Grace về đến nhà đúng lúc cảnh sát tới.
Viên cảnh sát trẻ to béo đưa ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Julian. “Anh ta là ai vậy?”
“Một người bạn.” – Cô nói.
Viên cảnh sát chìa tay cho cô nói: “Thôi được, đưa cho tôi chìa khóa để tôi kiểm tra khu vực này xem sao. Cảnh sát Reynolds ở lại đây với cô cho tới khi tôi qy lại.”
Grace miễn cưỡng đưa chìa khóa cho viên cảnh sát.
Cô cắn móng tay nhìn anh ta bước vào trong. Cầu mong cho Rodney có mặt ở đó .
Nhưng hắn không có ở đó. Chỉ một lát sau, viên cảnh sát qy lại lắc đầu.
“Chết tiệt.” – Cô nói khẽ.
Cảnh sát Reynolds đưa cô vào nhà, đi sau một bước là Julian. “Chúng tôi cần cô vào trong nhà xem xung qnh liệu có mất mát gì không.”
“Hắn có bới tung đồ lên không?” – Grace hỏi.
“Chỉ trong phòng ngủ thôi.”
Grace lo lắng bước vào trong nhà và đi lên phòng ngủ của trên gác.
Julian đi đằng sau, và nhận thấy rõ ràng là cô đang tự bấu chặt vào người mình. Gương mặt cô xanh xao càng làm nổi rõ những nốt tàn nhang. Anh sẵn sàng giết chết kẻ gây ra chuyện này. Không một phụ nữ nào đáng bị sợ hãi như vậy, đặc biệt ngay trong ngôi nhà của mình.
Khi họ lên hết bậc thang, anh nhìn thấy cánh cửa ở phía cuối hành lang khép hờ. Grace lao về phía đó.
“Không!” – Cô kêu lên.
Julian chạy ngay sau cô.
Nỗi đau đớn thể hiện trên khuôn mặt cô khiến mắt anh hoa lên. Anh cảm thấy nỗi đau của cô trong tim mình như thể nó chính là nỗi đau của anh vậy.
Gương mặt cô giàn giụa nước mắt khi nhìn thấy đống hỗn độn trong đó. Ga trải giường bị xé toạc, còn các ngăn tủ thì bị tung lên như vừa có thần gió đem lốc cuốn q.
Julian đặt tay lên vai cô an ủi.
“Sao hắn có thể làm vậy với phòng của họ chứ?” – Cô hỏi.
“Phòng của ai cơ?” - Cảnh sát Reynolds hỏi. “Tôi tưởng là cô sống một mình cơ mà.”
“Đúng là tôi sống một mình. Đây là phòng của cha mẹ tôi trước khi họ mất.” Grace nhìn quanh, không tin nổi vào mắt mình nữa. Hắn bám theo cô là một chuyện, nhưng vì sao hắn phải làm điều này chứ?
Cô nhìn những bộ quần áo vứt lung tung khắp phòng, những bộ quần áo gợi lại cho cô bao kỷ niệm đẹp. Những chiếc áo sơ mi của cha cô mặc đi làm hàng ngày. Chiếc áo len yêu thích của mẹ cô mà cô vẫn nài nỉ xin mượn. Đôi hoa tai mà cha cô tặng mẹ cô dịp kỷ niệm ngày cưới ngay trước khi họ mất. Tất cả những thứ đó vừa bị bới tung và vứt vương vãi như những đồ bỏ đi.
Nhưng đối với cô chúng không bao giờ là đồ bỏ đi.
Đó là tất cả những gì còn lại của họ. Tim cô như bị một nhát dao xuyên thủng.
“Sao hắn có thể làm chuyện này chứ?” – Cô hỏi trong cơn giận dữ dâng trào.
Julian ôm chặt cô vào lòng. “Mọi việc rồi sẽ ổn thôi, Grace.” – Anh thì thâm bên tóc cô.
