Bạch Thi Tịnh dùng hết sức bình sinh để nhổm dậy, nhìn khung giờ trên điện thoại có ghi 5 giờ 55 phút sáng, mà cậu bình thường phải 6 giờ mới dậy.
Với một kẻ sành ngủ như cậu thì 5 phút là vô cùng quý giá.
Vậy mà tên "Mạn Thị Hoàng" đó dám nhẫn tâm cướp mất 5 phút quý giá ấy sao?
Cậu không cáu mới là lạ.
Bạch Thi Tịnh nuốt không trôi cục tức vào trong bụng, hai ngón tay cái gõ chữ như muốn bóp nát cả cái điện thoại ra.
Bạch Thi Tịnh: [Mạn Châu Sa Hoàng, anh khá lắm.
Mới sáng ra đã đi trêu ngươi người khác rồi.
Anh có bao nhiêu số điện thoại thế?]
Một dòng tin nhắn của anh ngay sau đó hiện lên.
Số lạ: [Đủ để em chặn bao nhiêu tuỳ thích ^^]
"A a a a a a a…" Bạch Thi Tịnh cố gắng để cho mình không nghĩ tới việc bóp nghẹt cổ anh ta.
Mới sáng dậy tức giận là không tốt.
Phải hít thở hít thở.
Đôi lông mi mềm mại khẽ hạ xuống che đi một nửa tâm nhãn cầu màu nâu nhà nhạt phản lên một chút ấm ức nhưng không phải quá tức giận.
Cậu đổi lại tên biệt danh cho anh là "Mạn Thị Hoàng" tiếp, dọa là nếu anh mà không nhắn tin cho cẩn thận, cậu sẽ chặn anh không thương tiếc.
Mạn Thị Hoàng: [Bình thường 6 giờ sáng em mới dậy, nhưng có vẻ hôm nay tôi nhắn không đúng lúc, làm phiền em rồi]
Bạch Thi Tịnh: [Biết là phiền thì đừng có mà nhắn]
Mạn Thị Hoàng: [Nghe em hết.
Nhưng không nhắn hay nhắn thì tôi không chắc]
Bạch Thi Tịnh câu lên khoé môi bí hiểm, ánh mắt cũng tà mị hơn lúc ban đâu.
Chống đối sao? Đừng quên cậu từng là bạn thân của anh suốt cả cấp 3 lên đến đại học, suy nghĩ cũng tuỳ tiện hơn so với người khác nhiều.
Bây giờ, mọi người nhìn Mạn Châu Sa Hoàng chẳng khác nào nhìn trời.
Nhưng Bạch Thi Tịnh cậu đây là một đẳng cấp khác.
Cậu cầm lấy cổ áo thun của mình vạch ra, lấy điện thoại chụp rồi gửi đi cho Mạn Châu Sa Hoàng.
Quả nhiên, đối phương im lặng rất lâu không phản hồi, có vẻ như Mạn Châu Sa Hoàng đang đờ đẫn khi tấm ảnh được gửi đến.
Phải mất lúc lâu sau, anh mới gửi lại một dòng tin nhắn.
Mạn Thi Hoàng: [Bé hứa sẽ ngoan]
Bạch Thi Tịnh: [Tốt lắm]
Bạch Thi Tịnh đặt điện thoại lại xuống bàn, vò cái quả đầu rối như tổ quạ của mình, ngáp một hơi rất dài sau đó mới đứng hẳn người dậy.
Cậu vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, cầm lấy chiếc cặp tap xuống nhà.
Ăn uống qua loa một chút, Bạch Thi Tịnh xỏ giày lái xe máy đến công ti làm việc.
Giữa trưa, các nhân viện có một tiếng để nghỉ giải lao, có người ngủ, có người đi ăn, cũng có người thừa cơ chơi game, nhưng cậu vẫn tiếp tục làm việc.
"Cậu Bạch!"
Một giọng nói lanh lảnh của nữ nhân vang lên, theo sau đó là một cái vỗ nhẹ vào vai cậu.
Bạch Thi Tịnh bất ngờ một chút, nhưng sau đó vẫn mỉm cười lại với đối phương.
"Chào chị Lý."
Chị Lý cũng là nhân viên cùng phòng với cậu, chỉ cách Bạch Thi Tịnh chừng 2-3 tuổi, rất thân thiện và được mọi người yêu quý.
Chị là một người rất cởi mở, thế nên mới chịu bắt chuyện với một kẻ suốt ngày cứ ru rú ở góc phòng, im ỉm không chủ động bắt chuyện với ai như cậu.
"Ôi chao, cậu Bạch giờ nghỉ vẫn đang làm việc à? Đi ăn trưa cùng nhau không? Để chị mời."
"À, em còn một số công việc phải hoàn thành.
Chị cứ đi trước đi."
Chị Lý huých huých vào vai cậu, vẻ mặt hào hứng, nhưng khi cậu từ chối không đi được, chị ỉu xìu đi mấy phần.
"Không sao.
Lần sau nếu được chúng ta đi ăn cùng nhau nhé?"
"Vâng."
Sau khi chị Lý đi khỏi, Bạch Thi Tịnh quay lại tiếp tục hoàn thành nốt bản kế hoạch do công ty đề ra, bất ngờ điện thoại để trên bàn cậu rung lên nhiều đợt.
Cậu mở điện thoại ra, hiển nhiên không ai khác chính là cái tên Mạn Thị Hoàng chết tiệt ấy.
Mạn Thị Hoàng: [Đã trưa rồi.
Đừng bỏ bữa ăn]
[Tôi biết chắc rằng thể nào em cũng ngồi lì ở trước bàn làm việc không ăn trưa]
[Đừng vậy chứ.
Người em gầy lắm, nên bồi bổ sức khoẻ]
[À, tôi có dặn quản gia nhà tôi nấu bữa trưa cho em.
Ông ấy sắp đến rồi]
Sắp đến rồi???
Dòng tin nhắn cuối cùng khiến cho Bạch Thi Tịnh phát hoảng.
Cái gì mà sắp đến? Tên này đùa à?
Nếu anh ta gọi người đưa đồ ăn đến cho cậu, thể nào cậu cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự bàn tán cho coi.
Bạch Thi Tịnh tắt máy tính định đi trốn ra ngoài, nhưng đã quá muộn.
Bác Triệu - quản gia của nhà họ Mạn đã cầm những hộp đồ ăn đi đến trước cửa phòng làm việc.
"Xin hỏi, cậu Bạch Thi Tịnh có ở đây không?"
Tất cả mọi người vì sự trang nhã bắt mắt của một vị quản gia của dòng họ cao quý đều nhìn chằm chằm vào bác Triệu, nghe nhắc đến tên Bạch Thi Tịnh đều ngoái hết lại nhìn cậu.
Bạch Thi Tịnh: Đừng! Đừng nhìn tôi như thế.
Please!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...