Ngồi trong phòng khách, Hoàng Huyền ưu nhã uống một ngụm nhỏ hồng trà trong chén sứ, ngẩng đầu nhìn thời gian hiện tại, mới hơn 8h sáng, cách giờ Mại Vu ra ngoài làm việc trở về chỉ còn thời gian ngắn.
Hoàng Huyền gấp mấy tờ báo trên bàn mình vừa xem xong, không khỏi mỉm cười vui vẻ. Gần đây tâm tình của hắn rất tốt! Từ sau lần chuyện Thu Chỉ trôi qua, sinh nhật cuối cùng cũng có xu thế yên tĩnh, mặc dù thỉnh thoảng Thu Chỉ vẫn chạy tới bang phái của hắn ầm ĩ muốn tìm Mại Vu, nhưng dưới sự cản trở cật lực của hắn, tạm thời 10 năm tới vẫn chắc sẽ không để bà tìm được Mại Vu, cho dù bà ta đi tìm Liễu Hiên Hạo…. Hừ hừ, Liễu Hiên Hạo còn có nhược điểm là tên Quan Thần kia! Nghĩ rằng bây giờ hắn ta cũng không có can đảm động tới hắn.
À a, không còn chuyện lo lắng, hiện tại mỗi ngày còn có thể chuyên tâm chơi đùa cùng Mại Vu…. Khóe miệng xinh đẹp của Hoàng Huyền hiếm khi giương cao.
Nói tới Mại Vu, Hoàng Huyền càng muốn nở nụ cười.
Nhớ về sáng sớm nay, hắn hiếm lần tỉnh lại trước khi Mại Vu ra cửa, sáng sớm không biết Mại Vu phát bệnh thần kinh gì liền nằm trên người hắn, dùng cặp mắt sáng lấp lánh nhìn hắn. Cũng may khi đó Hoàng Huyền vẫn đang ở trong trạng thái mơ màng, nhất thời không có tinh lực gì, bằng không lúc bấy giờ Mại Vu đã sớm bị đẩy ngã xuống giường ăn hết sạch, sạp cá lại lần nữa phủ tấm biển nghĩ bán.
Sau đó bọn họ cứ nhìn đối phương vào sáng sớm, mãi đến khi Hoàng Huyền hỏi câu: “Có chuyện gì?”
“Huyền Huyền, anh biết hôm nay là ngày gì không?” Vẻ mặt Mại Vu đỏ ửng, con ngươi sáng chói chợt ẩn chợt hiện.
Hoàng Huyền hơi dừng lại, đoạn kéo chăn đắp kín đầu, nặng nề nói câu: “Không biết.”
Hoàng Huyền nằm dí trong chăn là cố ý không để Mại Vu thấy vẻ mặt hắn đang cười trộm, thật ra sao hắn lại không biết hôm nay là sinh nhật….
Tiếp theo là im lặng, Hoàng Huyền cảm thấy sức nặng trên người không còn, tiếng Mại Vu sột soạt bò xuống giường, nói với hắn câu: “Huyền Huyền là một tên rất ngu ngốc!” Sau đó rời đi nên không biết lúc này Hoàng Huyền đang trốn trong chăn bật cười.
Sở dĩ hôm nay Mại Vu khác thường ồn ào hắn ngủ còn không sợ bị hắn đè vào sáng sớm, dùng vẻ mặt tràn ngập mong chờ, không có gì hơn là vì…. Hôm nay là sinh nhật em ấy.
Nghĩ xong, Hoàng Huyền đi ra khỏi phòng khách, mặc áo khoác cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Bây giờ hắn cần phải đi lấy món quà mà đã chuẩn bị xong, chờ sau khi nhận được, chắc Mại Vu sẽ vui vẻ nhảy cẩng lên?
Cùng khi đó –
Khóe mắt Mại Vu rưng rưng, trong lòng cô đơn không nói nên lời, mặc dù như thế, anh vẫn rất có trách nhiệm mổ cá cho vào bao đưa cho mấy người đứng xếp hàng ở cửa sạp.
Tên Hoàng Huyền ngốc nghếch kia thế mà lại nói không biết hôm nay là ngày đặc biệt gì, quá đáng – Nhưng anh thì ngay cả những ngày đặc biệt của Hoàng Huyền thời trung học đều nhớ rất rõ ràng…….
Mại Vu mếu máo.
Nhưng hôm nay Hoàng Huyền lại nói anh ấy không biết là ngày gì, hôm nay chính là ngày…. Là ngày sinh nhật anh!
Mặc kệ, chờ anh về tới nhà nhất định phải quấn quít Hoàng Huyền đòi quà mới được!
******
“Haizzz, cậu nghe nói gì không?” Tiếng nói chuyện nhỏ vụn với nhau.
“Cái gì thế?”
“Hôm nay có một soái ca tới chỗ chúng ta muốn nhận nuôi một đứa bé đó!”
“Thật hay giả?”
“Thật mà! Lần trước tôi đã gặp anh ta một lần, thật sự rất đẹp trai!” Một người khác nói.
“A a, tôi đây muốn đi xem!”
Đây là buổi sáng ngày hôm nay, cô nhi viện nào đó hơi xôn xao.
Đoạn có một mỹ nhân đầu nhuộm tóc trắng, gương mặt mỹ lệ mang theo biểu cảm nhàn nhạt xuất hiện thì ồn ào càng ầm ĩ hơn.
“Tiên sinh, xin chào ngài, hôm nay tới là muốn dẫn đứa bé ngài nhận nuôi về phải không?” Mấy cô phục vụ trong cô nhi viện chạy tới, thẹn thùng xấu hổ hỏi soái cả trước mắt mà thoạt nhìn không hợp với cô nhi viện……
“Ừ đúng vậy, có thể dẫn nó ra gặp tôi không?” Thản nhiên, Hoàng Huyền không mỉm cười cũng không trưng khuôn mặt thối ra, nhưng có thể khiến người ta nhận ra hiện giờ tâm tình hắn rất tốt.
“Được!” Sau đó có mấy cô nhân viên phục vụ trong cô nhi viện đi mở cửa ký túc xá.
Từ sau khi Mại Vu ầm ĩ với Hoàng Huyền muốn có em bé, và trước đó gặp phải tên tiểu tử thối Thanh Nhi ở Nhật Bản, Hoàng Huyền liền quyết định, nếu Mại Vu đã thật sự muốn có một đứa bé… Vậy thì tặng cho em ấy là được, nhưng điều kiện là, nhất định phải do hắn tự chọn một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Từ sau khi Hoàng Huyền quyết định chuyện này, hắn nhanh chóng thực hiện.
Mấy ngày hôm trước hắn từng tới cô nhi viện này một lần rồi, cũng đã đi qua ký túc xá có rất nhiều trẻ em kia.
Mấu chốt là nuôi bé trai hay bé gái? Chuyện này Hoàng Huyền cẩn thận lo nghĩ, nói thực ra hắn vẫn muốn nuôi bé gái, bé gái đáng yêu và cũng nghe lời hơn, nhưng hắn và Mại Vu đường đường là đàn ông trưởng thành, muốn dẫn bé gái về nhà chắc chắn không tiện, cộng thêm thần kinh Mại Vu như vậy… Cuối cùng vẫn quyết định chọn bé trai.
Tiếp đó, trải qua từng bước lựa chọn, Hoàng Huyền nhìn thấy một đứa bé đứng trong góc… Giữa một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa, đứa bé đứng trong góc có vẻ đặc biệt lạ lẫm.
Đứa bé kia không giống với những đứa bé khác, một mình ngồi trong góc, chỉ giương đôi mắt to nhấp nháy nhìn Hoàng Huyền.
Lần đầu Hoàng Huyền nhìn thấy đứa bé nọ thì cảm thấy dường như giống mình… Có thể vì đứa bé kia bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn dáng điệu nghiêm túc, khiến Hoàng Huyền cảm thấy vẻ mặt đứa bé này hơi giống một người họ Quan mà hắn biết.
Lúc này Quan Thần đang dạy, bất chợt hắt xì hơi một cái, làm mấy bạn học trên lớp cười vang.
Trực giác Hoàng Huyền phản ứng bay thẳng tới chỗ đứa bé kia, cũng không biết tại sao? Có lẽ vì hắn thấy ánh mắt nghiêm túc của đứa bé kia rất đáng yêu.
Khi Hoàng Huyền đứng trước mặt đứa bé thì đứa bé chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt căng thẳng như người lần đầu đi xem mắt, thấy Hoàng Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Hoàng Huyền nhìn đứa bé này rõ ràng không lộ vẻ gì nhưng có thể đoán cậu suy nghĩ gì, không khỏi mỉm cười.
“Bé con, con muốn một mái nhà không?” Câu đầu tiên, Hoàng Huyền hỏi như vầy.
Bé trai nhìn Hoàng Huyền, không chỉ gò má ửng đó, trong mắt còn lóe lên tia sáng, nhưng bộ mặt nghiêm túc dường như không thảy đổi, khiến Hoàng Huyền thậm chí nghi ngờ có phải cậu đang đeo mặt nạ hay không?
Cậu bé gật mạnh đầu.
Hoàng Huyền nhìn đứa bé, hành động khó có được ngoại trừ trước mặt Mại Vu, hào phòng bố thí cho cậu nụ cười.
“Nếu như ta mang con về nhà, con sẽ làm một đứa trẻ ngoan chứ?”
Cậu bé gật đầu như trước.
“Được rồi, vậy thì quyết định là con.” Hoàng Huyền sờ mái tóc đen mềm mại giống Mại Vu của cậu bé, đây là tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Còn bây giờ, là lần thứ hai gặp mặt.
“Đến đây, Tiểu Hoan nhanh lên.” Cô nhân viên trong cô nhi viện nắm tay bé trai, giúp cậu cầm đồ đi tới trước mặt Hoàng Huyền.
Vài ngày không gặp, Hoàng Huyền cảm thấy đứa bé này càng nhìn càng thuận mắt.
Khi cậu bé nhìn thấy dáng người cao gầy của Hoàng Huyền đứng đằng kia thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng.
“Đi thôi!” Hoàng Huyền thấy đứa bé thoạt nhìn trông như không biểu hiện gì, nhưng từ khuôn mặt đỏ ửng và đôi mắt sáng lấp lánh thì có thể nhìn ra cậu rất vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên, chìa tay về phía cậu bé.
Cậu bé nhìn hắn, đầu tiên là hơi sững sờ, trên mặt càng đỏ không cách nào che giấu, cậu đưa tay cho người ba đột nhiên xuất hiện.
**********
Khi Mại Vu về đến nhà thì lại phát hiện trong nhà chỉ có mình anh, anh chạy vội tới phòng khách, rất biết diễn trò ngã vào ghế sofa khóc lớn.
Hu hu, tại sao Hoàng Huyền không ở nhà, hôm nay là sinh nhật anh đó nhé!
Mại Vu ngẩng đầu, trên mặt mang theo vệt nước mắt còn cả nước mũi! Anh đứng thẳng người dậy, cô đơn đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra muốn lấy sữa an ủi mình, thì phát hiện….
“Không còn sữa.”
Mại Vu ngã xuống đất.
Đáng giận ghê! Sao hôm nay lại gặp xui xẻo như vậy chứ? Hu hu hu……
Cả người dán lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch lạnh như băng, Mại Vu nghĩ, dứt khoát để sàn nhà hút sạch nhiệt độ cơ thể anh rồi khiến anh chết đi vì nhiệt độ cơ thể quá thấp.
Đương nhiên, nghĩ cũng biết điều này là chuyện không thể nào.
*********
“Tên con là Tiểu Hoan?” Hoàng Huyền không nhìn đứa bé ngồi cạnh mình, chỉ chuyên chú nắm tay lái, chờ đèn đỏ hiện thành đèn xanh.
“Dạ.” Rất ngắn gọn, đứa bé trả lời như vậy.
Im lặng một lúc, Hoàng Huyền cũng nói câu rất ngắn gọn, “Thực khó nghe.”
“Dạ?” Cậu bé nhìn gò má xinh đẹp của ba mới, lần đầu tiên…. Có người đồng cảm với cậu.
Tiểu Hoan là tên người ở cô nhi viện đặt cho, cũng không thể nói là khó nghe, chỉ cảm thấy không thích hợp lắm… Nhưng từ trước tới giờ cậu chưa từng phản kháng bị gọi như vậy, hôm nay, cuối cùng có người đồng cảm với cậu sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cậu bé dùng vẻ mặt nghiêm túc sùng bái nhìn Hoàng Huyền.
“Sau này theo họ ba, hơn nữa con là quà ba tặng cho tên kia… Quyết định gọi con là Hoàng Lễ.” Hoàng Huyền lấy tên mới, lý do đơn giản như vậy.
“Hoàng Lễ….” Cậu bé thì thào đọc theo, ngồi vững trên ghế, thân thể hơi run rẩy cho thấy…. Trong lòng cậu cảm động cỡ nào! Cảm động đến mức có thể thấy hiện giờ thiên sứ đang bay bốn phía xung quanh!
Hoàng Lễ, tên mới của cậu…. Cậu thích.
“Sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời ba, Tiểu Lễ.”
Hoàng Lễ đang đắm chìm trong hạnh phúc tên mới thật vất vả kịp phản ứng, gật đầu với người ba mới mà cậu rất sùng bái.
“Sau này con phải gọi người thế nào?” Giọng nho nhỏ, lần đầu tiên Hoàng Lễ nói hơn một chữ trước mặt Hoàng Huyền.
“Ừ… Con có thể gọi ba là ba, còn một người khác, ngoại trừ tên Vu Vu ra thì con có thể tùy tiện gọi.”
“Ba…..” Hoàng Lễ nhìn Hoàng Huyền, có phần hưng phấn, mình có thể gọi từ ba này, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia chưa từng xuất hiện biểu cảm gì khác.
Nhưng Hoàng Huyền chỉ một người khác thì có thể tùy ý gọi, là chỉ mẹ sao?
Khi Hoàng Lễ nắm tay ba mới đi vào trong căn nhà mới, Hoàng Lễ cảm thấy…. Cậu bị người đáng sợ nhận nuôi rồi. Ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của ba mới, lại nhìn một loạt hung thần ác sát mặc đồ đen đứng trước cửa ra vào của căn nhà trước mặt.
“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng Huyền nhìn Hoàng Lễ đang kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, thầm nghĩ, đứa nhỏ này không biết cười sao? Cười rộ lên chắc là rất đáng yêu, giống hệt người nào đó nhất định đang như oán phụ vừa khóc lóc kể lể hắn quên sinh nhật em ấy.
Lắc đầu, Hoàng Lễ dùng phương thức trả lời ngắn gọn nhất mà cậu hay dùng từ trước đến nay.
“Chúng ta vào đi thôi.” Nắm bàn tay nhỏ bé của đối phương, Hoàng Huyền đưa chìa khóa cắm vào vặn mở tay cầm chốt cửa, hắn đỏ mặt, là vì chờ đợi biểu hiện của Mại Vu khi trông thấy quà hắn tặng.
Hoàng Huyền vừa mới muốn đẩy cửa ra thì cửa lại bị một lực kéo ra trước.
“Huyền Huyền!” Có sức mạnh đánh lên người Hoàng Huyền, sau đó cọ xát vào người hắn, “Anh hơi quá đáng sáng hôm nay thế mà nói với em anh không biết hôm nay là ngày gì nhưng lại chạy ra ngoài điện thoại cũng tắt máy để em ở nhà một mình rất cô đơn hôm nay là sinh nhật của em anh biết là anh quá đáng lắm không hả!”
Một tràng dài liên tiếp ngay cả dấu câu cũng không có, chính là từ trong miệng Mại Vu đang trong ngực Hoàng Huyền, trên mặt anh đầy nước mắt nước mũi nói ra.
Hoàng Lễ há hốc mồm nhìn người đàn ôngvừa nhào vào ba mới, người này là…. Mẹ mới trong truyền thuyết?
Hoàng Huyền buồn cười nhìn Mại Vu, cũng không lên tiếng, chỉ dùng tay chống trán anh đẩy ra xa một chút.
“À, sáng này chỉ đùa với em thôi, anh không ngốc như em đâu, sao lại quên sinh nhật em được chứ?” Mang theo nụ cười luôn khiến Mại Vu mê luyến chịu chết, Hoàng Huyền đưa tay kéo bả vai nho nhỏ của Hoàng Lễ bên cạnh, đẩy cậu lên trước mặt Mại Vu, “Giới thiệu với em, nó tên là Hoàng Lễ, là quà anh tặng cho em.”
