Người tình kỳ ảo

Grace dùng thìa ngoáy bát súp ngồi ngắm anh ăn. Những tia nắng chiều cuối cùng đang rọi lên tóc anh khiến chúng ánh lên. Anh khồi thẳng trên chiếc ghế dáng ngồi hoàn hảo và mỗi cử động của anh đều khiến cô mê mệt. Cô có thể ngắm nhìn anh cả ngày không biết chán.
Tệ hơn, điều cô thực sự muốn bây giờ là đứng dậy, tiến lại gần và ngồi lên đùi anh. Để rồi vuốt mái tóc quăn vàng óng và để hôn cho anh tối tăm mặt mũi.
Dừng lại ngay ! Nếu cô không tự kiềm chế bản thân, cô sẽ chết vì ham muốn đó mất!
"Anh à." – Cô ngập ngừng nói. "Em đang nghĩ là nếu anh ở lại đây thì thế nào nhỉ? Sống ở thời đại này có quá tệ không?"
Ánh mắt anh khiến cô cụt hứng. " Chúng ta đã thảo luận chuyện này rồi mà. Anh không thuộc về nơi này. Anh không hiểu thế giới của em, những tập quán ở trong đó. Anh cảm thấy lúng túng và anh ghét điều đó".
Grace hắng giọng. Tốt thôi, thế thì cô sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Cô thở dài cầm miếng sandwich lên ăn, mặc dù trong thâm tâm cô đang tất muốn tranh cãi.
Sau khi ăn xong, Julian giúp cô dọn dẹp.
"Anh có muốn nghe em đọc sách không?" - Cô hỏi.
"Chắc chắn rồi." - Anh nói, nhưng cô có thể cảm thấy có cái gì đó không ổn. Anh cảnh giác và gần như lạnh lùng với cô.
Cô chưa từng thấy anh thế này, kể từ lúc anh bắt đầu xuất hiện.
Grace lên gác lấy cuốn "Peter Pan" mới và mang xuống. Julian đã ngồi sẵn trên sàn nhà xếp gối ngay ngắn.
Cô ngồi xuống, nằm vuông góc với anh, đầu tựa vào một bên bụng anh. Giở trang thứ nhất, cô bắt đầu cất giọng đọc.
Julian lắng nghe giọng đọc mượt mà, trong trẻo của Grace còn mắt chăm chú nhìn cô. Khi cô đọc những dòng chữ thì anh ngắm nhìn đôi mắt cô nhảy múa trên những trang sách.
Anh tự hứa với bản thân là sẽ không chạm vào người cô, nhưng ngược lại ý chí của anh, anh thấy mình đang đưa ta vuốt tóc cô. Sự đụng chạm đó làm da anh nóng bỏng lên, khiến tứng thớ thịt trong anh co thắt lại vì muốn có được cô.
Trong khi những lọn tóc mềm như lụa của cô mơn trớn những ngón tay anh, anh để mặc cho giọng đọc của cô đưa anh thoát khỏi nơi này. Tới một nơi thật dễ chịu, gần giống như ngôi nhà mơ ước mà anh đã tìm kiếm suốt đời.
Một nơi chỉ có hai người. Không có thần thánh, không có lời nguyền.
Chỉ có họ thôi.
Và nơi đó thật tuyệt vời.
Grace nhướng mày khi thấy Julian bỏ tay ra khỏi tóc cô và lần đến chiếc khuy trên cùng của chiếc áo cô đang mặc. Cô nín thở chờ đợi trong hy vọng nhưng cũng lại do dự.
"Anh đang...".

"Em đọc tiếp đi" - Anh nói khi tháo chiếc cúc ra khỏi lỗ khuyết.
Thân thể cô bắt đầu nóng lên, cô đọc sang chương tiếp theo. Anh cởi chiếc cúc tiếp theo.
"Julian..."
"Đọc tiếp đi mà".
Cô đọc thêm một chương nữa khi bàn tay anh lần tìm chiếc cúc tiếp theo. Hành độc của anh khiến cô phát điên, cô thở dồn dập còn tim thì đập thình thịch.
Cô ngước lên nhìn ánh mắt đầy thèm khát trong mắt anh. "Cái gì thế này? Chương trình đọc sách thoát y à? Em cứ đọc hết một chương, anh lại cởi một chiếc cúc áo ra?".