Nhưng chuyện này không ổn. Grace không biết liệu mọi chuyện có thể ổn như cũ không. Cô không thể chịu đựng nổi ý nghĩ đồ súc sinh đó đã đưa tay sờ lên áo quần của mẹ cô. Đã nằm lăn lên giường của cha mẹ cô. Sao hắn dám chứ!
Julian nhìn sang viên sĩ qn cảnh sát.
“Đừng lo,” – anh ta nói – “chúng tôi sẽ tìm ra hắn.”
“Và sau đó thì sao?” – Julian hỏi.
“Điều đó tùy vào quyết định của tòa.”
Julian nhìn anh ta cười khinh miệt. Tòa án. Anh không quen với những tòa án hiện đại, những tòa án có thể thả tự do cho những đồ súc sinh như vậy.
“Tôi biết yêu cầu này khá khó khắn.” – Viên cảnh sát nói. “Nhưng chúng tôi thực sự cần cô, Tiến sĩ Alexander, tiếp tục nhìn quanh xem hắn có lấy đi thứ gì không.”
Cô gật đầu.
Sự dũng cảm của cô khiến Julian kinh ngạc, cô ra khỏi vòng tay anh và gạt nước mắt trên má. Cô bắt đầu xem trong đống đổ nát. Julian quỳ xuống cạnh cô phòng trường hợp cô lại cần đến anh.
Sau khi kiểm tra một lượt, Grace đứng khoanh tay trước ngực nhìn viên cảnh sát. “Không mất gì cả.” – Cô nói rồi đi về phòng anh.
Grace quả quyết bước vào trong. Chỉ cần nhìn q cũng có thể thấy căn phòng này cũng bị phá phách không khác gì phòng trước. Quần áo của cô và Julian đều bị lục soát toàn bộ. Đồ lót vứt khắp nơi, giường của cô bị lột ga, còn tấm nệm thì xô lệch.
Cô chỉ ước sao con quỷ đó tìm thấy thanh gươm của Julian giấu dưới giường và vô tình chạm vào nó. Nếu quả vậy thì thực sự công lý sẽ được thực thi.
Nhưng Rodney đã không tìm thấy thanh gươm. Thật ra, chiếc khiên của Julian vẫn ở nguyên chỗ cũ, dựa ở khe tường cạnh giường.
Nhìn đống quần áo bị vứt lung tung, Grace cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, như thể đôi bàn tay nhớp nhúa của Rodney đã chạm vào người cô vậy. Grace nhìn thấy cửa phòng sách khép hờ. Tim cô như ngừng đập khi tiến lại chỗ đó và mở cửa ra. Trong giây phút đó, cô cảm thấy như Rodney moi tim mình ra và giày xéo lên nó.
“Những cuốn sách của tôi.” – Cô thì thào.
Julian bước qua phòng xem cô đang nhìn gì. Anh nghẹt thở khi đến sau cô.
Từng quấn sách của cô đã bị xé nát ra thành những mảnh nhỏ.
“Đừng làm vậy với sách của tôi chứ.” – Cô nói và ngồi sụp xuống.
Tay Grace run lên khi chạm vào những trang sách mà cha cô đã viết. Không gì có thể thay thế được chúng. Cô không bao giờ còn có thể mở chúng ra và hồi tưởng lại giọng đọc của cha cô nữa rồi. Cô cũng không bao giờ có thể giở cuốn “Vẻ đẹp đen” để có thể thấy lại những ký ức mong manh của hình ảnh mẹ đọc sách cho cô nghe.
Tất cả đã hết rồi.
Chỉ bằng một hành động thôi, Rodney Carmichael đã lại giết cha mẹ cô thêm một lần nữa.
Rồi ánh mắt cô bắt gặp những trang sách rách nát của cuốn “Iliad.” Nước mắt cô trào ra khi nhớ lại nét mặt Julian khi anh nhìn thấy cuốn sách. Nhớ lại những giờ phút bên nhau khi cô đọc cho anh nghe.
