Người Tình Của Quý Tổng
Quý Tư Hàn nhìn những vết sẹo trong lòng bàn tay mình rồi bỗng bật cười. Đây là lần đầu tiên Thư Vãn nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của anh......
Cô đột nhiên không kìm được cảm xúc bước lại gần anh, nhưng anh lại nói: “Đừng tới gần.”
Anh không quay đầu lại nhìn cô chỉ có âm thanh của anh từ trong xe chuyền ra: “Căn biệt thự trước mặt kia là nơi Tống Tư Việt ở, em đi tìm anh ta đi.”
Thư Vấn nhìn căn biệt thự rồi lại nhìn người đàn ông trong xe, cuối cùng cô vẫn quyết định đi về phía căn biệt thự. Nhìn thấy bóng dáng rời đi không chút do.
dự của cô, Quý Tư Hàn không thể kìm được nước mắt.....
Anh hơi khum bàn tay lại như muốn che đi dấu vết của quá khứ, không muốn nhắc tới cũng không muốn cưỡng ép nữa.
Tô Thanh quay đầu nhìn Quý Tư Hàn: “Ngài Quý, anh cũng từng tự sát vì cô
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng lên nở nụ cười tự giêu: “Những chuyện đó sau này đừng bao giờ nói tới nữa.”
'Tô Thanh cau mày khó hiểu: “Tại sao?”
Ngài ấy vì cô Thư làm rất nhiều chuyện, tại sao lại không nói cho cô ấy biết.
Quý Tư Hàn ngẩng mặt lên hai mắt đỏ hoe: “Tác hợp cho bọn họ.”
'Tô Thanh có chút đau lòng nhìn anh: “Vậy còn ngài thì sao?”
Ngài Quý yêu cô Thư tới mức mỗi năm vào ngày giỗ của cô Thư đều tự rạch cổ tay và lòng bàn tay của mình. Một người đàn ông yêu cô Thư tới như vậy lại có có tính chiếm hữu cao như ngài Quý, thế mà lại chấp nhận việc chính tay mình đẩy cô tới chỗ người khác.
Quý Tư Hàn không trả lời Tô Thanh chỉ đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Ánh sáng tươi đẹp đó vẫn tồn tại chỉ là không thuộc về anh...Dù có cưỡng ép thế nào nó cũng không chiếu rọi vào người anh, cũng sẽ không cho anh chút ấm áp nào.
Kể từ lúc anh được dạy dỗ không được có sự xúc động anh đã chấp nhận cô đơn suốt cuộc đời, mãi mãi không có tình yêu...
Sau khi Thư Vãn đi tới cổng biệt thự bước chân lại có phần do dự, cô muốn quay đầu nhìn lại phía sau nhưng lại cắn chặt răng nhịn xuống. Cô đưa tay ấn nút trên hệ thống chuông cổng, rất nhanh phía bên trong vang lên một giọng nói dịu dàng: “Ai vậy?”
Cô giơ tay ấn nút trả lời: “Ngài Quý bảo chị tới đây.”
Nghe thấy ngài Quý, người phía trong trả lời: “Vậy chị vào đi.”
Cổng biệt thự mở ra Thư Vấn từ từ bước vào trong, phía trước biệt thự trồng rất nhiều loại rau quả xanh mơn mởn. Phía xa có bóng người đang cầm bình tưới
nước thong thả tưới cây...
Người này ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đi vào phía trong sân biệt thự thì vội vã đặt bình tưới cây xuống đi về phía cô.
“Chào chị, xin hỏi chị là ai?” Người hỏi là một nữ sinh chỉ khoảng 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú giọng nói dịu dàng.
Thư Vấn thấy đối phương nở một nụ cười ngọt ngào cũng cười đáp: “Chị là Thư Vấn.”
Nữ sinh nghiêng đầu cười hỏi cô: “Chị tới gặp anh Tống Tư Việt sao?”
'Thư Vãn gật đầu giọng hơi run: “Anh ấy...có ở đây không?”
Nữ sinh vẫy tay ra hiệu cho cô: “Có ạ, chị đi với em.”
Nữ sinh đưa Thư Vãn đi vào trong biệt thự, đi qua phòng khách tới vườn phía sau. Nữ sinh đứng ở bậc thềm chỉ ra những khóm hoa ở phía xa nói: “Anh ấy ở kia.”
Thư Vấn nhìn theo tay nữ sinh thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn......Anh †a quay lưng về phía Thư Vấn, bốn phía xung quanh đều là hoa. Từng tia nắng chiếu rọi lên người anh ta như phủ lên một lớp vàng óng ánh. Anh ta đang cúi đầu chăm chú đọc sách trong tay...
Cách ba năm mới được gặp lại mà cô cứ ngỡ như thời gian đã quay ngược lại, chàng thiếu niên trong trí nhớ của cô cũng thích ngồi giữa biển hoa yên lặng đọc sách. Anh vẫn như trước không có chút thay đổi gì cả, vẫn là một Tống Tư Việt dịu dàng tao nhã.
Mắt cô đỏ ửng nhìn theo bóng lưng ấy một lúc rồi mới dịu dàng lên tiếng: “Tư Việt..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...