"Lãnh...!Vân...!Hàn..."
Giọng nói của Ái Ly bị đứt quãng, vì anh cứ hôn cô mãi, khiến cô không tài nào thoát khỏi anh được.
Cô hoàn toàn yếu thế trước anh, vẫy vùng cũng khó, muốn ngồi dậy càng khó hơn nhiều.
Sau khi nhận ra được, trong lòng cô dường như không thể buông bỏ được đoạn tình cảm này, trong lòng Vân Hàn như thắp lên một tia hi vọng hết sức nhỏ nhoi.
Anh ngừng hôn, ngừng chạm vào Ái Ly, từ từ ngồi dậy bên cạnh cô rồi châm lửa hút một điếu thuốc.
Quả thực, anh không thể nào tìm lại được Ái Ly của lúc trước, yếu đuối mỗi khi bị anh bắt nạt nữa.
Anh nhớ, việc mình ngừng hút thuốc một khoảng thời gian cũng là vì cô, là cô bảo anh đừng hút nữa, vì chúng không tốt cho phổi của anh một chút nào.
Cô cũng từ từ ngồi dậy, nhìn Vân Hàn ngồi ở đó tĩnh lặng, toát lên khí chất của một người đàn ông chững chạc và trải đời.
Anh phả ra một làn khói trắng, bao trùm cả căn phòng khiến nó trở nên ngột ngạt hẳn.
Hình như cô chưa từng thấy anh tự châm một điếu thuốc bao giờ, nên có lẽ bàn tay anh khi cầm bật lửa có hơi run một chút.
Cầm điếu thuốc trên tay rẫy nhẹ, tàn thuốc vụn vỡ rơi xuống nền nhà, cháy lên một đốm đỏ rồi vụt tắt.
"Em biết không, thật ra tôi rất sợ lửa."
Ái Ly cười khẩy, tỏ thái độ bất ngờ vì câu nói vừa rồi của anh.
"Trên đời này, vẫn còn thứ làm anh thấy sợ sao?"
Lãnh Vân Hàn cũng cười, liếc nhìn sang cô một cái rồi lại nhìn chăm chú vào chiếc đèn ngủ màu vàng cam trước mặt.
"Trước đây thì sợ lửa, bây giờ thì sợ mất em."
"Hình như em chưa từng nghe, tôi kể chuyện về gia đình mình nhỉ?"
Nghe nhắc đến gia đình của Vân Hàn, nụ cười hứng thú trên môi Ái Ly tắt ngụm.
Là anh không hiểu hay cố tình không hiểu, cô hận cha anh đến nhường nào.
Trong kí ức về gia đình của cô, chỉ có vụ cháy đó còn đọng lại đến tận bây giờ.
Hình ảnh cha anh đứng trước đám cháy, nghe thấy tiếng gọi thảm thiết của cha mẹ mình bên trong nhưng lại không hề có ý định giúp đỡ.
Và sau này, khi tiếp cận Vân Hàn, thấy anh ngồi ở phòng khách bên cạnh lò sưởi, nhìn đốm lửa cháy lập lòe rồi cong môi cười, làm cô hận không thể lao đến bóp chết anh.
Ái Ly bật cười, giật lấy điếu thuốc trên tay anh rồi ném xuống đất, xỏ một chiếc giày vào rồi dùng mũi giày chà mạnh.
Đến giờ phút này, cô và anh cũng không còn chút tình cảm nào, vậy nên cũng không cần nói ra những lời hoa mỹ tốt đẹp.
"Gia đình anh? Có gì để anh kể à? Cha anh...!chẳng qua cũng chỉ là một thằng tồi."
Câu nói nặng nề này của cô, như một nhát dao ghim thẳng vào tim của Lãnh Vân Hàn.
Anh nhìn cô, ánh mắt rõ ràng hiện lên sự tức giận.
Nếu như bây giờ, cơn giận cuồng phong trong lòng anh bộc phát, xông đến bóp cổ cô, không chừng còn khiến cô có thêm ý chí để trả thù.
Nhưng thứ mà cô không ngờ nhất, đó là lần đầu tiên anh kìm nén được mình, kìm nén được sự tức giận trong ánh mắt như phát ra tia lửa ấy.
Lãnh Vân Hàn xem như chưa nghe cô nói gì, vẫn tiếp tục câu chuyện.
"Cha mẹ của tôi, họ đều chết trong đám cháy.
Lúc đó tôi còn khá trẻ, một mình đứng ở ngoài phải phân vân giữa ba mạng người."
"Nhưng cuối cùng, tôi đã chọn cứu em tôi, bỏ mặc họ bị chôn vùi trong đám cháy.
Có lẽ đến tận bây giờ, thứ khiến tôi ám ảnh nhất, chính là ánh mắt của cha, và tiếng kêu thảm thiết của mẹ."
Ái Ly ngây người, cũng không biết lúc này nên vui hay nên buồn cho kết quả ấy.
Cô nghĩ ngợi một lúc, chẳng qua đó cũng chỉ là quả báo mà gia đình anh đáng phải nhận.
Nhưng cô lại không hoàn toàn thỏa mãn cho kết cục ấy, mà ngược lại thấy lòng rất nặng nề.
Cô thấy bờ vai Vân Hàn đang run rẩy dù anh đã cố kìm chế nó.
Anh gục đầu, đưa hai tay vò lên mái tóc màu bạch kim, dáng vẻ cô đơn khiến người ta không thể kìm lòng.
Lãnh Vân Hàn đứng dậy, mái tóc rũ rượi khiến cô không thể nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt ấy.
Giọng anh nhẹ nhàng, có chút nghẹn ngào chua chát.
"Tôi không biết trước đây cha mình đã làm gì, để khiến em hận tôi tới như vậy.
Nhưng dù sao đi nữa, thì tôi cũng xin lỗi em! Xin lỗi em rất nhiều!"
Anh nói rồi cúi đầu xuống trước mặt Ái Ly.
Từ sau khi quen biết cô, anh khiến cô gặp không ít bất ngờ.
Lãnh Vân Hàn cao ngạo lạnh lùng, chưa từng nhận mình làm sai, chưa từng hạ mình xin lỗi trước một ai.
Bây giờ, tất cả mọi quy tắc mà anh từng đặt ra đều ngoại lệ trước mặt cô.
Sự dịu dàng lại có chút tiếc nuối này của Vân Hàn khiến cô vô cùng khó chịu mà đứng dậy, cô quát vào mặt anh.
"Đủ rồi! Quá đủ rồi Lãnh Vân Hàn! Đừng làm bộ làm tịch nữa được không? Anh nghĩ anh nói ra những chuyện này, sẽ khiến tôi cảm thông hay thương hại gì anh hay sao?"
Cô không muốn nhân nhượng nữa, cũng không muốn mình chỉ vì một vài câu nói hay hành động của anh mà mềm lòng.
Cúi người xuống nhặt khẩu súng lên, cô đưa nó ra trước mặt anh rồi dứt khoát nói.
"Vậy thì chúng ta, hôm nay kết thúc mọi chuyện tại đây đi!"
Lãnh Vân Hàn cười rồi gật gật đầu.
"Được! Được thôi!"
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...