Người Tình Dĩ Vãng

Hầu như tờ báo nào có đăng rao vặt và quảng cáo là Mẫn Nghi đều mua cả. Nàng đọc tất cả những trang có đăng cần tuyển người. Báo chất cả chồng cao ngất, nhưng Mẫn Nghi vẫn chưa cảm thấy hài lòng với những công việc này. Bây giờ, nàng thích về những vùng ngoại ô, nhưng đa số công việc thì đều ở trong thành phố. Còn nếu không thì ở tận vùng quê xa lơ xa lắc mà nàng chưa một lần đặt chân đến.

Nàng cảm thấy chán chường, ngả người trên ghế vả lơ đễnh lật những tờ báo còn lại. Chợt đôi mắt nàng bắt gặp một mẩu tin nhỏ.

"Trang trại Ức Thiên cần tuyển một nữ thư ký, tuổi từ hai mươi hai trở lên. Trình độ đại học. Viết và nói tiếng Anh lưu loát để giao tiếp. Mọi chi tiết xin liên hệ với trang trại Ức Thiên, gặp ông Lý Xuyên.

Ghi chú: Có chỗ ở dành cho nhân viên xa nhà."

Đọc xong mẩu cần người ngắn gọn này, Mẫn Nghi nhỏm dậy mừng rỡ. Mặc dù nàng chưa biết trang trại Ức Thiên này làm gì, nhưng nó ở một vùng ngoại ô cạnh thành phố này, lại có chỗ cho nhân viên. Những điều kiện của trang trại Ức Thiên đưa ra, nàng có đủ. Không được. Nàng phải đi nhanh mới được, kẻo người ta xin mất.

Nghĩ vậy nên Mẫn Nghi nhanh chóng xếp gọn tờ báo cho vô túi xách rồi đi thay đồ, nàng trang điểm qua loa rồi khoác túi xách lên vai, khóa cửa. Nàng đón một chiếc xe, bảo người tài xế lái thẳng ra vùng ngoại ô.

Xe đã ra khỏi thành phố. Đón chào nàng là những đồng lúa xanh rì đang nhấp nhô gợn sóng theo từng cơn gió nhẹ. Mùi hương lúa non làm ngây ngất lòng nàng. Từng đàn cò trắng đang chao lượn trên thảm lúa, dường như chúng cũng đang đùa giỡn với đám lúa xanh rờn. Mẫn Nghi thả hồn mình bay bổng theo cảnh đẹp thiên nhiên của một vùng ngoại ô hiền hòa thơ mộng mà quên cả nhiệm vụ của mình là đang đi xin việc làm. Đến khi có tiếng người tài xế vang lên:

- Cô ơi! Đã đến trang trại Ức Thiên.

Bây giờ, nàng mới tỉnh giấc mơ và thầm kêu lên. Ồ! Trang trại Ức Thiên đây sao? Nó rộng lớn đến ngoài sức tưởng tượng của nàng. Nhìn tấm bảng hiệu, thì ra nơi đây là nơi cung cấp các giống cây trồng và các loại gia súc cho nhu cầu trong nước và xuất khẩu.

Mẫn Nghi không khỏi ngưỡng mộ tài trí của người chủ trang trại này. Nghĩ lại mình, nàng thấy mình thật là bé nhỏ, và nàng thầm nghĩ, nếu mình xin vào làm được, không biết nàng phải làm những công việc gì, bởi vì nơi đây và công việc này đối với nàng vô cùng lạ lẫm. Tự nhiên nàng thấy lo lắng và chùn bước. Tiếng người tài xế lại cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:

- Cô ơi! Cô có cần giúp gì nữa không ạ?

- À... à không. Không cần đâu.

Nàng hấp tấp mở túi xách lấy tiền trả tiền xe cho người tài xế.

- Tiền xe của anh đây. Xin cám ơn.

- Cám ơn cô.


Lúc này ở nhà, nàng tự tin bao nhiêu, giờ đứng trước một trang trại bao la rộng lớn, nàng cảm thấy bi quan, lo lắng bấy nhiêu.

Nàng không nào hào hứng muốn vào đây xin việc nữa. Nhưng nàng lại nghĩ, dù sao cũng phải vào xem sao. Chẳng lẽ đến đây rồi lại quay về. Hít một hơn thật sâu luồng không khí trong lành của vùng ngoại ô, nàng cố gắng bình tĩnh và tự tin đi vào. Vừa đến cổng đã có một người mặc đồ bảo vệ chào nàng và lễ phép hỏi:

- Xin chào cô. Tôi có thể giúp gì cho cô không?

