Người tình để dành

Người thứ ba hảo tâm
Tác giả : Đỗ Mai Quyên
Dịch giả : Dennis Q
(Trích tập truyện ngắn Người tình để dành)
Khi công việc ngày một tiến triển thuận lợi, tôi đã lựa chọn thôi việc, đó là vì một người đàn ông có tên là La Gia.
La Gia, 32 tuổi, cao lớn, đẹp trai. Chúng tôi cùng làm việc ở một bộ phận, anh là trưởng, tôi là phó, dưới chúng tôi có mười bốn nhân viên khác. Ở những phòng khác, trưởng phó tranh chấp quyết liệt, nhưng La Gia lại chưa hề gây khó dễ cho tôi, anh luôn tôn trọng, không tập quyền, cho tôi cơ hội để phát triển.
Sáng hôm đó, tôi phát hiện ra trên trán anh có một vết thương còn mới, cả ngày tâm trạng anh sa sút, chốc chốc lại vào trong phòng hút thuốc. Đến lúc tan tầm, anh vẫn ngồi bất động trong văn phòng. Bình thường khi không phải chiêu đãi khách, anh đều rời công ty rất đúng giờ. Anh từng nói với những nhân viên nam đã có gia đình rằng: “Không có chuyện gì thì về nhà sớm một chút, học tập đàn ông Mỹ đi, cứ đến ngày nghỉ là họ lại biến thành thợ mộc, thợ sơn, thợ làm vườn, người ta vừa biết làm ăn vừa biết chăm sóc gia đình. Bây giờ chuyện hi sinh thời gian ở bên gia đình để hun đúc sự nghiệp đã là chuyện quá khứ rồi, người đàn ông thành công ngày nay là bên ngoài phải chững chạc đàng hoàng, ở nhà là chồng đảm cha hiền.” Tôi nghĩ, nhất định là anh phải có một gia đình hạnh phúc lắm.
Tôi biết một người đàn ông gách vác trách nhiệm nặng nề thì khi tâm trạng không tốt, họ không muốn người khác can dự vào, mà chỉ muốn yên tĩnh một mình, lặng lẽ chịu đựng nỗi buồn. Khi tôi lẳng lặng dọn dẹp xong đồ đạc trên bàn, chuẩn bị ra về thì anh đột ngột lên tiếng: “Nếu rảnh đi cùng với anh được không?” Tôi nhận lời anh mà không hề do dự.

Trong một quán bar Thụy Sĩ cao cấp, anh uống rất nhiều, và khi bắt đầu ngà ngà say cũng mở lòng tâm sự: Tối qua về nhà, trong nhà tối đen như mực, góc nào cũng lạnh lẽo, trong bình thủy không có giọt nước nóng nào, nhà bếp cũng chẳng có một hơi lửa ấm, đây đã là ngày thứ năm mà vợ anh không về nhà đúng giờ rồi. Anh gọi điện cho vợ, hỏi xem khi nào mới về nhà, vợ anh chỉ đáp một câu “Cũng chưa biết nữa” rồi cúp máy. Anh cố gắng kìm nén lửa giận một lúc lâu. 12 giờ 30 phút, vợ anh trở về, họ bắt đầu bùng phát một cuộc đại chiến, hai bên đều nói những lời khó nghe, xúc xiểm nhau, thậm chí là độc ác. Khi anh nói vợ đã phải “hối lộ bằng tình dục” để đạt đến vị trí cao cấp như hôm nay, vợ anh đã nổi điên không kìm chế được, với lấy điều khiển tivi đập thẳng vào đầu anh.
Tôi đang cố suy nghĩ xem phải nói thế nào để an ủi anh, thì bất ngờ anh ôm tôi vào lòng, lảm nhảm nói: “Anh muốn ly hôn, anh thích em!” Tôi kinh ngạc, theo bản năng muốn đẩy anh ra nhưng anh càng ôm chặt hơn. Trong mùi vị đê mê, tôi đánh mất phương hướng, đón nhận nụ hôn của anh…
Những ngày sau đó, tôi vẫn thường lặng ngồi trong bóng đêm, nhớ lại nụ hôn thâm tình mà có phần mê loạn của anh hôm ấy. Ban ngày ở công ty, tôi như mất bình tĩnh trong ánh nhìn đắm đuối của anh. Một hôm khi tan sở, anh đột ngột khóa cửa văn phòng và tóm chặt lấy tôi. Mùi vị mê người nhưng nguy hiểm của anh vây chặt lấy tôi, khiến tôi vừa muốn chống cự lại vừa muốn thuận theo. Nếu như không có tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, có lẽ chúng tôi đã vượt quá giới hạn rồi.