Anh trả lời cô bằng cách đặt bàn tay ấm nóng lên áo lót của cô, nhẹ nhàng bóp bầu ngực cô. Grace rên lên vì sung sướng khi anh coa bóp cô qua lần vài sa tanh. Hơi ấm từ bàn tay anh tỏa xuống da cô khiến cả hai cánh tay cô nổi da gà.
"Em đọc đi" – Anh lại ra lệnh.
"À, vâng, làm sao em có thể đọc được trong khi anh...".
Anh tháo chiếc móc đằng trước của chiếc áo lót, rồi nhẹ nhàng chụp tay lên hai bầu ngực của cô.
"Julian!".
"Đọc cho anh nghe đi, Grace. Xin em đấy".
Làm sao cô có thể đọc được!
Nhưng sự tha thiết trong giọng nói của anh khiến trái tim cô rung động. cô cố gắng tập trung vào cuốn sách trong khi Julian đưa tay mơn trớn là da trần của cô.
Bàn tay anh thật dịu dàng, thật nhẹ nhàng. Tuyệt đỉnh. Đó không phải là sự mơn trớn nồng nhiệt anh dùng để quyến rũ và kích thích cô, mà nó là cái gì đó thật toàn diện. nó vượt qua cả nơi sâu thẳm của da thịt cô, nó tiến thẳng vào trái tim cô.
Sau một lát, cô đã quen với những vòng tròn nhỏ mà anh dùng ngón tay vẽ lên ngực rồi xuống bụng cô. Cô hoàn toàn đắm mình vào khoảng khắc này, vào trong cảm giác gần gũi với anh.
Khi cô đọc xong cuốn sách cũng đã gần 10 giờ.
"Ngực em rất đẹp".
"Em rất mừng vì anh nghĩ vậy". Cô nghe tiếng bụng anh réo sôi dưới tai cô. "Nghe như anh đói bụng à?".
"Cái mà anh đói thì thực phẩm không thể giải quyết được".
Mặt cô đỏ bừng lên.

"Lạ thật!" – Anh nói. " nụ hôn của em khiến anh như bị đẩy đến bờ vực".
"Anh nói gì cơ?".
Anh đặt tay lên bụng cô. “Anh yêu thích cái cảm giác da em chạm vào da anh. Sự mềm mại của da thịt em dưới tay anh” – Anh lặng lẽ nói. "Nhưng chỉ đến khi môi em chạm vào môi anh mới là lúc anh cảm thấy sự tự tiết chế của mình trôi đi đâu mất sạch. Em có biết vì sao không?".
"Em không biết."
Chuông điện thoại reo lên.
Julian nguyền rủa. "Anh thực sự ghét những thứ này".
"Em cũng bắt đầu cảm thấy như vậy đấy".
Anh bỏ tay khỏi người cô để cô có thể đứng dậy. Nhưng Grace nắm lấy tay anh và đặt lại nó lên ngực cô. "Để mặc kệ chuông reo".
Anh mỉm cười rồi dụi đầu vào đầu cô. Môi kề môi, cô có thể cảm thấy cả hơi thở anh phả lên mặt mình. Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên một cách dứt khoát.
Cô nhìn thấy sự buồn bã, khao khát hiện ra trong mắt anh ngay trước khi anh kịp nhắm mắt lại và cắn chặt răng như đang tự chiến đấu với bản thân.
"Em ra trả lời điện thoại đi" – Anh thì thầm và buông cô ra.
Grace đứng dậy, đôi chân run rẩy bước qua phòng đến chỗ đặt chiếc điện thoại không dây, vừa đi cô vừa kéo hai vạt áo để che ngực.
"Chào Selena".
Julian lắng nghe cô nói chuyện, lòng nặng trĩu khi phải cố dập tắt ngọn lửa đang gào xé trong anh.
Anh không muốn rời khỏi nơi này. Trước khi gặp Grace, cuộc đời anh chưa bao giờ được những giờ phút vui vẻ như vậy. và giờ đây, anh muốn độc chiếm từng giây trong cuộc sống của cô.
"Chờ một lát, để mình hỏi đã". Grace đến bên anh nói: " Selena và Bill rủ mình cùng đi chơi với họ thứ 7 tuần này có được không?".
"Cái đó tùy em" – Anh nói nhưng thâm tâm chỉ mong cô từ chối.
Cô mỉm cười và đưa điện thoại lên nói tiếp "Nghe tuyệt đấy Selena ạ. Chắc sẽ rất vui… Được, hẹn gặp lại cậu".
Cô đặt điện thoại xuống. "Em lên gác tắm qua một cái trước khi đi ngủ nhé?".
Julian gật đầu. Anh nhìn theo cô bước lên cầu thang. Hơn bao giờ hết, anh ước mình lại là một người bình thường.

Anh sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để được theo cô lên gác, đặt cô nằm xuống giường và…
Anh túm chặt tóc. Không hiểu anh còn có thể chịu đựng sự tra tấn này thêm bao nhiêu ngày nữa?
Mặc dù vậy, anh vẫn muốn chiến đấu chống lại nó. Anh từ chối đầu hàng thậm chí chỉ một giây trước khi định mệnh bắt anh phải vậy.
Grace cảm thấy sự có mặt của Julian. Quay đầu lại cô thấy anh đứng ngay ngoài phòng tắm, hoàn toàn khỏa thân.
Không nói một lời, anh bước thẳng vào bên trong.
"Em biết không," – anh nói với một giọng bình thản khiến cô kinh ngạc – "sáng nay anh phát hiện ra một điều rất thú vị".
Cô nhìn dòng nước chảy trên người anh, hất ngược mái tóc anh ra sau đến khi nhỏ thành những giọt ngắn quanh mặt anh.
"Thế à?"- Cô hỏi cố gắng chống lại ý muốn đưa tay lên để cho từng giọt nước chảy qua các ngón tay.
"Hừm"- Anh nói rồi đưa tay lên dọc dây dẫn nước cho đến khi nhấc được chiếc vòi hoa sen ra khỏi giá đỡ. Anh quay chiếc vòi hoa sen một vòng để chuyển sang chế độ mát xa nhẹ. "Quay lưng lại đây".
Grace hơi lưỡng lụ trước khi nghe theo lời anh.
Julian đưa mắt nhìn dọc tấm lưng trần mịn màng, ướt đẫm của cô. Trong suốt cuộc đời mình anh chưa từng thấy người phụ nữ nào gợi tình hơn thế.
Cô là tất cả những gì anh từng mơ ước có được song lại không dám hy vọng, không dám mơ.
Cô lấy lại nhịp thở, anh đưa chiếc vòi hoa sen lên vai cô.
"Cảm giác tuyệt quá!"- cô thì thầm.
Julian không thể nói lên lời. anh cắn chặt hai hàm răng để khỏi đầu hàng trước đòi hỏi dữ dội của thân thể anh đòi cô. Nhu cầu được chạm vào cô của anh mãnh liệt đến mức những nhu cầu về thức ăn và nước uống mà anh cảm thấy khi bị giam trong cuốn sách trở nên thật nực cười.
Grace quay lại nhìn anh, gương mặt lấp lánh. Cô vòng tay qua người anh lấy chiếc khăn tắm rồi xoa xà phòng lên đó. Julian đứng im để cô tắm cho anh. Bàn tay cô trượt từ ngực xuống bụng anh càng làm cháy thêm ngọn lửa khao khát trong anh.
Anh nín thở chờ đợi khi bàn tay cô mỗi lúc một xuống thấp hơn.
Grace cắn môi, ngước lên nhìn Julian đang ngắm nhìn cô. Đôi mắt lim dim, trông anh có vẻ như đang tận hưởng cái chạm tay của cô vào người anh.
Muốn làm anh cảm thấy sung sướng, cô đưa chiếc khăn tắm tới khu vực trung tâm màu cà phê của anh. Anh nấc lên khi cô đưa tay vào giữa hai chân rồi nhẹ nhàng nắm lấy anh. Cô lại mỉm cười khi thấy anh rùng mình.
Cô nghe thấy tiếng chiếc vòi hoa sen va vào thành bồn tắm ngay trước khi anh ôm chầm lấy cô và đặt môi hôn lên cổ cô.
Grace run lên trước cảm giác khi hai cơ thể đẫm nước quấn vào nhau. Tình yêu cô dành cho anh bùng lên, đòi phải có một phép màu để họ được sống bên nhau.
Trong giây phút đó cô ước cô có thể cảm thấy anh vào sâu trong cô. Cảm thấy anh chiếm lĩnh thân thể giống như cách anh chiếm lĩnh trái tim cô.
