tôi không hiểu tại sao cô làm thế? Tôi đâu có thú oán gì với cô? Những gì cô đã gây ra cho tôi thậm chí trong mơ tôi còn không ngờ đến. Tôi mông lung nghĩ về tương lai của mình, chẳng biết nó sẽ thành cái gì khi mà tôi đã trải nghiệm quá nhiều điều tồi tệ tới mức khó mà vượt qua chúng để quay lại với cuộc sống bình thường. Sau này khi được tự do thực sự tôi cũng phải mất đến 5 năm mới hòa nhập được với xã hội.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, xe ở bên ngoài cùng vài viên cảnh sát và bác sĩ chờ chở tôi đi, tôi ôm hôn tạm biệt Faith và Vira. Phải mấy năm sau khi tôi được tự do thì tôi mới gặp lại Vira. Lúc ấy em đã mở một nhà hàng nhỏ ở Anh và cùng Faith giúp đỡ những nạn nhân như em. Khi gặp lại nhau, em và tôi đã nói rất nhiều chuyện, em kể vì sao em rời Ukraine theo Zoraida đến Ý và cả một tuổi thơ buồn ở trại mồ côi...Nhưng thôi, có lẽ tôi sẽ không thể kể cho bạn nghe vì tôi đã hứa với em sẽ giữ lấy bí mật này.
Trước khi lên xe, tôi được tiêm một liều thuốc an thần hay thuốc ngủ gì đó nhằm giúp tôi tránh lên cơn nghiện khi ở trên xe. Cái trại ấy phải mất 4 tiếng lái xe mới đến nơi. Tôi ngủ suốt trong khi xe bon bon trên đường. Đến khi tới nơi tôi uể oải bước xuống xe suýt té nên phải nhờ một người đỡ vào một căn phòng. Quãng đường dài cộng thêm một lượng thuốc an thần được tiêm vào trong tôi khiến tôi bải oải nằm xụi lơ trên giường. Khi có tiếng mở cửa tôi vẫn tiếp tục nhắm mắt và cho rằng bác sĩ đang đến kiểm tra tình hình của tôi. Câu đầu tiên tôi muốn hỏi bác sĩ là trong trường hợp của tôi sẽ mất bao lâu để cai nghiện thành công. Người mới vào chẳng nói chẳng rằng nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi rùng mình khi một cảm giác quen thuộc len lỏi vào trong tim. Lại mùi nước hoa ấy. Tôi lập tức quay người lại. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là mái tóc vàng và đôi mắt xanh quen thuộc khiến tôi hoảng sợ tột cùng. Tôi bật dậy lùi ra sau cho tới khi lưng chạm vách tường lạnh ngắt, cả người run bần bật vì sợ. Làm sao cô ta tìm được đến đây?
_Chúng ta lại gặp nhau rồi, Rose!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...