Tôi quyết định từ chức để trốn tránh tình cảm mê đắm càng lúc càng sâu hơn với La Gia.
Tôi được nhận vào làm trong một công ty đa quốc gia rất nổi tiếng một cách thuận lợi, trưởng phòng Xá Bạch của tôi là một phụ nữ hơn tôi ba, bốn tuổi, vừa xinh đẹp lại rất giỏi giang. Ngày đầu tiên đi làm, nhân viên cùng phòng Hứa Đống len lén nói với tôi: “Trưởng phòng Xá xấu tính lắm, đố kỵ kinh khủng, cô phải cẩn thận đấy!”
Nghe lời Hứa Đống nói xong, tôi luôn cẩn thận hành động lời nói của mình trước mặt Xá Bạch. Nhưng càng về sau, tôi nhận ra chị ấy không đến nỗi đáng sợ như vậy, mà mỗi ngày đều bận rộn đến nỗi không có thời gian đâu ra để nói chuyện phiếm nữa. Khi chị dặn dò công việc với nhân viên cấp dưới, lời còn hiếm hơn vàng ngọc, ai không nhanh nhẹn là thế nào cũng xảy ra sơ suất. Cũng may tôi vốn thông minh, lại có nhiều kinh nghiệm, nên sự tín nhiệm và tán thưởng của chị ấy dành cho tôi cũng ngày một tăng. Hai tháng sau, chị đề cử tôi làm trợ lý ình. Và cứ thế, tôi và chị ấy ngày một thân nhau hơn, tôi cũng nhận ra quả thực chị là một nữ nhân viên cực kỳ xuất sắc.
Hôm ấy sắp tan sở thì Xá Bạch nhận được một cú điện thoại, “Sao? Cô lại thất tình à? Yêu một người đàn ông đã có vợ? Chị lại chẳng có thời gian nghe cô tâm sự đâu, thôi thì tặng cô một bài thơ của một nhà thơ Đài Loan vậy: “Thêm chút muối vào bóng anh / Và ướp / Phơi khô / Đến khi ngấm thì đem nhắm rượu. Ý kiến quá hay, đem hắn đi phơi khô rồi nhắm với rượu đi.” Nói xong cô cúp điện thoại rồi vội vã rời khỏi văn phòng. Tôi dọn dẹp xong đồ đạc chuẩn bị ra về, điện thoại bỗng réo vang, “Không phải là em tìm chị để kể khổ đâu. Bố mẹ đang hỏi có phải chị sắp ly hôn với anh rể thật không kìa? Lại còn bắt chị phải về nhà một chuyến nói rõ chuyện này đấy!” “Cô tìm trưởng phòng Xá à? Chị ấy đã đi rồi.” “Ai da, cô không phải là bà chị tôi hả? Tiêu rồi. Tôi đã tiết lộ chuyện riêng của bà ấy, lần này bị mắng chết chắc.” “Cô yên tâm, tôi sẽ không kể cho ai nghe đâu, tôi là trợ lý của chị cô, tên là Hạ Tiểu Cát.” “Tôi là Xá Thanh, haizzz, Hạ Tiểu Cát, cô đã từng yêu chưa? Cô đã từng yêu người đàn ông đã có gia đình chưa?” Tôi thấy có cảm tình với cô Xá Thanh mau mồm thẳng thắn này, không nhịn được đã bộc bạch: “Cũng suýt nữa là yêu rồi, may mà rút lui kịp thời mới không bị tổn thương đấy!” “Cô có quên được anh ấy không? Có thể làm như lời bà chị tôi nói là đem ướp muối, phơi khô, đợi ngấm rồi thì mang ra nhắm rượu không?” Tôi phì cười: “Ai mà chẳng mong muốn anh ấy sẽ đi cùng mình đến suốt quãng đời còn lại, người có máu có thịt cả mà. Nhưng anh ấy đã thuộc về người khác rồi, cái giá của việc có được anh ấy là phải làm tổn thương đến một người khác.” Tôi và Xá Thanh đã nói chuyện điện thoại với nhau gần hai tiếng đồng hồ trong vô thức, cả hai đều cảm thấy thân thiết như bạn bè. Đến khi tâm sự xong, tôi dè dặt hỏi về hôn nhân của Xá Bạch, Xá Thanh không hề ngần ngại kể cho tôi nghe, Xá Bạch và chồng cô lúc yêu nhau rất khắng khít keo sơn, nhưng từ sau khi kết hôn, nhất là sau khi sự nghiệp của hai người đều phát triển, mâu thuẫn cũng nhiều hơn. “Xá Bạch vừa tốt vừa đẹp như vậy, có phải anh rể cậu không ra gì?” “Không! Không! Anh rể là người đàn ông xuất sắc, nói thật cho cậu biết nhé, trước khi gặp người ấy, tớ đã yêu thầm anh rể đấy! Có lẽ là hai người đều quá ưu tú, hào quang mỗi người đã quá rực rỡ rồi, rất dễ thiêu rụi người kia.”