Những giờ phút đó thật đặc biệt. Thật kỳ diệu khi họ nằm bên cạnh chiếc tràng kỷ để hồn mình lạc vào thế giới của câu chuyện. Đó là thế giới nhỏ bé của riêng họ. Thiên đường đặc biệt của riêng họ.
“Hắn đã tàn sát tất cả rồi.” – Cô thì thào. “Ôi, Chúa ơi, chắc hắn phải ở đây hàng tiếng đồng hồ.”
“Thưa cô, đó chỉ là…”
Julian túm tay cảnh sát Reynolds và lôi anh ta sang phòng ngủ. “Đối với cô ấy, chúng không chỉ đơn thuần là những cuốn sách.” – Anh nói q kẽ răng. “Đừng chạm vào nỗi đau của cô ấy.”
“Ồ, tôi xin lỗi.” – Anh ta lúng túng nói.
Julian quay lại với Grace trong phòng sách.
Cầm những trang sách rách nát trên tay, cô đang khóc nức nở không thể kìm được. “Tại sao hắn lại làm vậy chứ?”
Julian đỡ cô dậy và dìu cô ra khỏi phòng sách, sau đó đặt cô nằm lên giường. Cô bám vào anh chặt đến nỗi anh gần như không thở được và cô lại nức nở như trái tim đang vỡ vụn ra từng mảnh.
Khi đó, Julian chỉ muốn giết chết kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này cho cô.
Chuông điện thoại đổ.
Grrace hét lên và cố sức để ngồi dậy.
“Suỵt.” – Julian nói rồi vừa lấy tay lau nước mắt cho cô vừa từ từ nâng cô dậy. “Không sao đâu. Có anh ở đây. Anh đỡ được em rồi”.
Cảnh sát Reynolds đưa điện thoại cho cô. “Cô trả lời đi, nhỡ đâu đó là điện thoại của hắn”.
Julian lườm viên cảnh sát. Sao anh ta có thể vô cảm đến vậy, yêu cầu cô nói chuyện với con quái vật đó?
“Selena à.” – Grace nói, rồi lại bật khóc nức nở khi kể lại cho bạn nghe những chuyện vừa xảy ra.
Những suy nghĩ của Julian đan xen với nhau khi anh phân tích về kẻ đã đột nhập nhà cô và khiến cô bị tổn thương sâu sắc đến vậy. Điều khiến anh lo lắng nhất đó chính là việc hắn biết phải làm gì. Hắn biết về Grace. Biết những gì là quan trọng đối với cô.
Và điều đó khiến hắn trỏe nên nguy hiểm hơn là cảnh sát nhận định.
Grace gác máy. “Tôi xin lỗi vì đã quá xúc động.” – Cô vừa nói vừa lau nước mắt. “Ngày hôm nay quả là một ngày khó khăn”.
Julian nhìn cô đang cố gắng với một sức mạnh mà không phải người đàn ông nào cũng có.
Julian nhìn cô đang cố gắng với một sức mạnh mà không phải người đàn ông nào cũng có.
Cô dẫn cảnh sát đi xem nốt những phòng còn lại của ngôi nhà.
“Chắc là hắn không nhìn thấy cuốn sách này.” – Một cảnh sát nói khi đưa cho cô cuốn sách của Julian.
Julian lấy cuốn sách từ tay Grace. Riêng anh thì không nghĩ như viên cảnh sát. Nếu tên khốn đó cố xé cuốn sách này, hắn chắc phải rất ngạc nhiên.
Không bao giờ có thể hủy hoại được cuốn sách này. Nhiều thế kỷ q, chính bản thân anh đã cố làm điều đó không biết bao nhiêu lần. Kể cả lửa cũng không thể đốt cháy nó. Nhưng sự hiện diện của cuốn sách khiến anh nhớ lại những lời nói rất đúng của Grace.
Chỉ ít hôm nữa thôi, anh sẽ lại phải đi và khi đó sẽ không có ai bảo vệ cho cô cả.
Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy khó chịu.
