Tề gia trước sau hoàn toàn tĩnh lặng, yên lặng đến bất thường.
Ân Tịch xuống xe, xoay người hướng A Cơ nói: "Tôi một mình đi vào."
"Không được, Thân tổng đã giao phó, Hứa tiểu thư ở đâu, A Cơ phải ở đó." Thanh âm của hắn lạnh như băng không hề có ý thương lượng.
Lúc này đây, Ân Tịch thực dễ dàng mà đi vào biệt thự Tề gia, đi theo phía sau là A Cơ, theo sau A Cơ là ba người đàn ông cao lớn. A Cơ nói họ chính là bảo tiêu.
Trước tình thế như vậy, người nhà Tề gia cho dù muốn làm khó cô, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngồi trong phòng khách là Ngô Niệm và Tề Tư Mục, đứng bên cạnh là vài người giúp việc. Không khí trầm mặc ngoài dự đoán, cô lại không nhìn thấy Lâm Âm Ái.
"Tôi tới đón bà ngoại tôi." Ân Tịch đứng ở trước mặt họ, đơn giản mà nghiêm túc nói.
"Chờ bên kia ký hợp đồng, cô tự nhiên sẽ gặp bà ngoại cô." Chính là Ngô Niệm tự mình nói.
"Tôi nhất định phải nhìn thấy bà ngoại tôi."
" Nhất thiết phải kí thỏa thuận xong mới có thể cho cô thấy bà ngoại cô, bằng không các người nuốt lời, tôi làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giống như các người nói được mà không làm được." Ân Tịch có chút phẫn nộ mà nói.
"Nhìn thanh thế của cô hôm nay, nếu cô gặp bà cô, trực tiếp cướp người đi chúng tôi cũng không có khả năng ngăn cản. Cô cho chúng ta là đồ ngốc hay là trẻ con ba tuổi?" Ngô Niệm ngồi thẳng ở đó, nhẹ nhàng mà nhấp môi một ngụm trà.
Ân Tịch đưa ánh mắt dời về phía A Cơ. A Cơ hiểu ý cầm lấy điện thoại, gọi cho Thân Tử Duệ, nhẹ giọng mà nói: "Thân tổng."
"Thế nào?"
"Họ yêu cầu kí hợp đồng trước mới cho gặp người." A Cơ chi tiết báo cáo.
"Đưa điện thoại cho cô ấy."
A Cơ đem điện thoại đưa cho Ân Tịch, Ân Tịch cầm điện thoại nói, "Thân tiên sinh, phiền ngài kí hợp đồng trước đi."
"Không có người mà kí thỏa thuận, cô không sợ họ đùa giỡn gian trá sao?" Thân Tử Duệ thức thời mà nhắc nhở.
"Họ nói nếu không kí thỏa thuận trước, tôi đừng nghĩ nhìn thấy người, tiếp tục giằng co như vậy, đối với chúng ta cũng không phải là chuyện tốt." Ân Tịch nghĩ không được biện pháp không kí hợp đồng mà có thể nhìn thấy người. Tề gia lớn như vậy, họ muốn giấu một người rất đơn giản, hơn nữa, phía cô muốn ở Tề gia tìm ra một người cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thân Tử Duệ chỉ là đơn giản mà nói: "Được!"
Trên thương trường, hợp tác này cũng không phải một thương vụ lỗ vốn, mà hắn lúc trước sở dĩ hủy bỏ việc hợp tác là vì Ân Tịch. Hiên tại đồng ý thực hiện, toàn bộ cũng là vì cô.
Một lúc sau, điện thoại của Ngô Niệm reo lên, chỉ thấy bà ta nói: "Được, đã biết!" Chắc là phía bên kia có người báo cho bà ta, đã ký xong hợp đồng đi.
"A Phát, đem bà ngoại của Hứa Ân Tịch trả lại cho cô ta!" Giọng nói của bà ta tuy rằng lạnh như băng, nhưng trong mắt cũng lộ ra nét cười đắc ý.
Ân Tịch im lặng mà chờ, căn bản là không có nghĩ đi nói ra nói vào với Ngô Niệm.
Tề Tư Mục dùng một loại ánh mắt hận thù nhìn cô. Có thể cô ta nhìn thấy A Cơ ở bên cạnh, đây là trợ thủ đắc lực rất được tín nhiệm bên cạnh Thân Tử Duệ, hắn ở bên cạnh Ân Tịch, nói cho mọi người biết không còn nghi ngờ, Hứa Ân Tịch là người của Thân Tử Duệ hắn.
Ân Tịch không có nhìn thấy bà ngoại đi tới, mà là bị người làm khiêng ra, một cái bao lớn màu trắng.
"Ngô Niệm, bà lại đùa giỡn thủ đoạn bịp bợm gì nữa?" Ân Tịch đề phòng mà chỉ trích.
"Cô muốn gặp bà ngoại cô, tôi đã đem bà ta dâng đến trước mặt cô, cô vì sao không lại gần mà nhìn xem?" Thanh âm của bà ta không nặng không nhẹ.
Cô một phen nắm lấy áo của Ngô Niệm, lớn tiếng hỏi, "Bà lặp lại lần nữa, vừa rồi trong lời nói của bà là cái ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì? Ý là bà ngoại mày đã chết, bà ta đã chết không thể đi, phải sai người khiêng ra đây!" Tề Tư Mục dùng sức mà gạt tay Ân Tịch, lớn tiếng mà thét chói tai.
"Ba! Ba!" Hợp với hai tiếng, bàn tay Ân Tịch in trên gương mặt của Tề Tư Mục, tràn ngập oán hận mà nói: "Bà nội mày mới chết, mày nếu dám nói bậy tao sẽ xé nát miệng mày."
"Mày là đồ điên!" Tề Tư Mục lớn tiếng gào lại, tiện tay bên trái hướng phía Ân Tịch vung tới. Cánh tay bị một người đàn ông mạnh mẽ mà có lực giữ lại nắm tay Tề Tư Mục.
"Bà ngoại mày đã chết, bà nội Tề Tư Mục cũng đã chết. Hai người tối hôm qua chết ở trong phòng, sáng sớm hôm nay mới phát hiện ra. Hẳn là hai người tự giết lẫn nhau, không tin lời tao mày có thể nhìn xem. Hai thi thể, một bên là bà ngoại mày, một bên là bà nội của Tư Mục." Ngô niệm khinh miệt nhàn nhạt bâng quơ nói, nhìn không thấy có vẻ gì bi thương.
Ân Tịch sau khi nghe thấy, trong vẻ mặt nghi ngờ lộ ra sự hoang mang, xoay người chạy đến bao tải trắng trước mặt.
Đưa tay tới lại một lần lùi về, lại một lần nữa đưa tay đến thi thể trước mặt. Ở trước mắt cô chính là gương mặt tro tàn của Lâm Âm Ái.
Cô lại chạy đến bao tải trắng trước mắt kia, do dự mà sợ hãi. . . do dự mà sợ hãi. . sợ hãi. . .
Từ từ nhìn rõ gương mặt bà ngoại, trông dịu dàng như vậy, biểu tình tự nhiên như vậy, không có đau khổ, thực là yên lành. Vì cái gì đột nhiên lại chết đi, vì sao lại như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...