Julian giữ chặt eo cô. “Penelope, anh…”
“Đừng có chạm vào người ta.” – Cô gào lên cố vùng vẫy để thoát khỏi tay anh. “Điều đó làm ta phát buồn nôn. Ngươi có thực sự nghĩ liệu có người phụ nữ tử tế nào lại muốn nhìn ngươi dưới ánh sáng ban ngày không? Ngươi thật hèn hạ. Thật đáng ghê tởm.”
Rồi cô xô anh về phía Iason. “Chặt đầu hắn đi. Em muốn được tắm trong máu của hắn cho đến khi nào em không còn ngửi thấy mùi hắn trên da thịt mình nữa.”
Iason vung gươm lên.
Julian nhảy lùi lại tránh lưỡi gươm của cậu ta.
Theo bản năng, anh đưa tay sờ chuôi gươm của mình, nhưng lại dừng lại. Anh không muốn lấy máu của Iason. “Tôi không muốn đánh nhau với cậu.”
“Vậy sao? Ngươi đã chiếm đoạt người phụ nữ của ta và khiến cô ấy mang thai những đứa con của ngươi trong khi lẽ ra chúng phải là con của ta! Ta đã mời ngươi về nhà mình. Cho ngươi một chiếc giường trong khi không một ai cho phép ngươi đến gần họ và đây là những gì mà ngươi trả ơn cho ta sao?”
Julian không tin vào tai mình, trợn mắt nhìn. “Trả ơn cho cậu ? Cậu có bao giờ nghĩ tới số lần tôi cứu mạng sống của cậu ở chiến trường không? Tôi đã chịu thay cho cậu bao nhiêu trận đòn? Liệu cậu có thể đếm được không? Vậy mà cậu dám nhạo báng tôi.”
Iason cười ha hả một cách độc ác. “Tất cả mọi người trừ Kyrian đều nhạo báng ngươi, đồ ngốc ạ. Thật ra, cậu ta bảo vệ ngươi nhiệt thành đến nỗi đôi khi ta tự hỏi không biết hai người làm gì khi hai người đi riêng với nhau.”
Cố nén cơn giận có thể khiến anh trở nên yếu đuối trước lưỡi gươm của Iason, Julian chỉ tránh những cú tấn công tiếp theo. “Dừng lại đi Iason. Đừng làm gì khiến cả hai ta phải hối tiếc.”
“Điều duy nhất mà ta hối tiếc đó là đã để một tên trộm vào nhà mình.” – Iason gầm lên vì tức giận và lại tiếp tục vung gươm.
Julian cố tránh, nhưng Penelope cứ lao vào anh từ phía sau để đẩy anh lên.
Một nhát gươm của Iason đâm trúng bên sườn anh.
Thét lên vì đau đớn, Julian tuốt gươm ra chém một nhát có thể lấy đầu Iason nếu trúng đích.
Iason cố gắng tấn công anh, nhưng Julian chỉ vừa tự vệ vừa cố đẩy Penelope ra khỏi trận đọ gươm.
“Đừng làm vậy nữa, Iason. Cậu thừa biết tay gươm của cậu không thể nào đọ được với tôi.”
Iason tấn công dữ dội hơn. “Ta sẽ không đời nào để ngươi tiếp tục giữ cô ấy nữa.”
Mấy giây sau đó diễn ra quá nhanh, nhưng đến tận bây giờ, Julian vẫn như nhìn thấy cảnh diễn ra lúc đó rõ ràng trước mắt.
Penelope tóm lấy cánh tay không cầm gươm của Julian cùng lúc Iason vung gươm lên. Lưỡi gươm suýt nữa thì đâm trúng Julian khi cô ấy lôi mạnh người anh. Julian mất đà, cố gắng tránh xa cô, nhưng Penelope vẫn lao vào, anh loạng choạng tiến lên phía trước cùng lúc đó thì Iason cũng lao vào.
Khoảnh khắc họ đâm sầm vào nhau, anh cảm thấy lưỡi gươm của mình đang thọc sâu vào người Iason.
“Không!” – Julian hét lên, rút gươm ra khỏi bụng Iason trong khi Penelope thét lên tiếng thét đau đớn, thảm khốc.
Iason từ từ ngã xuống sàn.
Julian khuỵu xuống, thả rơi thanh gươm xuống bên cạnh và nâng người bạn lên. “Thánh thần ơi, cậu đã làm gì thế này?”
Ho một tiếng ộc ra máu, Iason nhìn anh dầy oán trách. “Ta không làm gì cả. Chính là ngươi đã phản bội lại ta. Chúng ta là anh em và ngươi đã đánh cắp trái tim ta.”
Iason nuốt một cách đau đớn trong khi đôi mắt xanh nhạt của anh ta nhìn thẳng vào Julian. “Trong cuộc đời ngươi, tất cả những gì ngươi có đều là lấy cắp của người khác.”
Julian run lên khi cảm giác tội lỗi và đau buồn xâm chiếm khắp tâm hồn anh. Anh không bao giờ muốn để xảy ra chuyện này. Không bao giờ muốn làm tổn thương một ai, nhất là Iason. Anh chỉ muốn có được ai đó yêu thương mình. Chỉ muốn có một mái nhà mong chờ anh trở về.
Nhưng Iason nói đúng. Tất cả là lỗi của anh. Tất cả.
Tiếng thét của Penelope vang lên bên tai anh. Cô túm tóc anh và cố hết sức giật mạnh. Đôi mắt cô trở nên điên dại, cô rút con dao găm đeo bên hông anh.
“Ta muốn ngươi phải chết! Phải chết!”
Cô đâm con dao vào cánh tay anh, rồi rút ra định đâm tiếp. Julian tóm lấy tay cô.
“Không.” – Cô nói, đôi mắt điên dại. “Ta muốn ngươi phải đau khổ. Ngươi đã lấy đi của ta những gì ta yêu quý nhất. Bây giờ ta cũng sẽ lấy đi của ngươi những thứ đó.” Nói rồi cô lao ra khỏi phòng.
Bị choáng ngợp bởi đau buồn và giận dữ, Julian không thể nhúc nhích nổi khi sự sống đang từ từ rời bỏ cơ thể Iason.
Cho đến khi những lời Penelope nói rơi vào tâm trí hỗn loạn của anh.
“Không!” – anh gầm lên đứng dậy – “Đừng!”
Khi anh đến được cửa phòng cô ấy là lúc anh nghe tiếng trẻ con kêu thét. Trái tim anh vỡ vụn, anh cố gắng mở cửa, nhưng cô ấy đã cài then bên trong.
Đến khi anh phá được cửa xông vào phòng cô thì đã quá muộn.
Quá muộn…
Julian ép chặt hai tay lên mắt khi cảnh tượng rùng rợn của ngày hôm đó hiện ra trước mắt anh và anh cảm thấy Grace đang chạm nhẹ vào da anh.
Anh sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự ám ảnh của những hình ảnh đó, của nỗi sợ hãi đó trong tim. Một nỗi đau đớn tột cùng.
Thứ duy nhất trong đời mà anh từng yêu quý là các con anh.
Và cũng chỉ có chúng là những người yêu anh.
Vì sao? Vì sao chúng lại phải trả giá cho những hành động của anh? Vì sao Priapus không thể chỉ tra tấn anh mà để chúng được yên?
Và sao Aphrodite có thể để cho điều này xảy ra? Đó là việc bà đã làm ngơ cho anh, vậy mà lại để cho các con anh phải chết…
Đó là lý do anh đến đền thờ của bà ngày hôm đó. Anh định giết chết Priapus. Chặt đầu hắn khỏi vai và cắm lên ngọn giáo.
“Chuyện gì đã xảy ra?” – Grace hỏi, kéo suy nghĩ của anh trở về với thực tại.
“Khi anh đến đó thì mọi việc đã quá muộn.” – Anh nói, cổ anh nghẹn đắng khi nỗi đau giằng xé trong tim. “Các con anh đã chết, bị chính mẹ chúng giết chết. Penelope cũng đã cắt cổ tay và nằm thoi thóp bên cạnh chúng. Anh gọi bác sĩ đến và cố gắng cầm máu. Anh dừng lại một lát. “Trong lúc hấp hối, cô ấy vẫn còn tát vào mặt anh.”
Grace nhắm mắt lại khi nỗi đau của anh bao trùm lên cô. Sự việc còn tồi tệ hơn là cô tưởng tượng.
Chúa nhân từ, làm sao anh có thể chịu đựng nổi chuyện đó?
Nhiều năm qua, cô đã nghe kể nhiều câu chuyện hãi hùng, nhưng không chuyện nào có thể so sánh với những gì anh đã trải qua. Và anh phải chịu đựng tất cả những chuyện này có một mình, không có một ai giúp đỡ. Không một ai quan tâm.
“Em rất tiếc.” – Cô thì thầm, lấy tay xoa ngực anh an ủi.