Mẫn Nghi mỉm cười, gật đầu chào thân thiện với người bảo vệ rồi chìa tờ báo có đăng tin tuyển người làm ra:

- Dạ, xin hỏi. Có phải ở đây đang tuyển thư ký không? Tôi muốn xin việc.

Người bảo vệ nhìn tờ báo rồi gật gù:

- À! Thì ra cô muốn xin việc. Vậy thì cô đi thẳng vào trong ấy. - Người bảo vệ vừa nói vừa chỉ tay vào trong - Cô sẽ gặp ông Lý Xuyên là người quản lý kiêm trợ lý giám đốc.

- Dạ, xin cảm ơn anh.

- Dạ, không có chi.

Chia tay với người bảo vệ, Mẫn Nghi đi vào. Con đường từ ngoài đi vào nơi làm việc khá xa, nhưng được trải nhựa. Hai bên đường được trồng rất nhiều hoa và trải dài đến một căn nhà lớn. Nói đúng hơn là một căn biệt thự sang trọng.

Đứng nơi đây, nàng có thể phóng tầm nhìn thấy quan cảnh của trang trại. Nhưng nàng vẫn không thể khẳng định được là trang trại nay rộng cỡ nào. Nàng chỉ thấy xa xa rải rác nhiều căn nhà, rồi những ô vuông được bao lại bằng gỗ, nên nàng đoán đấy chắc là nơi ươm các giống cây hay là các loài gia súc gì đó. Và nàng cũng thấy có rất nhiều công nhân cả nam lẫn nữ, ai nấy đều đội nón vải bảo hộ và mặc đồ công nhân tươm tất. Trông họ bước đi nhanh nhẹn, tháo vát, nét mặt người nào cũng ánh lên những vẻ tươi vui, thoải mái. Nhìn họ, nàng lại đoán, có lẽ họ rất thỏa mãn với công việc, hoặc công việc này làm cho cuộc sống tốt hơn, nên họ không còn lo toan hay mơ ước gì khác.

Cuối cùng, nàng kết luận: Tất cả những công nhan đã thỏa mãn với nghề nghiệp của mình, vui vẻ trong công việc mà người tạo ra chính là ông chủ. Nàng chưa từng biết về ồng chủ của trang tại Ức Thiên. Nàng cũng chưa hình dung được ông ta già trẻ ra sao, người ngợm thế nào. Nhưng nàng dám khẳng định ông ấy là một ông chủ tốt bụng.

Mải lo suy nghĩ lung tung nên nàng đã đến văn phòn glàm việc của trang trại mà không hay.

Ðang đứng lóng ngóng không biết phòng nào của ông Lý Xuyên thì có một thanh niên từ trong bước ra. Mừng rỡ, Mẫn Nghi tíu tít hỏi:


- Anh ơi! Xin cho hỏi. Phòng làm việc của ông Lý Xuyên ở đâu ạ?

Có lẽ quen với những người khác lạ thường xuyên tới đây làm việc, nên người thanh nhiên không mấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Mẫn Nghi. Anh ta chỉ nhìn Mẫn Nghi với ánh mắt ngưỡng mộ rồi chỉ tay về phía trước.

- Ðấy, căn phòng đó đó. Cô cứ tới gõ cửa, ông ấy đang ở trong phòng.

Nàng lại mừng rỡ bước đi, sau khi đã cám ơn người thanh niên. Khi đứng trước phòng ông Lý Xuyên, nàng lại hít một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ cửa. Vài giây im lặng trôi qua rôi có tiếng của một người đàn ông:

- Xin mời vào.

Mẫn Nghi mở cửa rồi rón rén bước vào. Nhìn thấy Mẫn Nghi, ông Lý Xuyên nhíu mày, dường như ông cố gắng nhớ xem có quen không, nhưng cuối cùng ông cũng hỏi:

- Xin lỗi cô. Tôi có thể giúp gì cho cô không?

Nàng lại chìa tờ báo ra rồi lễ phép:

- Dạ, cháu tên là Mẫn Nghi. Cháu muốn xin việc ở đây.

