Thư Vãn bất đắc dĩ nhìn Trì Nghiễn Châu: "Nếu chị tôi biết anh sẽ đối xử với tôi như vậy, có lẽ ngay cả trái tim này cũng sẽ không để lại.”
Những lời này dường như đã động đến cảm xúc của Trì Nghiễn Châu, đôi mắt đen nhánh thâm sâu của anh ta chợt đỏ hoe.
Anh ta đứng dậy nhanh chóng rời đi, bước chân có chút vô lực, bóng lưng lộ ra vẻ rất cô đơn.
Thư Vãn lười quan tâm anh ta như thế nào, trực tiếp ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
George nói cô đã hồi phục rất tốt, nhưng sẽ mất một tháng để phục hồi chức năng.
Nhưng với loại tình huống như hiện tại, làm cô không muốn ở lại thêm một giây một phút nào cả.
Nhưng Thư Vẫn ở trong nước đã là một người chết, không có bất kỳ thông tin thân phận nào, nên về nước như thế nào đây?
Cô cau mày suy nghĩ một chút, có lẽ có thể dùng hộ chiếu của Sơ Nghị, lén mua vé máy bay Về nước.
Sơ Nghi chưa từng làm giấy chứng tử, thông tin cá nhân của chị ấy vẫn còn lưu giữ ở Anh.
Cô lại trông khá giống Sơ Nghi, bây giờ ăn mặc cũng giống Sơ Nghĩ, nếu trang điểm thành Sơ Nghi, chắc có thể qua hải quan được.
Nếu như không qua được, vậy thì bị giam giữ thôi, dù sao cũng tốt hơn làm thế thân ở lại bên cạnh Trì Nghiễn Châu.
Chỉ là hộ chiếu của Sơ Nghi ở trong phòng Trì Nghiễm Châu...
Biệt thự ven biển này là Trì Nghiễn Châu mua cho Sơ Nghĩ, bên trong có dấu vết hai người từng sống qua.
Anh ta thu hết đồ đạc của Sơ Nghi để vào trong phòng của mình, Thư Vấn nếu muốn lấy được hộ chiếu, vẫn cần phải đi tìm anh ta.
Thư Vấn chọn một ngày Trì Nghiễn Châu không ở nhà, lén lút vào phòng anh ta...
Đây là lần đầu tiên Thư Vãn vào phòng Trì Nghiễn Châu, khi nhìn thấy bên trong đều là chân dung của chị gái, cô có chút kinh hãi.
Cô có thể tưởng tượng được sau khi chị gái cô qua đời Trì Nghiễm Châu đã điên cuồng đến cỡ nào, nhớ chị ấy đến mức nào...
Chỉ là rất đáng tiếc, chị gái của cô vĩnh viễn sẽ không sống lại, Trì Nghiễn Châu chỉ có thể sống dựa vào những bức ảnh này.
Thư Vấn thu hồi suy nghĩ, bắt đầu tìm hộ chiếu của Sơ Nghĩ từ trong ra ngoài, nhưng gần như lật tung cả căn phòng cũng không tìm được.
Ngay khi cô đã có chút chán nản, Trì Nghiễn Châu dựa vào cánh cửa, giữa hai ngón tay thon dài của anh ta kẹp một cuốn hộ chiếu.
"Cô đang tìm cái này sao?"
Thư Vấn vẫn đang cúi đầu lục ngăn kéo, động tác dừng lại khi nghe thấy giọng nói của anh ta.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cuốn hộ chiếu trong tay Trì Nghiiêm Châu, sắc mặt suy sụp, xong rồi, đường về nước bị đứt rồi...
Trì Nghiễn Châu cầm hộ chiếu đi tới trước mặt cô, hai tay chống lên bàn, cúi đầu nhìn về phía cô đang khom lưng. "Cô thật sự muốn trở về?"
Thư Vãn nhìn anh không chút kiêng dè, gật đầu.
Trì Nghiễn Châu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên nois: "Trở về cũng được, đồng ý với tôi một điều kiện.
Thư Vãn nghe thấy anh ta đồng ý cho cô trở về, mặt cô đang suy sụp ngay lập tức nở nụ cười: Điều kiện gì?”
Trì Nghiễn Châu lấy ra một cái hộp nhẫn kim cương, mở ra đẩy tới trước mặt cô: "Gả cho tôi.”
:Thư Vấn nhìn chiếc nhẫn kim cương, lại nhìn anh ta, vẻ mặt không thể tin được:
Trì Nghiễn Châu lại không có biểu cảm gì, nói với cô: 'Lấy thân phận Sơ Nghị, gả cho tôi.”
Thư Vấn có chút hiểu ra, anh ta là vì chị gái, nhưng nếu vì chị gái cô cũng không nhất định phải cưới cô chứ?
Trì Nghiễn Châu dường như nhìn ra thắc mắc trong đáy mắt cô, lạnh nhạt giải thích: "Tôi phải đảm bảo trái tim của chị gái cô ở lại với tôi mãi mãi.
Dùng danh nghĩa hôn nhân để trói chặt Thư Văn lại, vậy sẽ không có ai đến cướp cô đi...
'Thư Vãn nâng đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn Trì Nghiễm Châu.
Một lúc lâu sau, cô khẽ thở dài: "Trì Nghiễm Châu, tôi không phải Sơ Nghị, làm sao có thể thay chị ấy gả cho anh?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...