Cảnh sát ra về đúng lúc xe của Selena đi vào trong sân. Cô bước ra khỏi xe cùng một người đàn ông tóc đen cao lớn một tay đang băng bó, vừa bước xuống khỏi xe cô đã chạy về phía cửa nhà.
“Cậu có sao không?” – Cô vừa ôm Grace vừa hỏi.
“Mình không sao.” – Grace trả lời, rồi nhìn q vai Selena chào người đàn ông. “Chào anh Bill”.
“Chào Grace. Bọn đến xem có giúp được gì không”.
Grace giới thiệu anh ta với Julian, sau đó cả bốn người họ bước vào trong.
Julian chặn Selena lại ngay khi họ bước vào nhà và kéo cô ra một góc. “Cô có thể giữ cô ấy ở dưới này một lát được không?”.
“Tại sao?”.
“Tôi có việc phải giải quyết”.
Selena chau mày. “Được thôi”.
Julian chờ cho đến khi Selena, Bill và Grace ngồi xuống tràng kỷ. Lúc đó anh mới đi vào bếp lấy mấy chiếc túi đựng rác và đi thẳng lên gác vào phòng sách.
Anh cố dọn đống lộn xộn đó càng nhanh càng tốt để Grace không phải nhìn thấy chúng lần nữa. Nhưng mỗi mẩu giấy chạm vào càng khiến nỗi tức giận trong anh đang cao hơn.
Trong óc anh cứ hiện ra ánh mắt trìu mến của Grace khi nhìn q bộ sưu tập của mình trong lúc tìm một cuốn sách để đọc. Nhắm mắt, anh lại tưởng tượng ra mái tóc cô xõa trên ngực anh trong khi cô đọc sách cho anh nghe.
Lúc đó, anh chỉ muốn nhìn thấy máu chảy.
“Chúa ơi!” – Bill nói từ cửa vào. “Hắn gây ra tất cả những thứ này ư?”.
Julian không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục dồn đống giấy vụn vào trong túi. Tất cả những gì anh có thể tập trung lúc này là tiếng thét kêu gọi trả thù vang lên trong đầu, Nó chế nhạo tiếng thét trả thù Priapus.
Đó là điều khiến anh bị thương. Còn khiến Grace đau đớn…
Số phận đã rủ lòng thương đối với kẻ này bởi vì anh sẽ không làm vậy.
“Anh hẹn hò với Grace lâu chưa?”.
“Không lâu lắm”.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Selena chưa bao giờ nhắc tới anh, nhưng nghĩ lại thì từ hôm sinh nhật Grace đến giờ, cô ấy không còn quá lo lắng cho Grace nữa. Chắc là anh gặp cô ấy hôm đó”.
“Vâng”.
“Vâng, không, vâng. Anh có vẻ là người hiện hữu nhỉ?”.
“Không”.
“À, có lẽ tôi đã hiểu. Hẹn gặp anh sau”.
Julian ngừng lại khi chạm tay vào bìa cuốn “Peter Pan”. Anh nhặt nó lên, nghiến răng lại. Anh cảm thấy đau nhói. Đây là cuốn sách mà cô yêu quý nhất.
Anh bóp chặt nó trong tay, rồi nhét nó vào túi.
Grace không biết mình đã ngồi bất động trên tràng kỷ bao lâu. Tất cả những gì cô nhận thức được là cô đau đớn biết bao. Rodney đã xúc phạm cô một cách nặng nề.
Selena bưng lên cho cô một tách sô cô la nóng.
Grace cố uống, nhưng tay cô vẫn run đến nỗi cô sợ rằng mình sẽ đánh đổ tung tóe mất. Cô đặt cái tách xuống. “Có lẽ mình phải đi thu dọn”.
“Julian đã làm việc đó rồi.” – Bill đang ngồi trên ghế sofa lướt các kênh ti vi nói.
Grace chau mày. “Vậy sao? Lúc nào?”.
“Anh ấy lên gác được một lúc rồi, đang thu dọn trong phòng sách”.
Grace ngạc nhiên đi tìm anh.
Julian đang ở trong phòng cha mẹ cô. Cô đứng ngoài cửa nhìn anh đang thu dọn những đống lộn xộn cuối cùng. Anh gấp chiếc quần của bố cô theo cách khiến Martha Stewart [27] cũng phải ngưỡng mộ, rồi xếp chúng vào tủ và đóng chặt lại.
Nỗi xúc động trào lên trong cô khi chứng kiến một vị nguyên soái một thời đang dọn dẹp nhà cửa cho cô để cô không phải làm việc đó. Lòng nhân hậu của anh đã chạm tới từng ngõ ngách trong trái tim cô.
Anh ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của cô. Sự qn tâm trong đôi mắt xanh nước biển đó khiến cô cảm thấy ấm áp.
“Cảm ơn anh.” – Cô nói.
Anh nhún vai. “Anh cũng chẳng có việc gì để làm mà”. Mặc dù anh nói những lời đó một cách rất tự nhiên, nhưng có cái gì đó trong giọng nói của anh cho thấy điều ngược lại với vẻ thờ ơ cố tỏ ra đó.
“Em vẫn rất biết ơn”. Cô đi vào trong phòng, nhìn quanh những việc nặng nhọc mà anh vừa làm. Cổ hong cô se lại, cô đặt tay lên tấm phản bằng gỗ gụ. “Đây là giường của bà em.” – Cô nói. “Em vẫn còn nhớ chuyện mẹ kể về việc ông đã làm chiếc giường này cho bà như thế nào. Ông em trước đây là thợ mộc”.
Hàm anh cứng lại, anh nhìn chăm chăm vào tay cô. “Thật khó khăn phải không?”.
“Khó khăn gì cơ?”.
“Để mất những người mà mình yêu quý”.
Cô biết anh nói điều này từ trái tim mình. Từ trái tim của một người cha mất những đứa con.
Mặc dù đêm ngủ anh không còn giật mình nữa, nhưng cô vẫn nghe anh gọi tên các con mình và cô tự hỏi không biết liệu anh có biết anh hay mơ về chúng đến mức nào không.
“Vâng,” – cô lặng lẽ trả lời – “nhưng điều đó thì anh biết rõ hơn em đúng không?”.
Anh không nói gì.
Grace đưa mắt nhìn qnh phòng. “Em nghĩ đã đến lúc em phải tiếp tục mà không có bố mẹ, nhưng em thề là em vẫn nghe thấy tiếng họ, vẫn cảm thấy họ ở qnh đâu đây”.
“Đó là em cảm thấy tình yêu của họ. Nó vẫn sưởi ấm em”.
“Em nghĩ là anh nói đúng”.
“Này!” – Selena đứng ở cửa nói vọng vào cắt ngang cuộc đối thoại của họ. “Bill đang định gọi bánh pizza. Cậu có muốn ăn không?”.
“Có.” – Grace trả lời.
“Thế còn anh thì sao?” – Selena qy sang hỏi Julian.
Julian nhìn Grace cười ý nhị. “Tôi thích ăn bánh pizza”.
Grace bật cười khi nhớ cảnh anh hỏi xin bánh pizza đêm đầu tiên khi cô triệu gọi anh.
“Được,” – Selena nói – “thế thì ăn pizza nhé”.
Julian đưa cho Grace chiếc nhẫn cưới của mẹ cô. “Anh tìm thấy những thứ này trên sàn nhà”.
Grace định nhét chúng lại vao ngăn tủ, nhưng cô không thể. Thay vào đó, cô đeo chúng lên bàn tay phải và lần đâu tiên trong nhiều năm, cô cảm thấy thoải mái khi nhìn chúng.
Khi họ rời khỏi phòng, Julian định đóng cửa lại.
“Đừng.” – Grace nói khẽ. “Cứ để cửa mở ra”.
“Em chắc không?”.
Cô gật đầu.