Tôi dần phát hiện ra Xá Bạch có rất nhiều đối thủ cạnh tranh trong công ty, mấy người đó biết rõ mình không phải là đối thủ của chị, nên mới tạo dựng kế hoạch trong bóng tối để hạ bệ cô. Ông Tom, chủ tịch hội đồng quản trị là một ông già người Pháp đã gần 60 tuổi. Vì Xá Bạch tinh thông tiếng Pháp nên dễ dàng trò chuyện với ông, vậy là các trưởng phòng khác ghen tị với chị ấy, thường nghi ngờ rằng chị và ông Tom đang nói xấu họ. Có một dạo, phiên dịch của ông Tom bị ốm, Xá Bạch phải làm phiên dịch tạm thời. Các trưởng phòng khác thấy chị và ông Tom cùng đến cùng đi nên bịa đặt rằng chị đã dùng sắc đẹp để quyến rũ ông. Tôi cũng từng học tiếng Pháp, tuy chưa đạt đến trình độ cao thủ nhưng có thể hiểu đại khái chị ấy và ông Tom đang nói những gì, câu nào của họ cũng gắn liền với công việc. Tôi từng giải thích những điều đó với Hứa Đống, nhưng anh ta cười lạnh lùng: “Với loại phụ nữ luôn chiếm thế thượng phong như cô ta thì chẳng có ai chịu nổi cả, muốn thanh bạch cũng khó!” Cảm tình tôi dành cho Hứa Đống trong khoảnh khắc đã biến mất tăm mất tích.

Vào một ngày nọ lúc nghỉ trưa, Xá Bạch bỗng nói với tôi bằng tiếng Pháp, câu đó có nghĩa là: “Tôi tin cô, vì cô cũng là phụ nữ.” Tôi dùng tiếng Pháp biểu lộ sự nghi vấn của mình, chị nói: “Quả nhiên là cô hiểu tiếng Pháp, gần đây tôi có nghe một số lời bịa đặt, nói rằng tôi và ông Tom liếc mắt đưa tình với nhau, nhưng cô thì hiểu hết những gì chúng tôi nói.” Tôi mở to mắt nhìn chị, gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Lúc này, Xá Bạch bước lên, vỗ vỗ vào vai tôi, dùng tiếng Pháp nói lại câu đó: “Tôi tin cô, vì cô cũng là phụ nữ.” Trong tình hình này mà vẫn có thể được chị tín nhiệm, có thể thấy chị ấy đúng là một người phụ nữ rộng lượng.
Dù trong lòng tôi hận Hứa Đống chết đi được, nhưng vẫn chấp nhận tham gia buổi sinh nhật của anh ta. Vì hôm đó La Gia đã gọi cho tôi vô số lần, nói rằng anh lại cãi nhau với vợ, còn bảo từ hôm nay hai người chính thức ly thân. Tâm trạng của anh tệ hại cực độ, muốn gặp tôi, tôi cũng rất muốn nhận lời nhưng lại sợ gặp anh rồi sẽ không kiềm chế được tình cảm của mình. “Bây giờ anh thực sự rất cần có em, buổi tối tan sở xong, anh chờ điện thoại của em.” La Gia nói xong là cúp máy luôn. Lúc này, Hứa Đống bước vào mời tôi dự tiệc sinh nhật của anh ta, tôi hào hứng nhận lời. Buổi chiều tôi xin phép nghỉ sớm, không ình có cơ hội gặp La Gia.
Bạn bè của Hứa Đống đều có vẻ biết thể diện, không ai trao đổi danh thiếp, xem ra ở những nơi như quán bar này thì mọi người đều muốn vứt bỏ thân phận xã hội của mình để buông tha một lần. Ở đó hơn một tiếng sau, có người đề nghị đến nơi khác chơi tiếp. Tôi nói tôi không đi nữa thì Hứa Đống bảo: “Không được, hôm nay anh mừng sinh nhật mà em bỏ cuộc nửa chừng thì mất mặt anh lắm.” Vừa nói, anh ta vừa kéo tay tôi tiến về phía trước. Lúc này tôi cảm thấy toàn thân mình rã rời. Trước kia rất lâu, La Gia từng dặn dò với những nhân viên nữ thích đi bar trong công ty rằng, đừng uống rượu của những người đàn ông lạ mặt đưa vì có thể sẽ bị trúng thuốc mê trong đó. Trong lòng tôi hoảng loạn bất an, bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay thò vào trong áo mình. Tôi vờ như không biết, làm điệu bộ như sắp nôn ra rồi quay người bỏ chạy vào quán bar.
Hứa Đống cũng theo tôi vào đó. Trong nhà vệ sinh, tôi móc điện thoại ra, lúc này mắt tôi đã hoa lên, toàn thân không còn chút sức lực nào, dường như đến cả điện thoại cũng nắm không vững. Tôi vội bấm một số bất kỳ trong điện thoại, “Tôi là Vương Ái, đang ở cùng Hứa Đống. Bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm.” Nói xong tôi đã ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng ngủ rất đẹp. Nhìn bốn bề, tôi thấy trên đầu giường có ảnh của Xá Bạch, nói vậy là tối qua tôi đã gọi điện cho chị ấy. Tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, nhìn qua khe cửa, tôi thấy bên phòng đối diện vẫn còn sáng đèn, ánh sáng hắt ra một bóng người tôi rất quen thuộc. Tôi nhìn đồng hồ, đã 2 giờ 10 phút sáng, Xá Bạch vẫn đang làm việc. Xá Bạch nghe tiếng động thì quay đầu lại, “Sao rồi? Cô thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Tôi ngượng ngập cúi đầu: “Chị Xá, làm phiền chị quá rồi, sao chị lại cứu tôi ra được?” “Tôi gọi điện cho Hứa Đống, cảnh cáo cậu ta phải đưa cô về nhà ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, nhưng tên khốn đó lại không thèm nghe, dám từ chối nghe điện thoại của tôi. Trong lúc cấp bách tôi nhắn cho cậu ta một tin: Tôi hiện giờ đang ở bên ông Tom, chẳng phải cậu đi bịa đặt lung tung là tôi và ông ta tư tình với nhau sao? Sự thực quả nhiên là thế, có cần tôi nói với ông Tom không? Lát sau, tôi nhận được điện thoại của Hứa Đống, hắn ta bảo sẽ đưa cô đến nhà tôi ngay.” Tôi tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, mặt mày tái xanh. “Sao cô lại có thể ở bên loại người như Hứa Đống chứ, hắn ta là tên ăn chơi khét tiếng trong công ty, đã từng tung ảnh khỏa thân của bạn gái trước đây để kiếm tiền. Đàn ông đều là những kẻ thối tha, ích kỷ, đê tiện cả.” Xá Bạch nói có vẻ rất xúc động. “Chị Xá, đã khuya rồi sao chị còn làm việc?” “Ừ, tôi thường làm việc ở nhà đến tận sáng sớm, nhưng như vậy thì sao?” “Thế, chồng của chị đâu?” Xá Bạch thở dài, “Chúng tôi đã chính thức ly thân từ hôm qua rồi”. Tôi chợt nhớ đến La Gia, anh cũng ly thân với vợ từ hôm qua. Nam nữ trên thế gian này, không có tình yêu thì than vãn rằng cô độc, mà có tình yêu rồi lại hành hạ lẫn nhau.
Xá Bạch kiên trì làm cho hết những chi tiết cuối cùng trong bản kế hoạch. Tôi không ngủ được bèn ra phòng khách xem tivi. Mở đèn lên, tôi kinh ngạc nhìn thấy trên tường có treo một bức ảnh cưới tinh xảo, mà người đàn ông trong tấm ảnh đó lại là La Gia.
Tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng chồng của Xá Bạch lại là La Gia. Thế giới này quả thực quá nhỏ bé.

La Gia và Xá Bạch tính cách tốt, cương trực thẳng thắn, là những người tốt hiếm thấy mà trong bao năm trời đi làm tôi mới gặp được, tôi quyết định giúp họ nối lại tình cảm. Tôi thấy giữa họ rõ ràng là có tình yêu, chỉ vì quá tận tụy với công việc mà làm phai nhạt dần đi mà thôi.
Những lúc rỗi rãi, tôi chủ động tâm sự với Xá Bạch về chuyện hôn nhân gia đình. Nói mãi nói mãi rồi Xá Bạch cũng nói đến hôn nhân của mình, “Chị và La Gia bắt đầu không hòa hợp với nhau từ khi chị lên làm trưởng phòng, công việc bắt đầu bận, giao tiếp cũng nhiều hơn, anh ấy tan sở xong về nhà không thấy chị là nổi nóng. Anh ấy muốn mình về nhà là phải thấy đèn đuốc sáng choang, cơm canh nóng hổi, trên tivi đang phát tin tức thời sự, vợ phải tận tụy hết lòng phục vụ , rót trà châm nước cho anh. Nói thật, những lúc mệt mỏi vì công việc, chị rất hâm mộ những bà vợ nội trợ, mỗi ngày họ trồng hoa, chăm cỏ, tỏ ra rất nhàn nhã, tự tại. Nhưng chị không có phúc phận đó, căn nhà hơn 200 mét vuông là thế chấp mới mua được, xe hơi đẹp cũng mua do thế chấp, chị không liều mạng làm việc thì mình anh ấy có gánh vác nổi không?” Tôi cảm thấy thông hiểu với nỗi lo buồn của chị ấy. Nhưng đồng thời tôi cũng nhắc nhở: “Chị có bao giờ kiêu ngạo, tự phụ không? Phụ nữ càng dễ tự mãn kiêu ngạo hơn đàn ông nhiều. Đàn ông cứ nhìn lên trên, thấy còn nhiều người tài giỏi hơn mình là không dám tự mãn, vội vã tiếp tục cúp đuôi làm người; phụ nữ thì nhìn xung quanh thấy hiếm ai thành công là tự ình xuất sắc, kiêu ngạo và tự phụ cũng tăng, mà đàn ông thì lại không thích dạng phụ nữ đó.”
“Đàn ông là loài động vật ích kỷ. Họ một mặt mong muốn phụ nữ đối đãi với mình như người ở, mặt khác lại hi vọng vợ mình có thể kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ có bản lĩnh ngăn cản kẻ tài giỏi hơn mình, đàn ông như vậy chị không cần!” Xem ra Xá Bạch chưa hề tỉnh ngộ ra.
Trước khi hẹn gặp La Gia, tôi gọi điện thoại cho anh bảo rằng tôi đã có bạn trai rồi. La Gia dù gì vẫn là người đàn ông biết tự trọng, anh lập tức thay đổi địa điểm ở quán bar Thụy Sĩ thành quán trà Lam Nhan. Bar Thụy Sĩ là nơi chúng tôi từng hẹn hò tình tứ khi xưa, nếu giờ lại hẹn ở đó thì tất cả đều trở nên ám muội. Khi gặp anh, tôi nói hi vọng có thể cùng anh trở thành “lam nhan tri kỷ”, trên con đường nhân sinh thì tình bạn và tình yêu có ý nghĩa và giá trị ngang nhau.