Anh tách hai đùi cô ra, đưa chiếc vòi hoa sen xuống phun giữa hai chân cô.
Cổ họng Grace ngẹn lại khi sự sung sướng như luồng điện chạy khắp cơ thể cô. "Julian?"- Cô thốt lên, người cô run lên bần bật vì cảm giác những ngón tay anh đang ở bên trong cô, lấp đầy cô, đùa giỡn với cô trong khi nước vẫn chảy càng khiến anh tăng nhịp độ lên nhanh hơn.

Cô chưa bao giờ trải qua cái gì tương tự như thế này. Anh xoay cổ tay, quay tròn dòng nước quanh cô đến khi cô không thể chịu nổi.
Cô hét lên khi cơn cực khoái đến ngay một giây sau đó.
Tay và lưỡi của anh cùng với chiếc vòi nước còn tiếp tục đưa cô đến cực khoái thêm năm lần nữa.
"Xin anh, Julian!"- Cô van vỉ. "Hãy thương em. Em không thể chịu thêm một lần nào nữa".
Julian quyết định dừng việc tra tấn cả hai người và với tay ra sau lưng để tắt vòi nước.
Grace không thể cử động nổi. tất cả các giác quan trong mọi ngóc ngách cơ thể cô đang rung lên. Cô thấy anh đứng lên, nhìn cô mỉm cười đầy ẩn ý.
"Anh giết em rồi"- Cô nói trong hơi thở. "Bây giờ anh phải dấu xác em đi thôi".
Anh bật cười. anh bước khỏi bồn tắm rồi cúi xuống bế cô lên.
Cô tận hưởng cảm giác của làn da trần của anh chạm vào da cô khi anh bế cô đặt lên giường, rồi dùng khăn tắm lau khô khắp người cô.
Từ tốn, cẩn trọng, anh dùng chiếc khăn vải bông với một cách mà cô dám chắc không ai nghĩ khăn bông sẽ được dùng như vậy. Anh đưa khăn nhẹ nhàng qua tay, ngực rồi xuống bụng cô như muốn trêu ngươi.
Cô ngước lên nhìn vào mắt anh là lúc cô có thể cảm nhận được một cách đầy đủ nhất tác động của lời nguyền đối với anh. Toàn thân anh vẫn cương cứng, lông mày lấm tấm mồ hôi.
Làm sao anh có thể chịu đựng nhìn cô lên đỉnh hết lần này đến lần khác, trong khi bản thân anh thì không thể?
Trong đầu ngập tràn tình yêu dành cho anh, cô ngồi dậy và hôn anh.
Julian vội lùi lại một cách quyết liệt. anh ngã xuống sàn nhà, quằn quại như đang bị ai đánh.
Khiếp sợ trước hậu quả của việc làm của mình. Grace tụt khỏi giường. "Em xin lỗi!" – Cô nói rồi đưa tay cho anh. "Em quên mất".
Anh rùng mình khi chạm vào cô, đôi mắt anh chuyển sang màu tối sẫm, khủng khiếp và xa lạ.
Julian run lên trong lúc vật lộn với cơn điên loạn. cuối cùng thì chính vẻ mặt khiếp sợ của cô khiến anh bình tĩnh trở lại.
Anh tránh xa khỏi cô như thể người cô có chất độc vậy.
Grace chỉ biết đứng nhìn anh vịn vào những bật thềm bước lên giường cố gắng đứng lên.
"Chuyện này sẽ ngày một tệ hơn" – Anh nói, giọng khàn đi.
Grace không thốt lên lời. cô không thể chịu nổi cảnh đứng nhìn anh đau đớn. và cô tự ghét bản thân mình vì đã đẩy anh đến tình cảnh này.
Không một lần ngoái lại nhìn cô, Julian lặng lẽ lấy quần áo và rời khỏi căn phòng.
Phải chờ tim đập thêm mấy nhịp nữa, Grace mới có thể cử động lại được. khi đã có thể đứng nổi dậy, cô đi lại phía tủ quần áo. Cô mở ngăn kéo trên cùng và chiếc hộp đựng chiếc còng tay đập vào mắt cô.
Họ còn có được bao nhiêu ngày bên nhau nữa, trước khi cô mất anh mãi mãi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui