“Selena à?” Grace vừa mặc đồ đi làm vừa nói vào điện thoại. “Cũng một tuần rồi. Mình ổn mà”.
“ Nghe giọng cậu không có vẻ gì là ổn cả”- Selena nói giọng châm chọc. “nghe như cậu vẫn đang hơi run ấy”.
Đúng thật là như vậy. Nhưng nhờ có Julian mà cô được an toàn. Và sau đó cô đã không phải nhìn cảnh tên Rodney kia chết.
Sau khi cảnh sát lấy lời khai của họ, Julian đã đưa cô về nhà và cô đã cố hết sức để không nhìn cảnh tượng đó. “Thật mà, mình ổn mà.”
Julian bước vào phòng. “Em sẽ đi làm muộn đấy”. Anh lấy chiếc điện thoại và đưa cho cô một chiếc bánh quy. “Mặc quần áo nhanh lên”- anh nói với cô rồi quay sang nói chuyện điện thoại với Selena.
Grace cau mày nhìn anh bước ra khỏi phòng và cô không thể nghe được anh đang nói gì.
Trong khi mặc quần áo cô chợt nhận ra mình đã cảm thấy dễ chịu biết bao khi ở cạnh Julian. Cô thật sự thích được ở bên cạnh anh. Cô muốn được chăm sóc anh và được anh chăm sóc lại. Sự chăm sóc lẫn nhau của họ thật tuyệt vời.
“Grace à.”- anh thò đầu vào phòng nói “ em sẽ đi làm muộn đấy”.
Cô vừa cười vừa cài nốt chiếc giày cao gót. “Em đi đây, em đi đây”.
Khi ra đến cửa, cô mới nhận ra là anh không đi giày. “ Hôm nay anh không đi cùng em à?”
“Em có cần anh đi cùng không?”
Grace hơi chần chừ. Thực ra cô muốn ăn trưa cùng anh,true chọc anh trong giờ giải lao. Nhưng cô biết rằng anh cứ phải ngồi chờ cô giờ này sang giờ khác sẽ rất tẻ nhạt. “Thôi, không cần đâu”.
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn cháy bỏng rồi nói- “thế thì hẹn gặp lại em tối nay.”
Cô lưỡng lự một lát rồi mới buông tay khỏi anh và vội vã bước ra ô tô.
Đó là một ngày dài nhất trong lịch sử. Grace ngồi ở bàn làm việc đếm từng giây chờ đến lúc tiễn từng khách hàng ra cửa .
Khi đồng hồ điểm 5 giờ, cô vội vàng đẩy Rachel tội nghiệp ra cửa, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ra về.
Cô về đến nhà không mất mấy thờ gian. Cô chau mày khi thấy Selena đang chờ cô ở ban công trước cửa nhà.
“Có chuyện gì à?”- Grace hỏi ngay khi đến gần Selena.
“Kông hẳn. nhưng mình muốn cho cậu một lời khuyên, hãy phá bỏ lời nguyền đó. Julian là một báu vật đấy”
Grace nhíu mày hơn khi Selena đi thẳng ra chiếc xe Jeep của cô ấy. Ngạc nhiên, cô mở cửa nhà gọi: “Julian?”.
“Anh đang ở trong phòng ngủ”.
Grace đi thẳng lên gác. Cô thấy anh đang nằm dài trên giường với bộ dạng ngon tuyệt. đầu gối lên một bên tay và một bông hồng đỏ trên nệm, trước mặt anh. Trông anh đẹp trai một cách khó tả. Nhất là nụ cười thoáng qua kèm theo tia sáng từ đôi mắt màu xanh nước biển, chỉ có thể gọi là ma mị.
“Trông anh như con mèo vừa ăn thịt con chim bạch yến vậy” - Cô nói khẽ. “Thế hôm nay hai người làm gì?”.
“Chẳng làm gì cả”.
“Chẳng làm gì cả.”- Cô nhắc lại giọng đầy nghi ngờ. Vì sao cô không tin vào điều đó chứ? Bởi vì trông anh hơi quá hư hỏng .
Cô đưa mắt nhìn bông hoa hồng. “Cho em à?”.
“Ừ”.
Cô mỉm cười trước câu trả lời gọn lỏn của anh, rồi tháo giầy để cạnh giường và cởi luôn cả tất ra.
Ngước mắt lên, cô thấy ánh mắt rất thú vị của Julian, anh nhỏm hẳn cổ dậy để nhìn cô. Anh lại mỉm cười.
Grace nhặt bông hoa hồng đưa lên mũi ngửi hương thơm ngọt ngào của nó. “Thật là một ngạc nhiên thú vị”. – Cô nói và hôn lên má anh. “Cảm ơn anh!”.
“Anh rất mừng vì em thích nó.” – Anh thì thầm đưa tay vuốt nhẹ má cô.
Grace lưỡng lự rời đi, cô bước qua phía bên kia của căn phòng để đặt bông hoa lên nóc tủ và mở ngăn kéo trên cùng.
Cô cứng người lại. Nằm trên những xếp quần áo của cô là một cuốn “Peter Pan” sách nhỏ, bìa cứng với một cái nơ đỏ buộc quanh.
Cô sững sờ cầm nó lên và mở chiếc nơ ra. Khi lật đến trang đầu tiên, tim cô như ngừng đập. “Ôi, Chúa ơi, đó là cuốn sách từ lần xuất bản đầu tiên, có cả chữ ký của tác giả nữa!”.
“Em có thích không?”.
“Thích ư?” – Cô nói, mắt nhòa đi “Ôi, Julian”.
Cô lao đến bến anh và phủ lên mặt anh cơn mưa những nụ hôn. “Anh thật tuyệt vời! Cảm ơn anh!”.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ngượng ngịu.
“ Đây thật là…” – cô ngừng lời khi nhìn về phía phòng sách. Cánh cửa được khép hờ và đèn bên trong vẫn sáng.
Chắn anh không…
Grace rón rén bước lại. Cô mở rộng cửa và nhìn vào bên trong.
Những giọt nước mắt vui sướng tràn lên mắt cô, trong khi hơi ấm lan tỏa kháp cơ thể cô. Những giá sách của cô đã lại chật kín sách. Bàn tay cô run run sờ vào gáy những cuốn sách của bộ sưu tập mới.
“Em đang mơ phải không?”- Cô thì thầm.
Cô cảm thấy Julia đứng ngay sau mình. Anh không hề chạm vào người cô, nhưng cô có thể cảm thấy sự có mặt của anh từ chân tơ kẽ tóc, bằng tất cả các giác quan mà cô có. Cô cảm thấy như mặt đất đang sụp dưới chân mình. Cô không thể thở được.
“Bọn anh không thể tìm đủ hết toàn bộ sách, đặc biệt là những cuốn sách bìa mềm của em, nhưng Selena nói bọn anh đã tìm được những cuốn quan trọng nhất”.
Một giọt nước mắt lăn xuống má cô khi cô nhìn thấy những cuốn sách của cha cô để lại. Bằng cách nào mà họ có thể tìm được tất cả những cuốn sách này chứ?
Tim cô đạp mạnh khi liếc nhìn qua những tựa sách mà cô yêu thích: “Ba chàng lính ngự lâm”, “Beowulf”, “Chữ A màu đỏ”, “Chó sói và bồ câu”, “Bậc thầy của ham muốn”, “Sa ngã”, “Chàng luật sư yêu nàng” và nhiều nhiều nữa khiến cô chóng mắt.
Quá choáng váng và xúc động, cô để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Cô quay lại và choàng tay ôm lấy Julian. “Cảm ơn anh!” – Cô nói trong nước mắt. Nnhưng bằng cách nào? Anh làm điều này bằng cách nào?”.
Anh nhún vai rồi đưa tay lau nước mắt cho cô. Đến lúc đó cô mới để ý nhìn bàn tay anh.
Cảm thấy nó thiếu thiếu một cái gì đó.
“Không phải chiếc nhẫn của anh chứ.”- Cô thì thào, mắt nhìn chằm chằm vào phần da trắng hơn trên ngón tay đeo nhẫn ở tay phải. “Hãy nói với em là anh đã không bán nó chứ?”.
“Nó chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà Grace”.
Không phải vậy. Grace còn nhớ nét mặt anh khi Tiến Sĩ Lewis hỏi mua chiếc nhẫn.
“ Không bao giờ .” – Julian đã từng nói. “ Anh không biết tôi đã phải trải qua những gì để có được nó đâu ”.
Qua những câu truyện của anh, cô hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Vậy mà bây giờ anh lại bán nó vì cô.
Run rẩy, cô kiễng chân lên và hôn anh đắm đuối.
Julian sững người vì choáng váng khi môi cô chạm vào môi anh. Cô chưa bao giờ làm vậy với anh. Anh nhắm mắt lại, luồn tay qua tóc cô, để cho những sợ tóc xõa trên cánh tay khi anh đang rên lên trên miệng cô.
Đầu óc anh mụ đi vì vị ngọt của cô. Vì cảm giác khi chạm vào cô. Vì cái cách cô hôn anh mà trước đây anh chưa từng nếm thử…
Bằng cả trái tim cô.
Nó làm rung động toàn bộ con người anh, đến tận tâm hồn bị nguyền rủa của anh.
Lúc đó, anh thực sự mong cho thời gian ngừng trôi. Anh không muốn sống một giây nào mà không có cô. Không thể tưởng tượng một ngày kia sẽ không còn có cô bên cạnh anh.
Anh cảm thấy lý trí đang tuột mất dần. Một nỗi đau đớn cuồn dại cùng lúc xuyện thẳng qua đầu và từng thớ thịt của anh.
Chưa đâu ! Có tiếng thét vang lên trong đầu anh. Anh không muốn mọi chuyện kết thúc. Không phải ngay bây giờ. Không phải khi anh đã quá gần.
Quá gần…
Nhưng anh đâu có lựa cọn nào khác.
Đắn đo trong giây lát rồi anh lùi khỏi cô. “Anh nghĩ là em thích nó phải không?”.
Cô bật cười. “Tất nhiên là em thích rồi, anh chàng ngốc ạ”. Nói rồi cô quàng tay ôm quanh bụng anh và ngã đầu vào ngực anh.
Anh run rẩy với những cảm xúc kỳ lạ đang giằng xé. Anh ôm chặt lấy cô, cảm thấy từng nhịp tim cô hòa nhịp với tim anh.
Nếu có thể anh muốn được đứng thế này, ôm cô trong lòng mãi mãi.
Nhưng anh không thể.
Anh bước lùi lại.
Cô ngước mắt nhìn lên nhíu mày.
Anh đưa tay lên vuốt khẽ cho những nếp nhăn giữa hai lông mày cô giãn ra. “Anh không từ chối em, em yêu của anh.” – Anh thì thầm. “Anh chỉ cảm thấy lúc này anh đang không phải là mình nữa”.
“Lời nguyền à?”.
Anh gật đầu.
"Em có thể làm gì được không?".
"cho anh một phút để chống lại nó".
Grace cắn môi khi thấy anh nặng nhọc bước về phía chiếc giường. Đó là lần duy nhất cô không thấy đâu dáng đi dứt khoát và uyển chuyển của anh. Trông anh có vẻ khó thở như có cơn đau khủng khiếp trong bụng. Hai tay anh nắm vào chân giường chặt đến nỗi cô có thể nhìn rõ từng đốt ngón tay hằn lên.
Cảnh tượng đó khiến cô đau đớn, cô muốn được an ủi anh. Hơn bao giờ hết, cô muốn giúp anh.
Thật ra là cô muốn có anh...
Cô muốn có anh . Suốt cuộc đời này.
Trống ngực đập thình thịch, Grace đưa mắt nhìn những cuốn sách trên giá. Ký ức lại dồn dập đổ về. Hình ảnh Julian trong đêm đầu tiên xuất hiện và mời cô sử dụng anh, Julian yêu cô trong khi tắm, Julian an ủi cô, làm cho cô cười, Julian nhảy xuống từ nóc thang máy để cứu cô và Julian nằm trên giường với bông hồng đỏ chờ xem cô tìm thấy món quà.
Selena nói đúng. Anh đúng là một báu vật và cô không bao giờ muốn để anh ra đi.
Những lời đó đã nằm sẵn trên đầu lưỡi cô, nhưng cô ghìm lại. Bây giờ chưa phải lúc. Không thể nói trong khi anh đang trong trại thái đau đớn thế kia. Không thể nói khi anh đang quá yếu ớt.
Có lẽ anh sẽ muốn biết
Nhưng liệu anh có muốn không?
Grace cứ suy đi tính lại không biết có nên nói điều đó với anh không. Anh không thích thời đại mà cô đang sống. Cô biết rõ điều đó. Anh muốn về nhà. Nếu có nói thật với anh tình cảm của mình, cũng có thể anh sẽ ở lại vì cô và nếu anh ở lại không phải do mong muốn của bản thân, dần dà anh sẽ trở nên oán hận cô vì đã tách anh ra khỏi tất cả những gì mà anh từng biết. Tất cả những gì mà anh từng có.
Hoặc tệ hơn, nếu chuyện này không có kết quả thì sao?
Là một nhà tâm lý học, cô hiểu rõ hơn ai hết tất cả những vấn đề có thể phát sinh và phá hủy một mối quan hệ.
Một trong những lý do chủ yếu của những cuộc chia tay là thiếu vắng một nền tảng chung được xây dựng giữa hai con người chỉ đến với nhau vì vẻ hấp dẫn bề ngoài.
Cô và Julian là hai con người quá khác nhau. Cô là một người giản dị, một nhà tâm lý học của thế kỷ 21, còn anh là một nguyên soái Macedon đẹp trai của thế kỷ thứ 2 trước công nghuyên. Nói về mối quan hệ của họ chả khác gì nói về một con cá và một con chim đang tìm một nơi có thể sống chung!
Hai con người khác xa nhau và bị số phận run rủi cho gặp nhau.
Ngay lúc này đây, cả hai còn được sưởi ấm nhờ sự mới mẻ của mối quan hệ. Nhưng họ không thực sự hiểu nhau đến thế . Nếu trong vòng 1 năm nữa họ không còn yêu nhau nữa thì sao?
Nói đến chuyện đó, nhỡ sau khi thoát khỏi lời nguyền, anh trở nên thay đổi thì sao?
Julian đã từng kể với cô rằng, hồi còn ở Macedon anh ấy là một con người hoàn toàn khác. Nếu một phần của sự quyến rũ hay quan tâm của anh đến cô lúc này là do lời nguyền thì sao? Theo như Cupid, lời nguyền khiến Julian cảm thấy bị hút về phía cô.
Nếu sau khi họ phá bỏ lời nguyền, anh trở thành một con người hoàn toàn khác thì sao? Một người không hề thích cô nữa?
Nếu vậy thì sao?
Một khi đã từ chối cơ hội để trở về, cô chắc rằng anh sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác.
Grace cố hít thở khi nhận ra rằng cô thậm chí còn không thể nói với anh rắng "hãy cứ thử và chờ xem điều gì sẽ sảy ra". Bởi vì một khi anh đã quyết định , sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai.
Grace nuốt khan, thầm ước giá như cô có thể nhìn thấu tương lai như Selena. Nhưng thật ra, kể cả Selena đôi khi cũng sai mà. Vì cuộc sống Julian, Grace không thể phạm sai lầm được.
Không, sẽ chỉ có một lý do duy nhất có thể giữ anh ở lại. Anh sẽ phải yêu cô nhiều như cô yêu anh.
Và điều đó nghe như trời chuẩn bị đổ sập xuống đầu cô trong vòng mười phút nữa.
Grace nhắm mắt, rùng mình trước sự thật. Anh không bao giờ có thể là của cô. Dù thế nào cô cũng phải để cho anh ra đi.
Và điều đó sẽ giết chết cô.
Julian thở một cách khó nhọc và buông tay khỏi chân giường. Anh nhìn cô mỉm cười yếu ớt. "Đau quá!" - Anh nói.
"Em có thể thấy rõ điều đó". Cô đưa tay chạm vào anh, nhưng anh lùi lại như thể một người chuẩn bị phải sờ vào con rắn.
Grace buông thõng tay. "Em đi chuẩn bị bữa tối đây".
Julian nhìn theo bóng cô rời khỏi căn phòng. Anh muốn đi theo cô đến nổi gần như không thể kìm chế nổi. Nhưng rồi anh lại không dám.
Anh cần thêm một chút thời gian đẻ chấn chỉnh bản thân. Và cần thêm thời gian để chế ngự ngọn lửa đang thiêu đốt từ bên trong, đe dọa sẽ bùng cháy và thiêu rụi anh.
Anh lắc đầu. Làm sao mỗi cái chạm nhẹ của cô cũng có thể đem đến cho anh nguồn sức mạnh vô song cũng có thể cùng lúc khiến anh yếu đuối đến vậy?
Khi Julian bước vào bếp thì Grace cũng vừa chuẩn bị xong món súp đóng hộp và mấy cái bánh sandwich.
"Anh thấy đỡ hơn chưa?".
"Đỡ hơn rồi." – Anh vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...