Mại Vu ngơ ngác nhìn Hoàng Huyền, gương mặt vẫn còn nước mắt nước mũi đột nhiên đỏ lựng, lại nhào tới quấn chặt lấy Hoàng Huyền, “Huyền Huyền – Em rất yêu anh!”
*********
“Muốn uống nước không?”
Lắc đầu.
“Muốn ăn gì không?”
Lắc đầu.
Hoàng Lễ nhìn người đàn ông nhiệt tình quá đáng giống như chú chó nhỏ, trong lòng đang rất nghiêm túc tự hỏi… Phải gọi người trước mắt này là ba hay là…. Mẹ?
Mại Vu ngồi bên cạnh Hoàng Lễ, mắt tròn sáng ngời theo dõi nhìn cậu. A a a a – thật sự là không nghĩ tới! Không ngờ nhà họ lại xuất hiện đứa bé đáng yêu thế, sao Hoàng Huyền lại nghĩ ra đưa quà tặng lớn thế này cho sinh nhật anh? Rất cảm động, hu hu, anh sắp chảy máu mũi rồi.
Mại Vu đỏ mặt bụm lấy lỗ mũi, vẻ mặt hưng phấn, cũng may trước khi anh sắp kìm lòng không được nhào tới Hoàng Lễ thì nhận được ánh mắt lạnh băng của Hoàng Huyền, Mại Vu đành phải ngoan ngoãn đổi phương hướng dịch sát lại bên cạnh Hoàng Huyền, một tay quấn lên tay Hoàng Huyền.
Hoàng Huyền cười khẽ, ngón tay nhéo mặt co dãn của Mại Vu, khóe miệng cười nhưng có ý tứ cảnh cáo.
“Từ giờ trở đi em làm ba rồi nên cũng đừng vượt quá giới hạn với con trai….”
“Sẽ vậy mà, Huyền Huyền…….” Giả vờ ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn, Mại Vu vô tội nhấp nháy mắt mấy cái.
“Đúng thế không?” Hắn nhướng mày.
“Đúng vậy mà, nếu lừa anh thì buổi tối cho anh……”
“Cho anh thế nào?”
“Không có, không có, anh xem em chưa nói gì….”
Hoàng Lễ nhìn hai người, một người đàn ông mà mình gọi là ba và một người đàn ông mình gọi là cha (hoặc mẹ?) bên kia đang tiến hành hành vi có thể gọi là liếc mắt đưa tình…? Khẽ nhếch miệng mỉm cười, vì Hoàng Lễ có thể đoán được đại khái, cho dù bây giờ tổ hợp gia đình có bao nhiêu kỳ cục, ít nhất sau này sẽ vô cùng hạnh phúc – Cậu nghĩ đây là điều chắc chắn.
********
Vốn Mại Vu cho rằng, trong cuộc sống có đứa bé điều hòa, thì thỉnh thoảng Hoàng Huyền sẽ giảm bớt bộc lộ thú tính đúng không? Đứa bé hẳn là sẽ giống Thanh Nhi đáng yêu anh gặp ở Nhật Bản, mang chút hứng thú nho nhỏ thích quấn lấy người lớn… Nhưng trên thế giới này trường hợp ngoại lệ thì rất nhiều, xem ra thế sự và điều Mại Vu nghĩ không đơn giản như vậy.
“Tiểu Lễ, tối con không ở lại ngủ với bọn ta sao?” Mại Vu lén lút nói nhỏ bên tai Hoàng Lễ, nhưng thật ra là không muốn để người nào đó trong phòng tắm nghe thấy.
“Không, ba đã nói trước với con, sau mười giờ phải ngoàn ngoãn về phòng mình ngủ,” Lắc đầu, Hoàng Lễ cảm thấy thật sự khó xử với lời mời nhiệt tình của Mại Vu…. Nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định nghe lời ba Hoàng Huyền mà cậu kính trọng nhất.
“Tiểu Lễ - con thể hiện chút phóng khoáng đi, ở lại nhé! Cha còn có thể đọc chuyện cổ tích cho con nghe nữa”! Như chú gấu Kola ôm lấy cây quấn quít ôm lấy Hoàng Lễ không tha, Mại Vu cọ cọ trên người Hoàng Lễ.
“Không được….” Hoàng Lễ cố gắng muốn thoát khỏi cái ôm của Mại Vu, nhưng công lực dính người như gấu Kola của cha thật sự cao siêu, ngay lúc cậu tính buông tha thì có một sức mạnh kéo thân thể vốn đang dán lên người cậu ra.
Truyện của LÊ Quý Đôn!,
Theo góc độ Hoàng Lễ ngẩng đầu lên thì thấy, cha của mình vừa mới quấn lấy cậu như gấu Kola đã bị người ba cậu sùng bái nhất – Hoàng Huyền, ôm vào trong ngực.
Nói là ôm, lãng mạn chút thì đúng là ôm, nói đúng hơn là bắt. Hoàng Huyền giữ chặt Mại Vu, cười với Hoàng Lễ đang đứng trước họ, dùng ánh mắt ý bảo cậu ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Hoàng Lễ và Hoàng Huyền rất ăn ý, nói không chừng đời là trước ba con thật, cho nên Hoàng Lễ tiếp nhận ánh mắt của Hoàng Huyền, liền ngoan ngoãn lùi ra sau rời khỏi phòng, tâm tình vui sướng đi ngủ.
Mặt Mại Vu tái nhợt, nghe tiếng cười trầm thấp của Hoàng Huyền phía sau, buồn bã thở dài. Sao Tiểu Lễ nhà họ không bốc đồng đáng yêu như Tiểu Thanh nhỉ… Tính cách thành thục nhưng lại ở cùng Hoàng Huyền rất hòa thuận. Hu hu hu – Vậy anh có chút tính toán chẳng phải đều tuyên cáo không có hiệu quả ư?
Không được, hôm nào nhất định phải thừa dịp Hoàng Huyền không ở nhà, phải giáo dục Tiểu Lễ thành đứa bé đáng yêu hơn mới được.
“Đang nghĩ gì thế?” Cắn lên cổ trơn bóng của đối phương, hơi thở ấm nóng của Hoàng Huyền phun lên cổ Mại Vu, khiến anh hơi ngứa ngáy.
“Không có gì.” Để anh ấy biết suy nghĩ thì còn nói gì nữa?
“Thật hả?” Một tay vuốt lồng ngực Mại Vu rồi đẩy anh lên giường, Hoàng Huyền dạng chân trên lưng Mại Vu, cười khẽ.
Mại Vu ngây ngốc nhìn Hoàng Huyền nở nụ cười, xấu hổ đỏ mặt, ra vẻ như cô gái e thẹn quay mặt đi, “Đáng ghét, đừng dùng nụ cười đẹp như vậy nhìn em chứ, người ta sẽ xấu hổ.”
“Anh không biết ngốc mà cũng sẽ thẹn thùng.”
“Đó là kiến thức anh quá ít ỏi, Huyền Huyền.” Vẻ mặt Mại Vu cợt nhả nhìn đối phương, biểu cảm hời hợt.
Tiểu tử này, gần đầy mồm miệng càng ngày càng lợi hại hơn, Hoàng Huyền nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì bị Mại Vu cắt ngang trước.
“À, Huyền Huyền.”
“Gì thế?”
“Cảm ơn anh tặng cho em món quà sinh nhật lần này, em rất thích.” Mại Vu ngồi dậy, nắm tay Hoàng Huyền rồi hôn lên mặt hắn.
Ban đầu Hoàng Huyền hơi sựng lại, nhìn mặt mày Mại Vu tràn đầy nụ cười xán lạn cũng cười theo.
“Thích quà anh tặng …. Vậy lần sau đổi lại em sẽ tặng anh món quà gì làm quà sinh nhật hả?”
“Ừ, để em suy nghĩ đã…” Mại Vu nhìn Hoàng Huyền, cười trả lời, “Tặng anh chiếc nhẫn đính hôn thì thế nào?”
“Được, anh không có ý kiến!” Ngón tay lướt trên đường cong xinh đẹp của chiếc cằm, Hoàng Hoàng cong khóe miệng, đoạn hôn sâu đối phương, “Vậy lần sau nữa, anh tặng em tờ giấy đăng ký kết hôn nhé.”
“Được.” Mại Vu mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Tương lai, dường như còn rất nhiều chuyện đáng để mong đợi…
Hết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...