Khi bước vào phòng ngủ, cô nhận thấy là Julian cũng đã dọn dẹp sạch rồi. Nhưng khi nhìn lên những giá sách trống trơn, con tim cô một lần nữa lại vỡ tan.
Lần này khi Julian đóng cửa, cô không hề phản đối.
Mấy tiếng đồng hồ sau khi ăn, Grace mới có thể thuyết phục được Bill và Selena đi về.
“Mình ổn, thật mà.” – Cô phải khẳng định với họ đến lần thứ muời ở cửa. Rồi cô đặt tay lên cánh tay Julian, thầm cảm ơn vì sự có mặt của anh. “Với lại, mình còn có Julian”.
Selena nhìn cô nghiêm khắc. “Nếu cần bất cứ điều gì, cậu nhớ gọi ình đấy”.
“Mình sẽ gọi”.
Vẫn cảm thấy chưa hoàn toàn yên tâm, cô khóa cửa lại và dẫn Julian đi cùng lên phòng.
Cô nằm lên giường, cạnh Julian.
“Em cảm thấy thật bất an.” – Cô thì thầm.
Anh vuốt tóc cô. “Anh biết. Em hãy nhắm mắt lại và biết rằng anh ở đây. Anh sẽ bảo vệ em”.
Anh choàng tay qua ngưoiừ cô. Grace thở dài trước sụ an ủi của anh. Chưa bao giờ có ai an ủi cô như anh cả.
Họ cứ nằm như thế hàng tiếng đồng hồ, trước khi cô ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Grace giật mình tỉnh dậy, kêu ú ớ.
“Anh đây, Grace”.
Cô nghe thấy tiếng Julian bên cạnh mới trấn tĩnh lại. “Ơn Chúa, có anh ở đây.” – Cô thì thầm. “Em vừa có một cơn ác mộng”.
Anh nhẹ nhàng hôn lên vai cô. “Anh hiểu”.
Cô khẽ xiết chặt cánh tay anh trước khi ra khỏi giường chuẩn bị đi làm.
Lúc mặc quần ao, tay cô vẫn run đến nỗi khong thể cài được cúc áo.
“Nào.” – Julian nói nhẹ nhàng gạt tay cô ra một bên để cài cúc áo cho cô. “Em không phải sợ, Grace. Anh sẽ không bao giờ để hắn chạm tới người em đâu”.
“Em biết. Em biết là cảnh sát sẽ tóm hắn và em sẽ không bị đe dọa nữa”.
Anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ mặc váy giúp cô.
Xong xuôi, cô lái xe đưa cả hai người đến văn phòng của cô trong thành phố. Lòng cô rối như tơ vò khiến cô hầu như không thể thở được. Nhưng cô phải làm được điều này. Cô sẽ không cho phép Rodney điều khiển cuộc sống của mình. Cô đang thực hiện nhiệm vụ và không một ai có thể tước bỏ điều đấy của cô. Không thể tước bỏ nó mà không chiến đấu với nó.
Mặc dù vậy, cô vẫn rất mừng vì sự có mặt của Julian. Nó khiến cô cảm thấy dễ chịu theo cái cách mà cô không muốn nghĩ tới.
“Cái này là cái gì?” – Julian hỏi khi cô dẫn anh bước vào một chiếc thang máy lớn kiểu cổ của tòa nhà xây từ đầu thế kỷ 20 nơi cô làm việc.
Grace chỉ cho anh cách kéo cửa thang máy và nhận thấy sự khó chịu tức thì của anh khi họ bị đóng kín trong đó.
“Đây là một chiếc thang máy.” – Cô giải thích. “Anh bấm vào những chiếc nút này dể đến những tầng gác mà anh muốn. Em làm việc ở tầng trên cùng, tầng 8”. Cô nhấn vào chiếc nút cũ kỹ làm nổi hẳn lên.
Julian còn trở nên căng thẳng hơn khi thang máy bắt đầu chuyển động. “Có an toàn không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...