Tôi khuyên La Gia nên biết quý trọng hôn nhân, phải thường xuyên nhớ đến những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất từng có, phải suy nghĩ thật cặn kẽ rằng người mà ta sắp buông tay ấy có thực sự không đáng được yêu nữa không? La Gia thở một hơi thật dài, “Trước đây anh đã từng rất yêu cô ấy, nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi. Anh không thích phụ nữ như thế, vả lại có rất nhiều phụ nữ dùng những thủ đoạn bất bình thường để có được thành công trong sự nghiệp.” Tôi ý thức được rằng, chỉ có nói thế thôi thì hiệu quả rất thấp, tôi phải dùng cách khác để cứu vãn hôn nhân của họ.
Hôm đó khi sắp sửa tan sở, Xá Bạch gọi tôi lại, “Hôm nay có chiêu đãi, em phải đi với chị một chuyến.” Tôi lộ vẻ khó xử, muốn nói rồi lại thôi. “Buổi tối có hẹn à?” Tôi gật gật đầu, “Buổi tối em đi xem phim với người yêu.” Xá Bạch phất tay vẻ như không có gì đáng quan tâm: “Thế thì để hôm khác xem đi.” “Không được, tối nay bọn em nhất định phải đi xem phim với nhau. Bình thường công việc cả hai đều bận rộn, đã hơn nửa tháng rồi không gặp nhau.” “Mới có nửa tháng không gặp đã chịu không nổi rồi? Còn có chí khí gì nữa không vậy?” Tôi nói với Xá Bạch rằng mình đã yêu ba lần rồi, mà đều vì công việc bận rộn quá đã ly gián tình cảm hai đứa rồi cạn kiệt dần. Thời gian dài ngắn ở bên nhau của vợ chồng hay người yêu, xét ở một trình độ nào đó thì nó có thể cân bằng chất lượng hôn nhân hoặc tình yêu. Tuy rằng không phải những cặp vợ chồng ngày ngày ở bên nhau là chất lượng hôn nhân sẽ cao, nhưng những cặp không có thời gian chung với nhau thì hiển nhiên sẽ không mỹ mãn rồi. Vì thời gian là sát thủ ly gián tình cảm của vợ chồng, và tình cảm ngọt ngào cũng tan tành theo.
Xá Bạch nhìn tôi có vẻ suy nghĩ, sau đó khoát tay với tôi bảo, “Vậy em đi đi!”. Tôi vừa thu dọn đồ đạc, vừa vờ như vô tình hỏi: “ Nhiều “quả phụ giao tiếp” và “quan phu giao tiếp” đã từng bất lực hỏi rằng: Ai đã cướp đi ‘thời gian chung của vợ chồng’ rồi? Hiện nay rất nhiều cuộc hôn nhân của các cặp vợ chồng đều báo đèn đỏ, đều là vì “thời gian chung của vợ chồng” quá ít. Trưởng phòng Xá, xin mạo muội hỏi một câu: chị và chồng chị vì sao lại phải ly thân?
Là vì ‘kẻ thứ ba’? Hay vì “thời gian chung của vợ chồng” quá ít?”
Xá Bạch thở dài, nói: “Vấn đề giữa chị và anh ấy đúng là do ‘thời gian chung của vợ chồng’ quá ít. Chị và anh ấy không có thời gian cùng nhau ăn cơm, chuyện trò hay dạo bộ, thậm chí còn chẳng có thời gian để quan hệ, gần như trở thành cặp “vợ chồng vô tính”. Rõ ràng là, thời gian ở bên nhau quá ít, khoảng cách giữa hai thân thể giãn rộng ra thì trái tim cũng bị kéo ra xa hơn, hiểu lầm cũng nhân cơ hội chen vào, tình cảm ngọt ngào cũng biến mất cả.” Đôi mắt Xá Bạch long lanh nước, tôi cảm thấy chị lúc này thật yếu đuối. “Thực sự thì chị cũng muốn làm một người phụ nữ thuần túy, nhưng đã đi làm rồi thì không tự do tự tại được nữa.” Về sau, tôi lại từ chối thêm nhiều cuộc giao tiếp khác. Tôi dùng hành động để chứng minh cho Xá Bạch thấy: bận rộn cũng chỉ là cái cớ thôi, chỉ cần tấm lòng vẫn hướng về nhau thì thời gian chia sẻ giữa hai người yêu nhau sẽ rất hài hòa hợp điệu.

Thỉnh thoảng tôi cũng ra tiệm hoa đặt mua hoa tươi cho chính mình. Nhìn thấy những nụ hồng nở rực rỡ trên bàn tôi, Xá Bạch hỏi: “Hôm nay là ngày gì mà bạn trai tặng hoa cho em thế?” “Hôm nay không phải lễ Tình nhân, cũng chẳng phải ngày sinh nhật em, mà là ngày chúng em yêu nhau.” Thấy vẻ ngạc nhiên của chị, tôi giải thích thêm: “Mỗi lần trước khi đi công tác, anh ấy đều ra tiệm đặt hoa cho em. Nếu đi ba ngày thì đặt hoa ba ngày. Tình yêu là loại thực vật kiêu kì đỏng đảnh, cần tình cảm ngọt ngào nuôi dưỡng thường xuyên, nếu không nó sẽ héo úa mất.”
Tôi và La Gia thường xuyên gọi điện thoại cho nhau. Vì tôi hiểu rõ tất cả về công ty ấy nên La Gia thường kể tôi nghe những phiền phức trong công việc, mối quan hệ công việc giữa anh và cô phó - nghe đồn có tình cảm mờ ám với cấp trên - rất không tốt. Có một lần, anh đang nói chuyện trong điện thoại thì bỗng dưng trào lên cảm giác buồn nôn. Thì ra bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát, cứ nôn ra toàn dịch vị chua, khiến anh y hệt như cô nàng nhân viên đang mang bầu kia, thỉnh thoảng còn chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận kinh thiên động địa.
Một buổi chiều, tôi xin Xá Bạch ình được nghỉ, “Trưởng phòng Xá, em muốn nghỉ một tiếng đồng hồ, nghe nói hôm nay bên nhà thuốc Chính Đại Dược vừa có một loại thuộc trị ợ chua và đau dạ dày rất hiệu quả. Bạn trai em thường xuyên đau dạ dày, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi. Nhà chị có ai bị bệnh dạ dày không, em gói luôn cho 2 bao?” “Ừ được, em lấy cho chị hai bao, nhà chị cũng có người bị bệnh, có lúc nôn đến mức gan ruột muốn nôn hết ra ngoài.” Thế thì xem ra trong lòng Xá Bạch vẫn lo lắng cho La Gia lắm.
Mấy hôm sau tôi gọi điện cho La Gia, hỏi anh bệnh dạ dày thế nào rồi, anh nói vẫn chưa ổn lắm, trước mắt vẫn đang uống một loại thuốc Tây đắt tiền. Vậy hai hộp thuốc kia đi đâu rồi? Xem ra muốn để Xá Bạch chủ động đưa cho anh cũng khó khăn quá.
Trưa hôm ấy, tôi và Xá Bạch đến nhà hàng kiểu Tây Linesena dùng cơm. Trên tivi đang phát lại sự kiện “11.9” chấn động cả thế giới. “Người ta cứ nghĩ vẫn còn rất nhiều thời gian để sống với nhau trong cuộc hôn nhân nhàm tẻ ấy, cho đến khi những tai nạn kiểu “11.9” từ trên trời rơi xuống thế này, người ta mới nhận ra rằng cuộc sống tươi đẹp có thể sẽ biến mất trong tích tắc. Nghe nói, người Mỹ sau khi trải qua sự kiện “11.9” này lại càng quý trọng hơn chuyện hôn nhân gia đình, họ cho rằng được sống cạnh người thân yêu là hạnh phúc lớn lao nhất trong đời.” Nghe tôi nói xong những lời này, Xá Bạch cảm động bảo rằng, “Trong thời gian này, em đã vô tình dạy cho chị biết được rất nhiều thứ. Nếu được biết em sớm hơn thì chắc chị và chồng chị đã không đến nỗi ly thân như bây giờ.” “Đừng nói là ly thân, nếu có ly hôn thì vẫn còn cơ hội hàn gắn, chỉ cần chị vẫn còn yêu anh ấy.”
Tháng 5 năm 2003, dịch Sars tràn vào thành phố chúng tôi. Một buổi tối nọ, La Gia hẹn tôi cùng đi uống trà. Trong phòng trà, thấy mỗi góc đều dán một bức khẩu hiệu to đùng “Trong thời kỳ dịch Sars hoành hành, cửa tiệm phải tiêu độc sạch sẽ.”, tôi chợt thấy có linh cảm nào đó. “Dịch Sars quả đáng sợ, nghe nói một số trưởng phòng của công ty đa quốc gia vừa đi công tác ở Quảng Châu về đã có triệu chứng bị sốt, ho…” “Gì cơ?”, La Gia kinh ngạc đến độ ly trà suýt rơi xuống đất, “Em nói đến công ty đa quốc gia nằm trên đường Thượng Hải phải không?” Tôi gật đầu, “Trên đường đó có rất nhiều quán ăn Tây, trong đó có một quán tên Linesena nổi tiếng nhất, những người có chức vụ của công ty đó đều đến Linesena, không chừng họ đã lây truyền dịch Sars từ đó cũng nên!” La Gia thẫn thờ như mất hồn. “Anh sao vậy? Chắc không phải tối qua đã đến Linesena đó chứ?” “Dạo gần đây anh không ăn cơm ở đó, nhưng anh có người bạn không chỉ thường đến Linesena ăn cơm mà còn làm việc ở công ty đa quốc gia đó nữa.” “Hả?”, tôi kinh ngạc kêu to, “Anh có tiếp xúc với người ấy không?” “Anh và cô ấy đã chia tay hơn một tháng trước rồi.” Tôi vờ như yên tâm thở ra một hơi dài. Lúc này, tôi nghe thấy một cặp nam nữ ngồi bàn bên cạnh đang nói về Sars, lúc nói đến chuyện một cặp vợ chồng không may bị nhiễm Sars, đến lúc chết vẫn không được nhìn thấy mặt nhau một lần, ngay cả một lời di chúc cũng không để lại kịp, thì cô gái bỗng khóc nức nở, nắm chặt tay người bạn trai và nói: “Chúng ta phải quý trọng những ngày tháng ở bên nhau, quan tâm và yêu nhau nhiều hơn nữa, đừng soi mói, nghi ngờ và làm tổn thương nhau nữa, được không?” Chàng trai trịnh trọng gật đầu.
La Gia bắt đầu đứng ngồi không yên, tôi vui như mở cờ trong bụng, gọi phục vụ đến châm thêm một bình Long Tỉnh. “Được rồi, không uống nữa, chúng ta đi thôi!” La Gia nói. “Sợ gì chứ, lần này em mời mà.” “Anh có lúc nào để ý chuyện đó đâu, anh chỉ lo cho người kia lỡ bị nhiễm bệnh nên phải về nhà xem thế nào đã.” “Người ấy là ai mà anh căng thẳng vậy?” “Vợ của anh.” “Hai người chẳng phải ly thân rồi à? Nhưng lúc này thì tốt nhất anh cũng nên về nhà xem sao, nếu lỡ mà “thiên cổ di hận” thì cả đời này anh cũng khó yên ổn nổi.” La Gia căng thẳng đến mức lần đầu tiên không tỏ vẻ ga-lăng đưa tôi về, mà lái xe chạy ngay về nhà.
Ngày hôm sau, tôi vừa vào công ty liền nhìn thấy Xá Bạch tràn đầy sức sống đang nói cười với mọi người, “Có người nói công ty ta bị nhiễm Sars…” Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại của La Gia, anh nói đang uống một loại thuốc mà hiệu quả cũng rất tốt. Anh còn nói tôi biết, chuyện công ty đa quốc gia bị nhiễm Sars chỉ là tin đồn bịa đặt, những người yêu thích ăn thức ăn Tây có thể hoàn toàn yên tâm mà lui tới Linesena. Tôi thuận miệng hỏi một câu: “Thế khi nào anh mời em đi ăn ở Linesena?” “Xin lỗi, gần đây bà xã anh thường bắt anh đi với cô ấy đến Linesena rồi.” Xem ra, anh ấy đã thực sự tiếp thu rồi.
Lại vài ngày sau, Xá Bạch đưa tiền cho tôi nhờ đi mua thêm thuốc, tôi mở ngăn kéo hộc bàn ra, đưa hai hộp cho chị, “Bạn trai em không hợp thuốc này lắm, chị cứ lấy đi.” Tan sở, Xá Bạch vui vẻ chạy vội về nhà. Tôi một mình đi trên con phố vừa lên đèn sáng rực rỡ, lòng thầm nghĩ: Mình cũng nên có bạn trai “hàng thật đúng giá” rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui