Sau khi ngồi xuống chiếc sofa đơn cạnh giường, người đàn ông nói với Thư Vấn: “Cô đã tỉnh lại, vậy thì phải sống thật tốt thay cô ấy.”
Thư Vấn không biết “Cô ấy” trong miệng anh ta là ai, nghi ngờ chớp mắt với anh ta, hy vọng anh ta có thể nói rõ hơn một chút.
Nhưng người đàn ông lại không thèm giải thích quá nhiều với cô, cầm dao cạo vừa rồi được anh ta để ở cạnh giường, đưa tay nâng đầu cô lên.
Vào lúc Thư Vãn không biết anh ta định làm gì thì trên đầu bỗng vang lên tiếng dao cạo kêu vo vo.
'Thư Vấn sững sờ, có phải người đàn ông này đang cạo tóc cô không? Tại sao lại muốn cạo tóc của cô?
Dường như người đàn ông nhìn ra được vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt cô, anh ta rất tốt bụng vừa cạo vừa giải thích: “Y tá nói tóc cô quá dài, gội rất phiền phức nên tôi muốn cạo trọc cho cô, như vậy cũng bớt phiền...”
Thư Vẫn nhìn thấy tóc cạo xuống rất ngắn, dường như không chỉ bị cạo một lần mà đã rất nhiều lần.
Cũng chính là nói cô luôn để đầu trọc trong thời gian mình chưa tỉnh?!
'Thư Vấn không thể chấp nhận được chuyện mình trọc đầu, vẻ mặt sụp đổ ngay lập tức.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang điên cuồng cạo tóc trên đầu mình, muốn dùng ánh mắt giết chết anh ta.
Nhưng người đàn ông lại phớt lờ sát khí nơi đáy mắt cô, không hề quan tâm mà chuyên tâm cạo đầu cho cô...
Cạo xong, anh ta còn cấm gương đến bảo cô soi: “Kiểu tóc này cũng được phải không?”
Nhìn thấy mình trong gương bị anh ta cạo chỉ còn một nhúm tóc trên đỉnh đầu, Thư Vẫn trợn tròn mắt, suýt nữa ngất đi vì tức giận.
Thấy cô có phản ứng như vậy, người đàn ông bông nhéch miệng cười, giống như tìm được món đồ chơi thú vị gì đó khiến cho tâm trạng anh ta rất vui vẻ.
Để gương xuống, anh ta dựa lưng vào ghế sofa bắt chéo hai chân, đầy hứng thú nói: “Thư tiểu thư, cô cũng rất thú vị.”
'Thư Vấn sửng sốt, người đàn ông này biết cô tên gì chứng tỏ anh ta biết cô, nhưng cô lại không có ấn tượng với anh ta, rốt cuộc anh ta là ai?
Người đàn ông hơi chồm người tới, nhìn chằm chăm vào mặt Thư Vấn với đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Nhớ tên của tôi, tôi tên...
Anh ta hơi dừng lại, môi mỏng lại khế mở, giọng nói trong trẻo êm tai chậm rãi truyền vào trong tai Thư Vãn: “Trì, Nghiễn, Châu.”
Trì Nghiễn Châu, Trì Nghiễn Châu, Thư Vãn tìm kiếm cái tên này trong đầu mình nhưng vẫn không có bất cứ ấn tượng nào.
Ánh mắt cô nhìn anh ta tràn đầy nghi ngờ, rất muốn biết thêm thông tin.
Nhưng người đàn ông lại không muốn nói nhiều với cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh ta rời đi không bao lâu thì có một y tá tóc vàng mắt xanh đi vào.
Cô ta vừa lau người giúp Thư Vẫn, vừa nói bên †ai cô vài câu bằng tiếng Anh.
Có lẽ nói cô là một kỳ tích gì đó, ngoài ra cũng không nói gì nhiều, lau xong thì đi.
Sau khi cô ta đi, Thư Vấn đảo mắt quan sát trang trí trong phòng, là phong cách kiểu Pháp đơn giản.
Có lẽ cô đã không ở trong nước, chỉ là không biết nơi này là đất nước nào và cụ thể là ở đâu?
Theo như ý của George thì dường như cô là bệnh nhân hôn mê sâu, cũng không biết mình đã hôn mê bao nhiêu năm?
Ngoài ra, nếu cô đã hôn mê rất nhiều năm thì tại sao Sam Sam và Tống Tư Việt không đến tìm cô?
Có phải họ biết cô điều trị ở đây, nên mới yên tâm không đến làm phiền cô?
'Thư Vấn mang đầy thắc mắc, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại ngủthiếp đi.
Trong giấc mơ, lại nhìn thấy Tống Tư Việt ngồi dưới bóng cây đọc sách, ánh nắng chiếu lên người anh ta tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Cô từ bên ngoài khuôn viên trường đi vào, muốn chạy về phía anh ta nhưng lại nhìn thấy anh ta bỗng nhiên quỳ trước bia mộ, cầm súng lên chĩa vào đầu.
Khoảnh khắc anh ta bóp cò, có một bóng người thon dài lao đến đá văng khẩu súng trong tay anh ta.
Khoảnh khắc viên đạn bản ra, bản vào bia mộ vang lên một tiếng “ÐĐoàng”, dọa cho những con chim xung quanh sợ hãi bay đi...
Thư Vẫn tỉnh dậy từ trong giấc mơ, còn chưa kịp nghĩ giấc mơ này có ý gì thì cảm giác có người đang nằm trên người mình.
Nói một cách chính xác là nằm ở hướng trái tim cô, giống như đang lăng tai nghe lại giống như đang cảm nhận nhịp đập của nó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...