Buổi sáng này, bầu trời trông thật xấu. Mặt trời đã bị che khuất bởi một màn mây xám xịt nên cảnh vật trông thật buồn và u ám.
Mẫn Nghi chán chường bước đi chậm rãi trên con đường cạnh bờ sông. Dòng sông bình thường thật đẹp và thơ mộng, nhưng hôm nay do ảnh hưởng của bầu trời nên nó trở nên đục ngầu và xấu xí. Con đường giờ này trông vắng lặng lạ thường. Cũng dễ hiểu thôi, vì ai mà có thể đi dạo trong cái không khí buồn tẻ này.
Nhìn cảnh vật xung quanh. Mẫn Nghi lại nhớ đến hoàn cảnh đen đủi của mình. Không hiểu sao nàng sinh ra là gặp toàn chuyện xấu. Từ khi sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi đến nỗi không biết mặt cha mẹ thế nào. Trong suốt quãng đời từ tuổi thơ đến lúc trưởng thành phải sống trong cô nhi viện. Lớn lên cùng các bạn đồng cảnh ngộ như mình, nàng phải hết sức cố gắng phấn đấu, bản thân mới được thành người tốt.
Đến khi rời khỏi cô nhi viện lại phải một mình bươn chải với đời để có miếng ăn. Và nàng đã gặp và yêu Bội Phong. Có tình yêu rồi, nàng cảm thấy yêu đời hơn và cuộc sống có ý nghĩa hơn. Những tưởng khi có việc làm ổn định và có tình yêu của Bội Phong thì đời nàng sẽ vô cùng hạnh phúc. Nhưng không ngờ rồi Bội Phong cũng bỏ nàng mà ra đi và bây giờ, việc làm cũng đã mất.
Bao lâu nay Mẫn Nghi rất yêu nghề, bây giờ mất việc làm, Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng buồn chán. Nàng thầm nghĩ: Tất cả cũng đều do hắn mà ra, cái gã đáng ghét kia. Nếu không có hắn đi du lịch thì mọi chuyện đâu đến nỗi như vầy. Nàng cảm thấy căm ghét hắn vô cùng. Nhưng nàng lại nghĩ, cũng tại vì nàng quá nông nỗi mới lớn chuyện như vậy. Còn cái gã kia là một tỉ phú mà sao mặt mày ảm đạm như vậy, rồi lại uống rượu liên tục nữa. Chẳng lẽ hắn cũng đang có chuyện buồn hay rắc rối gì chăng? Nàng thật là hồ đồ. Lý ra nàng phải giúp đỡ cho du khách của mình mới đúng chứ đàng này...
Nàng lại lắc đầu thở ra. Đến bây giờ, nàng vẫn còn ngạc nhiên về thái độ dữ dằn của mình lúc đó. Không hiểu sao lúc đó nàng lại hung dữ đến như vậy? Rõ ràng là Tử Trung đã có ý nhường nhịn nàng rồi, nhưng nàng lại không chịu để im.
Hậu quả bây giờ là nàng chẳng còn gì cả.
Mẫn Nghi đứng lại trên cầu và tì tay lên thành lan can rồi nhìn ra sông. Nhìn dòng sông, nàng cảm thấy cũng giống như dòng nước kia, thật là đen đủi.
Cũng trên con đường dẫn đến chiếc cầu cách Mẫn Nghi không xa lắm, Tử Trung một mình với lon bia trên tay, bước đi chậm chạp. Hớp một ngụm bia trên tay, anh lơ đãng nhìn ra sông. Anh cũng cảm thấy chán chường: Cuộc đời anh, anh luôn thành công trong công việc. Tiền đối với anh dễ kiếm như chơi. Nhưng còn một thứ mà anh hiện giờ với cái tuổi ba mươi, cái tuổi đã nửa đời người rồi, mà vẫn chưa tìm thấy được. Đó là một tình yêu chân chính.
Tất cả con gái, phụ nữa đều lao vào anh như một con thiêu thân. Anh rất trân trọng họ. Nhưng họ đến với anh không vì tình yêu mà chỉ vì túi tiền của anh. Sao họ đáng ghét thế? Tại sao đàn bà hay làm khổ anh thế?
Thấy anh buồn, bạn bà khuyên nên đi du lịch cho khuây khỏa. Nghe lời bạn bè, anh đi. Nhưng không ngờ gặp một trưởng đoàn dữ như sư tử Hà Đông. Nhưng nghĩ cho cùng, anh thấy Mẫn Nghi thật đáng thương. Anh cũng bị mồ côi từ thuở nhỏ như nàng, nhưng không đến nỗi xuất thân từ cô nhi viện. Anh rất hiểu mặc cảm của kẻ mồi côi.
Hôm đó, có lẽ vì anh đã xúc phạm đến nỗi đau của nàng nên nàng mới bị kích động như vậy. Nhưng anh lại nghĩ, dẫu sao thì hành động đó cũng không thể tha thứ được, nhất là cô ta cũng là phụ nữ, mà các phụ nữ càng đẹp thì càng đáng ghét hơn.
Uống cạn chỗ bia con trong lon, Tử Trung ném mạnh lon không xuống đất và co chân đá. Anh trút hết tất cả những bực tức vào vỏ long bia không vô tội. Nhưng không ngờ cú đá vô tình đầy bực tức đó lại gây ra một chuyện lớn.
Đó là Mẫn Nghi đang đứng nhìn lơ đãng ra dòng sông bỗng nhiên bị một vật gì đó trúng thẳng gáy nàng, không đau nhưng làm cho Mẫn Nghi hốt hoảng. Nàng nhìn xuống, thì ra đó là một cái vỏ lon bia. Nàng ngước mắt lên để tìm thủ phạm vừa chơi cái trò đáng ghét này. Nhưng không ngờ lúc này, mắt nàng và mắt Tử Trung lại giao nhau. Cả hai đều ngạc nhiên. Tử Trung vô cùng bối rối, anh định nói lời xin lỗi vì hành động vô tình của mình. Nhưng Mẫn Nghi thì nghĩ khác, nàng vô cùng tức giận khi tưởng rằng vì Tử Trung có mối thù cá nhân với nàng nên tìm cách trả thù. nàng chỉ vào mặt Tử Trung và hét lớn:
- Ông Tử Trung! Con người ông thật là vô liêm sỉ, tiểu nhân. Vì căm thù tôi nên ông tìm cách để trả thù cá nhận đấy phải không?
Tử Trung hoàn toàn bất ngờ trước thái độ của Mẫn Nghi. Anh ấp úng:
- Cô... tôi...
- Sao, anh không cảm thấy xấu hổ khi bị tôi bắt quả tang ư? Không ngờ một người đàn ông đẹp trai, phong nhã mà lại có hành động như vậy. Đồ hèn hạ!
Bây giờ, đến lượt Tử Trung nổi nóng:
- Cô có im mồm đi không? Ừ, là tôi muốn trả thù cô đấy. Cô làm gì được tôi nào?
- Ông... ông hèn hạ lắm. Tất cả đều do ông mà ra. Ông hại tôi đến mất việc rồi, ông còn chưa vừa lòng sao?
Tử Trung cười nhạt:
- Bị mất việc rồi sao? Thật là đáng đời cho cô. Nhưng đó không phải là do lỗi của tôi. Cô hiểu chưa?
Mẫn Nghi tức đến xanh mặt. Nàng gằn giọng:
- Ông thật là đê hèn!
- Còn cô, không hiểu sao mỗi lần gặp cô là toàn chuyện xúi quẩy. Cô đúng là một khắc tinh của tôi.
- Còn ông, người đàn bà nào gặp ông thì nhất định sẽ là điều khốn khổ cho họ.
- Còn cô, người đàn ông xấu số nào đó mới làm chồng cô.
- Hừm! Dù cho là kẻ nào đó cũng được, chứ không đết lượt ông đâu mà ông lo. Thật là đáng ghét!
Giữa lúc hai người đang đôi co, cãi vã nhau thì có một chiếc xe hơi thật sang trọng chạy trờ tới và dừng lại bên cạnh Tử Trung. Người tài xế mở cửa, bước xuống xe rồi đến bên Tử Trung:
- Ông Trung! Đã đến giờ hẹn với khách rồi, mời ông về cho.
Tử Trung không trả lời, chỉ ném mạnh ánh mắt về phía Mẫn Nghi rồi theo người tài xế lên xe. Chiếc xe nhẹ nhàng lao vút trên còn đường vắng, để lại một lớp bụi khói mờ mờ. Mẫn Nghi vẫn còn bực dọc, nhìn theo và lẩm bẩm:
- Trong đời, mình chưa thấy hạng đàn ông nào như gã này. Thật là đáng ghét. Tội nghiệp cho người con gái nào gặp phải hắn.
Mưa bắt đầu rơi, nhưng nàng vẫn không màng. Nàng vẫn chầm chậm rãi bước, mặc cho nước mưa làm ướt cả mái tóc và quần áo nàng. Có lẽ lúc này chỉ có cơn mưa mới giúp đỡ được nàng. Những giọt nước mưa sẽ giải tỏa bớt những phiền muộn và bực tức trong lòng nàng. Và nàng thầm kêu lên:
- Cứ mưa nữa đi. Mưa lớn lên nào. Ta rất cần những hạt nước mưa. Cơn mưa ơi! Ta rất cần mi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...