Lãnh Vân Hàn hít thật sâu vào rồi thở ra một hơi dài run rẩy, ánh mắt này của anh thật sự khiến Ái Ly thấy nhói đau.
Dù biết rằng mấy tháng trôi qua chỉ là giả, chỉ là đóng kịch, nhưng sự dịu dàng của anh dành cho cô, ấm áp đến độ khiến cô suýt quên mất lí do mình bước vào Lãnh gia.
Lòng cô chùng xuống, không rõ đến khi nào mình mới hạ được quyết tâm với người đang đứng trước mặt.
Cho đến khi, Vân Hàn lại thong thả tiến thêm bước nữa, vờ như không hề nhìn thấy mũi dao trước mắt mình.
Cô đã đến đường cùng rồi, cánh tay cố thu lại dù biết rằng mục đích ban đầu của mình là dùng nó để đâm anh.
Mũi dao vừa ghim vào bã vai trái, cạnh bên vết thương mà cô đã tạo ra vào sáng nay.
"Vừa rồi, em nói gì nhỉ? À! Phải rồi! Hình như em muốn giết tôi, phải không?"
Bóng dáng anh cao lớn, làm khuất đi ánh nến thơm ở phía sau khiến trước mắt cô mờ tối.
Khuôn mặt khôi ngô ấy, khi nhắc đến cái chết lại có thể bình thản như không.
Ái Ly thu mình sát vào chân tường, bối rối muốn rút con dao ra khỏi vai anh, nhưng Vân Hàn lại không hề có chút cảm xúc mà đi đến.
Anh chỉ chú ý đến cô, chú ý đến thái độ của cô, cảm xúc của cô, muốn xem cô sẽ như thế nào.
Quả nhiên, trong đôi mắt long lanh ấy, đôi mắt mà anh vừa nhìn đã yêu vẫn còn có hình bóng của mình.
Giọng cô run run, không biết mình đang sợ điều gì.
"Đủ rồi Lãnh Vân Hàn! Tốt nhất anh đừng làm càn."
Vân Hàn càng tiến lên, mũi dao càng ghim sâu vào vai, máu thấm đẫm cả một mảng áo sơ mi trắng.
Anh cũng không rõ mình có đau không nữa? Ánh mắt dịu dàng của anh khiến Ái Ly khó chịu, cô không muốn nhìn vào nó nhưng anh lại đưa tay giữ chặt khuôn mặt cô.
Anh vuốt ve nó, vẫn mềm mại và trắng hồng đáng yêu, mái tóc này và mùi hương này là thứ anh thích nhất.
Không nói thêm lời nào, anh tiến đến thêm một chút, hôn ghì lên trán cô.
Tim cô mềm nhũn như bị ai bóp lại, hai chân cứng đờ không cử động được.
Cô muốn thoát khỏi cảnh ngột ngạt này và rút mũi dao ra khỏi vai anh nhưng không được.
Thời gian ngưng động, có thể cảm nhận được hơi thở Vân Hàn rất gần cô, thấy máu trên vai anh, thấy môi anh đang run bần bật khi hôn trán cô, có thứ gì đó ấm nóng lăn xuống môi anh.
Hình như là nước mắt.
Ái Ly không chịu nổi nữa, tay còn lại dùng sức đẩy Vân Hàn ra xa rồi rút mũi dao ném nó xuống đất.
Anh bất giác ôm bã vai, cơn đau truyền đến làm anh thở khóc nhọc, trán đẫm mồ hôi.
Cô lại không thể ra tay với anh thêm lần nữa, quay mặt nhìn đi nơi khác, giọng nói lạnh lùng như một mũi dao sắc nhọn.
"Cút đi! Trước khi tôi đổi ý định!"
Cô thật biết cách làm người ta tổn thương đến day dứt, còn anh...!cũng thật biết cách khiến cô cảm thấy có lỗi.
Ít ra khi nhìn vào mắt cô, anh cũng còn thấy được chút tình nghĩa sót lại với mình, cuối cùng cũng không nỡ nhẫn tâm mà xuống tay.
Anh gật gật đầu, quay người rồi phóng xuống cửa sổ trước tầm mắt cô.
Ngay sau khi anh vừa đi, Ái Ly như trút được gánh nặng mà thở phào, trượt theo chân tường mà ngồi thụm xuống đất.
Cô ghét bản thân mình lúc này, ghét mình vẫn chưa đủ tàn nhẫn để kết thúc mọi chuyện.
Vì chính cô cũng không thể ngờ, có ngày Lãnh Vân Hàn lại hèn mọn đến nỗi trèo qua cửa sổ nhà cô, chỉ để dò xét tâm tư của mình.
Hình ảnh của Lãnh Vân Hàn ngày hôm nay, những giọt nước mắt của anh làm cô ám ảnh đến cả đêm mất ngủ, trằn trọc không thôi.
Cảm giác cầm tay lên cán dao, nhìn nó ghim vào vai anh cứ như vừa mới xảy ra khiến Ái Ly bật người ngồi dậy trên giường, tay ôm mớ tóc dài rối tung, toát mồ hôi.
Sau khi Hồ Ly lộ mặt, tất thảy người của hắc đạo đều không ngừng ngỡ ngàng và bàn tán.
Vì họ nhận ra, đó chính là người mà Lãnh Vân Hàn đã đưa đến buổi hội hoá trang.
Nhưng họ lại không biết rằng, Sói và Hồ Ly bây giờ, chỉ là một danh xưng không đáng nhắc tới.
Anh không còn bận tâm đến những chuyện xung quanh, những lô hàng vận chuyển về cũng giao lại hết cho Lãnh Trác.
Cả ngày anh tìm đến rượu làm niềm vui, cứ uống từ sáng đến tối mà không cần ăn uống, không ra khỏi phòng.
Trải qua biết bao nhiêu khó khăn, đây là lần đầu tiên Lãnh Trác thấy anh mình suy sụp tinh thần nặng nề như thế.
Lãnh Vân Hàn ngồi dựa lưng vào giường, vừa uống rượu vừa nhìn màn hình điện thoại.
Những chai rượu uống đã cạn vẫn còn lăn lốc trên đất, chỉ toàn là rượu mạnh.
Màn hình bất giác sáng lên, hình ảnh của Ái Ly hiện ra trong thoáng chốc rồi vụt tắt.
Đây là ảnh mà anh đã chụp lại khi cùng cô đi chơi ở Hồ Tây, cô mặc một chiếc váy hoa nhí màu xanh da trời, tay áo bồng bềnh nhẹ nhàng.
Nụ cười cô ngọt ngào, trong sáng và thuần khiết cùng đôi mắt long lanh.
Không giống như bây giờ, ánh mắt ấy chưa đầy thù hận khi nhìn anh, sắc bén đến mức làm người ta bị thương.
Anh dốc cạn chai rượu trên tay rồi ném nó sang một bên, nhặt lấy điện thoại rồi mò mẫm bấm loạn xạ, cuối cùng cũng tìm được số của Ái Ly.
Gọi mãi, gọi mãi mà không có một chút hồi âm nào, chỉ có giọng nói của cô đã được thu lại từ trước.
"Xin chào! Tôi là Lưu Ái Ly! Hiện tại tôi không thể trả lời cuộc gọi của bạn.
Vui lòng để lại lời nhắn giúp tôi nhé!"
Anh cười trong vô thức, ấn gọi thêm vài lần nữa mà cũng không có kết quả gì.
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...