“Anh vẫn không thể tin được là chúng đã ra đi.” – Anh thì thầm, giọng nặng trĩu đau buồn, “Em hỏi anh làm gì khi ở trong cuốn sách đó. Anh chỉ đứng đó và hồi tưởng lại khuôn mặt của con trai và con gái mình. Anh nhớ lại cảm giác khi những cánh tay nhỏ xíu của chúng ôm lấy anh. Nhớ cách chúng chạy ra đón anh mỗi khi anh đi đánh trận trở về. Và sống lại từng khoảnh khắc của ngày hôm đó, ước sao mình có thể làm điều gì đó để cứu chúng”.
Grace chớp chớp cố ngăn không cho những giọt nước mắt trào ra. Thảo nào anh không bao giờ nói về chuyện đó.
Julian hít thở một cách khó nhọc. “Các vị thần không cho anh được pháta điên để khỏi phải nhớ về những ký ức đó. Thậm chí một niềm an ủi như vậy anh cũng không có được”.
Sau đó, anh không nói thêm gì nữa. Anh chỉ lặng lẽ nằm trong vòng tay cô.
Ngạc nhiên trước sự mạnh mẽ của anh, Grace ngồi hàng giờ chỉ để ôm anh trong tay. Cô chẳng biết phải làm gì nữa.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm hành nghề, các kiến thức về trị liệu tâm lý của cô hoàn toàn không có tác dụng.
Grace tỉnh dậy khi những tia nắng ban mai chiếu qua cửa sổ. Phải mất một phút cô mới nhớ được những gì xảy ra đêm hôm trước.
“Julian?” – Cô gọi.
Không có ai trả lời.
Cô tung chăn rời khỏi giường và nhanh chóng mặc quần áo.
“Julian?” – Cô bước xuống cầu thang gọi.
Không có gì. Không một tiếng động nhỏ, chỉ có tiếng tim cô đập thình thịch bên tai.
Cô bắt đầu thấy sợ. Liệu có chuyện gì xảy ra với anh không?
Grace lao vào phòng khách thấy cuốn sách vẫn nằm trên bàn uống cà phê. Cô lật giở các trang sách thì thấy trang sách trước đây có hình Julian trống trơn. Thở phào vì anh chưa vì lý do nào đó mà quay lại quyển sách, cô tiếp tục tìm kiếm khắp ngôi nhà.
Anh ấy ở đâu được nhỉ?
Cô vào bếp thì thấy cánh cửa sau khép hờ. Cô chau mày mở cửa và bước ra ngoài hiên.
Grace nhìn quanh sân đến khi bắt gặp mấy đứa trẻ con hàng xóm đang ngồi trên bãi cỏ giữa nhà cô và nhà chúng. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên nhất đó là Julian đang ngồi với chúng, bày chúng cách chơi với mấy viên đá và mấy cái que.
Hai cậu bé và một cô bé đang ngồi cạnh anh, chăm chú lắng nghe trong khi cô em nhỏ hai tuổi của chúng đang bước chập chững từ người này sang người khác.
Grace mỉm cười trước hình ảnh thanh bình đó. Cô cảm thấy ấm áp và tự hỏi không biết lúc Julian chơi với con đẻ của mình thì trông sẽ như thế nào.
Cô rời bậc thềm bước về phía họ.
Bobby là đứa bé lớn nhất trong mấy anh em năm nay lên chín, kế đó là Tommy nhỏ hơn một tuổi và Katie mới lên sáu. Cha mẹ chúng, sau đám cưới, chuyển đến sống ở đây đã được gần mười năm và mặc dù họ cũng khá thân thiện, nhưng quan hệ giữa hai nhà vẫn không vượt qua khỏi sự quen biết xã giao.
“Thế rồi chuyện gì đã xảy ra?” – Bobby hỏi khi Julian quay đầu lại.
“À, đoàn quân bị bao vây.” – Julian nói, dịch chuyển một viên đá qua cái que. “Bị một người trong hàng ngũ phản bội. Một người lính trẻ đã bán đứng đồng đội của mình bởi vì anh ta muốn được trở thành một chỉ huy trong quân đội La Mã”.
“Họ là những người giỏi nhất.” – Bobby nói xen vào.
Julian chế giễu. “Họ không là gì nếu so với quân Sparta ”.
“Tiến lên quân Sparta !” – Tommy hét lên. “Đó là biểu tượng của trường cháu đấy”.
Bobby xô vào cậu em làm cậu bé ngã lăn ra. “Mày làm gián đoạn câu chuyện”.
“Cháu đừng bao giờ đánh em nhé.” – Julian nói, giọng anh vừa nghiêm khắc vừa nhẹ nhàng một cách lạ lùng. “Anh em là phải bảo vệ lẫn nhau, chứ không được đánh nhau”.
Sự chua xót trong câu nói của anh bóp nát trái tim cô. Thật đáng tiếc đã không có ai dạy cho các anh em trai của anh bài học đó.
“Xin lỗi!” – Bobby nói. “Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó hả chú?”
Trước khi Julian kịp trả lời, cô bé con bị ngã và làm lộn xộn hết những viên đá và que gỗ. Hai cậu bé hét lên với em, nhưng Julian vừa trấn tĩnh chúng vừa nâng cô bé Alison đứng dậy.
Anh chạm khẽ vào mũi cô bé khiến nó cười khanh khách. Rồi bày lại trò chơi.
Khi đến lượt Bobby lấy một viên đá, Julian bắt đầu kể tiếp câu chuyện đang dang dở. “Vị tướng quân người Macedon nhìn quanh những ngọn đồi nơi quân La Mã đang dồn binh lính của anh lại. Không có cách nào để đánh thọc mạng sườn quân địch, cũng không có đường nào để rút lui”.
“Thế họ có đầu hàng không?” – Bobby hỏi.
“Không đời nào.” – Julian trả lời chắc nịch. “Thà chết chứ không chịu nhục”.
Julian dừng lại khi những lời vừa rồi vang lên trong đầu anh. Những lời nói đó đã tiếp thêm dũng cảm cho anh ngoài chiến trận. Là một tướng quân, anh đã sống vì những lời đó.
Là một nô lệ, anh đã quên chúng từ lâu rồi.
“Thế họ có chết không?” – Katie hỏi.
“Một số người đã chết.” – Julian nói, cố gắng xua đi những ký ức đang đổ về trong anh. Ký ức về một người đàn ông không ai có thể sai khiến trừ chính bản thân anh ta. “Nhưng trước đó họ đã kịp đẩy lùi quân La Mã”.
“Bằng cách nào?” – Các cậu bé hỏi giọng lo lắng.
Lần này, Julian đã kịp đỡ cô bé con trước khi nó làm gián đoạn trò chơi của họ.
“À.” – Julian vừa nói vừa đưa cho Alison quả bóng nhỏ màu đỏ của cô bé. Anh lấy một tay ôm ngang bụng cô bé giữ nó ngồi trên đầu gối anh. “Khi quân La Mã phi ngựa xông lên tấn công họ, vị thống soái người Macedon biết rằng quân La Mã muốn anh tập trung quân lại theo đội hình sát cánh nhau, thành mồi cho kỵ binh La Mã và lính bắn cung phía trên. Nhưng thay vào đó, vị thống soái lại ra lệnh cho binh lính của mình tản ra che khiên tiến thẳng vào ngựa và phá vỡ đội hình kỵ binh của quân La Mã”.
“Nó có tác dụng không?” – Tommy hỏi.
Ngay cả Grace cũng bị cuốn hút bởi câu chuyện.
Julian gật đầu. “Quân La Mã không lường trước được chiến thuật đó của một đội quân văn minh. Hoàn toàn không chuẩn bị trước tinh thần cho sự phản công đó, đội hình của bọn chúng đã bị tan rã”.
“Thế còn vị thống soái Macedon thì sao?”.
“Anh ấy thét lên tiếng thét xung phong dũng mãnh khi cưỡi con ngựa của mình, con Mania, băng qua chiến trận lên thẳng ngọn đồi nơi các tướng lĩnh La Mã đang tháo chạy, Bọn chúng quay lại tấn công anh, nhưng không làm được gì. Bởi ngọn lửa giận dữ trước sự phản bội ngùn ngụt trong tim, vị thống soái đó đã đập tan hết cả đám tướng lĩnh, chỉ để lại một người sống sót”.
“Vì sao?” – Bobby hỏi.
“Anh ấy muốn người đó truyền một tin nhắn.
“Là gì vậy? – Tommy hỏi.
Julian mỉm cười trước những câu hỏi đầy háo hức của lũ trẻ. “Vị thống soái đó xé toạc lá cờ hiệu của quân La Mã rồi dùng vải cờ để cầm máu vết thương cho tên tướng giặc, Rồi với một nụ cười lạnh lùng, anh nhìn tiên tướng La Mã và nói “Roma delenda est.” Có nghĩa là thành Rome phải bị tiêu diệt. Sau đó anh tha cho tên tướng La Mã đó để hắn mang thông điệp về cho Nguyên lão Viện thành Rome ”.
“Wow!” – Bobby nói giọng đầy thán phục. “Cháu ước gì chú là thầy giáo cháu ở truờng. Nếu chú mà là thầy giáo cháu thì chắc cháu đã thi đạt môn lịch sử rồi”.
Julian xoa lên mái tóc đen của cậu bế. “Nói để cháu biết nhé, hồi ở tuổi cháu chú cũng không quan tâm đến môn học này đâu. Hồi đó chú chỉ thích chơi đùa thôi”.
“Chào cô Grace!” – Tommy nói khi nhìn thấy cô. “Cô đã bao giờ nghe chú Julian kể chuyện chưa? Chú ấy bảo quân La Mã là người xấu”.
Julian ngước mắt lên thì thấy Grace đang đứng cách đó mấy bước.
Grace mỉm cười. “Cô chắc là chú ấy biết rõ chuyện này”.
“Chú sửa hộ cháu con búp bê này được không?” – Katie hỏi và đưa con búp bê cho Julian.
Julian thả cô bé em đứng xuống và cầm lấy con búp bê. Rồi anh lắp lại cái tay nó vào chỗ cũ.
“Cảm ơn chú!” – Katie vừa nói vừa choàng tay ôm quanh cổ Julian.
Sự tha thiết lộ ra trên mặt Julian khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt. Grace biết rằng anh đang nhìn thấy gương mặt của chính con gái mình khi nhìn vào Katie.
“Không có gì cô bé ạ.” – Anh nói giọng khàn đi và quay mặt đi chỗ khác.
“Katie, Tommy, Bobby? Các con đang làm gì ở đó thế?”
Grace ngước lên nhìn Emily đang đi vòng qua tường nhà.
“Các con không làm phiền cô Grace đấy chứ?”.
“Không đâu, chúng không làm phiền gì tôi đâu.” – Grace trả lời.
Hình như Emily không nghe thấy cô nói gì trong khi vẫn tiếp tục la rầy các con. “Lại còn em bé đang làm gì ở đây nữa? Đáng lẽ các con phải chơi trong sân cơ mà”.
“Mẹ ơi.” – Bobby vừa chạy tới vừa hét lên gọi mẹ. “Mẹ có biết chơi trò Parcelon không? Chú Julian dạy chúng con đấy”.
Grace cười khi năm mẹ con họ quay về sân trước nhà, mà cô vẫn nghe tiếng Bobby say sưa nói.
Julian nhắm mắt lại như đang tận hưởng giọng nói của bọn trẻ.
“Anh là một người kể chuyện hấp dẫn đấy.” – Cô nói khi anh bước tới bên cô.
“Cũng không hẳn”.
“Thật đấy.” – Cô khẳng định. “Anh biết không, điều đó khiến em nghĩ đến một chuyện. Bobby nói đúng. Anh sẽ là một giáo viên tuyệt vời”.
Anh nói giọng châm biếm. “Nguyên soái trở thành giáo viên. Sao không gọi anh luôn là Cato [19] già, và nếu em gọi như thế sẽ thực sự làm anh tức giận đấy?”.
Cô cười. “Trông anh không đến nỗi bị xúc phạm như anh nói đâu”.
“Sao em biết?”.
“Em có thể đọc được điều đó qua nét mặt và ánh mắt anh”. Cô nắm tay anh và kéo anh đi về hàng hiên. “Anh nên suy nghĩ về khả năng đó. Selena lấy bằng tiến sĩ ở trường Đại học Tulane và cô ấy quen biết Khoa Sử học ở đó. Ai có thể dạy về nền văn minh cổ đại hay hơn chính một người đã từng sống ở đó?”.
Anh không trả lời. Thay vào đó, cô để ý thấy cách anh dẫm bàn chân trần trên nền đất.
“Anh đang làm gì đấy?” – Cô hỏi.
“Anh đang thưởng thức cảm giác của những ngọn cỏ.” – Anh thì thầm. “Cái cách các cọng cỏ cù vào các ngón chân anh”.
Cô mỉm cười trước hành động trẻ con đó. “Đó là lý do vì sao anh ra ngoài này à?”.
Anh gật đầu. “Anh thích cái cảm giác ánh mặt trời chiếu lên mặt mình”.
Và từ sâu trong tim, cô biết rằng anh có quá ít cơ hội để cảm giác điều đó. “Đi nào, em sẽ làm một ít ngũ cốc và chúng ta sẽ ngồi ăn ngoài hiên”.
Cô dẫn anh trèo năm bậc thềm lên hiên nhà và để anh ngồi trên chiếc ghế bập bênh của mình trong khi cô vào trong để lấy ngũ cốc.
Khi cô quay lại, cô thấy anh đang ngả đầu ra sau, mắt nhắm nghiền thanh thản.
Không muốn làm phiền anh, cô bước lùi lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...