Ông Lý Xuyên vỡ lẽ rồi à lên một tiếng. Ông đưa tay về phía chiếc ghế đối diện:

- Thì ra cô muốn xin việc. Mời cô ngồi cứ tự nhiên.

- Dạ cám ơn bác.

Nàng ngồi xuống nghế và quan sát ông Xuyên. Ông khoảng ngoài 50 tuổi, trông ông nhanh nhẹn, tháo vát, nhưng mặt rất nhân hậu. Nhìn ông, nàng cảm thấy tự tin hơn nên nàng mạnh dạn nói:


- Cháu đọc báo thấy trang trại này tuyển thư ký nên cháu đến đây xin việc. Không biết trang trại có còn nhận nữa không ạ?

Nhưng cô hãy cho tôi biết, cô có, nghiệp vụ gì không đã?

Mẫn Nghi lại ấp úng:

- Dạ, cháu chưa học lớp đào tạo thư ký ạ. Cháu chỉ tốt nghiệp đại học ngành du lịch thôi.

- Thế cô đã đi làm gì chưa?

- Dạ, trước đây cháu làm hướng dẫn viên du lịch ạ.

- Thế thì khó đấy. Ở đây, chúng tôi chỉ tuyển thư ký thôi. Thế cô có biết ngoại ngữ không?

- Dạ biết ạ. Cháu biết được mấy thứ tiếng lận. Vì trước đây làm hướng dẫn viên du lịch nên cháu nói rất giỏi. Nếu bác có thể cho cháu vào làm việc thì cháu sẽ cố gắng hết mình.

Ông Lý Xuyên có vẻ suy nghĩ. Ông thấy Mẫn Nghi là một cô gái nhanh nhẹn, tháo vát, từng là hướng dẫn viên du lịch, như vậy khả năng giao tiếp rất giỏi mà trang trại này thì đang rất cần một người làm công việc ngoại giao. Ông quyết định:

- Thôi được rồi. Thấy cô là người dễ mến, xem như đây là một trường hợp ngoại lệ, tôi thu nhận cô nhưng với một điều kiện.

- Ðiều kiện gì? Xin bác cứ nói.

- Tôi cho cô thử việc ba tháng. Nếu không làm được việc thì chúng ta sẽ hủy hợp đồng.

Mẫn Nghi mừng rỡ:

Cháu cám ơn bác nhiều lắm. Cháu hứa sẽ cố gắng hết sức mình để không phụ lòng tốt của bác.

- Ðược. Tôi cũng hy vọng như vậy.

Chợt nhớ ra, ông lại lên tiếng:

- Dù sao thì theo nguyên tắc, cô cũng phải làm lý lịch xin việc chứ.


- Dạ, cháu sẽ làm ngay.

- Ờ, nhà cháu ở đâu lận?

Mẫn Nghi lại trầm ngâm:

- Dạ, cháu ở thành phố. Nhưng cháu mồ côi, chỉ sống có một mình. Cháu thấy báo đăng ở trang trại này có chỗ dành cho công nhân ở hả bác?

Ông Lý Xuyên chặc lưỡi:

- Thì ra cháu mồ côi, thật là tội. Ðúng là nơi đây có chỗ dành cho công nhân. Nếu cháu có nhu cầu thì tôi sẽ cho người sắp xếp cho cháu một căn phòng nhỏ.

Mẫn Nghi reo lên:

- Cám ơn bác. Cháu mừng qúa. Bác tốt với cháu qúa. Cháu không biết làm gì để đền ơn bác đây.

Ông Xuyên mỉm cười:

- Cháu không cần phải trả ơn cho bác đâu. Miễn sao cháu làm tốt công việc để ông chủ vui và yên tâm là được rồi. À! Thế chừng nào cháu bắt tay vào việc đây?

- Dạ, nếu bác giao thì cháu sẵn sàng bắt tay vào việc bất cứ lúc nào.

- Ngày mai nhé?

- Dạ vâng.

- Thôi bây giờ cháu về chuẩn bị đồ đạc đi, rồi ngày mai đến làm nhé.

Nàng chào ông Xuyên rồi bước chân sáo ra khỏi phòng. Thế là nàng đã thành công. Hy vọng công việc mới sẽ tốt hơn cho nàng. Nàng tin như vậy.

Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc nàng. Xòe bàn tay bé nhỏ, nàng hứng lấy một chiếc lá vàng vừa rời khỏi cành để thay vào đó một chồi xanh mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui