Thư Vẫn bị anh ta làm cho nghẹn họng, mím chặt môi không mở miệng làm phiền anh ta nữa.
Trì Nghiễn Châu ngồi một lúc, cảm thấy không thú vị tự động rời đi.
Đêm nay, giấc mơ của Thư Vấn không còn là cảnh tượng lặp đi lặp lại đi vào trường tìm Tống Tư Việt nữa, mà là hình ảnh Tống Tư Việt nổ súng tự sát trước mộ.
Anh ta nhắm ngay đầu mình, nổ súng không chút do dự...
Lần này không có ai đến cứu anh ta, máu tươi bắn tung tóe trên bia mộ, nhuộm đỏ di ảnh của Thư Vẫn...
'Thư Vấn ngay lập tức mở mắt ra, cô cảm thấy trong lòng đau đớn, khiến cô nóng lòng muốn trở về nước.
Tuy nhiên, trong căn phòng trống không, không có ai vào chăm sóc mặc cho cô nằm trên giường không thể cử động.
Buổi chiều, sau khi y tá giúp cô lau người như thường lệ, George bước vào với hộp thuốc.
"Thư tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ xoa bóp hồi phục chức năng cho cô."
Sau khi George đặt hộp thuốc lên bàn, anh ta lấy đôi găng tay vô trùng ra và đeo vào, khi quay sang xoa bóp cho Thư Vẫn, anh ta nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.
Sắc mặt anh ta bỗng nhiên tối sầm lại: “Thư tiểu thư, nếu cô cứ khóc như vậy, mắt cô thật sự sẽ không chữa được.”
'Thư Vấn nghe thấy vậy cảm thấy khó hiểu chớp chớp mi: “Anh... làm sao... biết...”
George trừng mắt của cô: "Tôi là bác sĩ, người cô có vấn đề gì tôi đều biết, hơn nữa trước khi cấy ghép tim cho cô, tôi đã xem qua báo cáo kiểm tra của cô."
Thư Vẫn hoàn toàn không hiểu, tại sao George có thể xem được báo cáo kiểm tra của cô chứ?
George dường như nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt cô, anh ta kiên nhẫn giải thích: “Hai năm trước, Quý tổng của Quý Thị đã đích thân gọi điện cho tôi và nhờ tôi giúp cô tìm nguồn tim phù hợp trên toàn thế giới, vì thế tôi đã nhờ anh ấy gửi cho tôi báo cáo kiểm tra và máu của cô..."
Hai chữ Quý tổng làm cho mí mắt Thư Uyển khẽ run, nhưng vẻ mặt của cô cũng không hề có chút bối rối nào, rất bình tĩnh.
Lúc cô nghe thấy Trì Nghiễn Châu gọi tên George, cô cũng đã liên tưởng tới George chính là chuyên gia tim mạch mà Quý Tư Hàn đã liên lạc trước đó.
Chỉ là không ngờ tới Quý Tư Hàn lại còn gửi báo. cáo kiểm tra và máu của cô cho George, cũng không nghĩ tới George lại cứu cô...
Sau khi George ngồi xuống bên giường, giơ tay đeo găng tay vô trùng lên, vừa giúp cô xoa bóp các huyệt vị trên cánh tay, vừa lẩm bẩm: "Mặc dù báo cáo đó không có tác dụng gì lớn, nhưng DNA tôi chiết xuất từ phần máu đó đã giúp chị gái cô tìm được cô..."
Chị gái?
Người chị em thân thiết duy nhất Thư Vấn sống nương tựa từ nhỏ, chỉ có Sam Sam.
Nhưng người chị trong miệng George, rõ ràng không phải nói Sam Sam, đang xảy ra chuyện gì vậy?
Cô mở miệng dùng cố hết sức hỏi anh ta: "Cái gì... chị gái?”
George dừng tay đang xoa bóp, liếc nhìn cô: "Trì không nói cho cô biết sao?”
'Thư Vãn chớp chớp mắt: "Không..."
George nghe thấy vậy, vô tình trào phúng một câu: "Có lễ anh ta đã làm chuyện gì không có tính người, cho nên không dám nhắc tới tên của chị cô.”
Thư Vẫn mở to hai mắt, nhìn chăm chằm. George, hy vọng có thể biết được chân tướng sự việc từ miệng anh ta.
George nhìn ánh mắt Thư Vẫn, lúc này mới thu hồi vẻ trào phúng trên mặt, rồi mới nói với cô:
"Chị cô lớn hơn cô năm tuổi, khi còn bé cô ấy ôm cô bỏ trốn ra nước ngoài, trên đường đi đã để lạc mất cô, cô ấy vẫn luôn đi tìm kiếm cô nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì.
Sau đó cô ấy mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên*, cố gắng chịu đựng vài năm, cho đến khi cô ấy thực sự không thể chịu đựng được sự tra tấn của căn bệnh này nữa, cô ấy đã lên kế hoạch chấm dứt cuộc đời mình bằng cái chết êm đẹp.
(*Bệnh xơ cứng teo cơ một bên, hay hội chứng ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis), là một bệnh lý liên quan đến hệ thống thần kinh, ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh trong não và tủy sống, gây mất kiểm soát cơ bắp.)
Trước khi cô ấy đưa ra quyết định này, cô ấy đã ký thỏa thuận hiến tạng sau khi chết, đúng lúc tổng giám đốc Quý thị nhờ tôi hỗ trợ tìm một trái tim phù hợp, tôi đã lấy máu của cô làm xét nghiệm với cô ấy, không ngờ cô lại là em gái của cô ấy...
Cô ấy nóng lòng nhờ tôi đưa cô ấy về nước để tìm cô, nhưng khi cô ấy biết Thư Văn sắp chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối...
Xét nghiệm máu cho thấy cô ấy là người hiến tim phù hợp nhất, vì vội cứu cho cô, cũng vì tránh né Trì Nghiễn Châu, cô ấy đã lựa chọn kết thúc cuộc sống của mình trước dự định.
Trước lúc chết cô ấy đã yêu cầu tôi lấy trái tim của cô ấy ra để cứu cô, nhưng lúc tôi chạy đến bệnh viện của cô, cô đã được tuyên bố là đã chết.
Lúc tôi muốn từ bỏ thì Trì Nghiễn Châu chạy tới, anh ta biết di nguyện của chị cô là muốn cấy trái tim cho cô, cho nên anh ta kiên quyết muốn đến nhà hỏa thiêu tìm cô.
Anh ta đi tìm cô, là bởi vì anh ta biết người đã bị lấy trái tim sẽ không thể cứu sống được nữa, tuy cũng không còn bất kỳ hy vọng nào có thể cứu sống được cô, nhưng đối với Trì Nghiễn Châu đây là hy vọng cuối cùng có thể giữ lại được trái tim của Sơ Nghi, cho dù xác suất rất thấp nhưng anh ta vẫn muốn thử một lần.
Về phần vì sao anh ta có thể tráo được cô từ nhà hỏa táng ra, vì lúc anh ta chạy tới nhà hỏa táng đã tình cờ thấy một người đàn ông rất tình cảm với cô, Trì Nghiễn Châu vì muốn có thể độc chiếm trái tim này của chị cô, cho nên lúc ấy mới lén lút tráo cô ra, để chị cô hỏa táng thay cô...
Sau khi đổi cô ra, tôi phát hiện cô vẫn chưa chết não, cho nên lập tức gấp rút cấp cứu cho cô, làm phẫu thuật ghép tim cho cô..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...