Màn đêm buông xuống, một nhân viên ôm hũ tro cốt đi ra ngoài.
"Người chết Thư Vấn đã hỏa táng xong, ai là người thân của cô ấy mời lên lấy tro cốt về”
Vệ sĩ của Cố Cảnh Thâm lập tức tiến lên lấy tro cốt và giấy chứng nhận thân phận về.
Sau khi nhận lấy, vệ sĩ đưa hũ tro cốt cho Cố Cảnh Thâm đã không còn phản ứng gì.
"Cố tổng, nên mang Thư tiểu thư về nhà thôi, nếu cô ấy không nhớ đường về nhà sẽ trở thành..."
Trở thành cô hồn dã quỷ.
Vệ sĩ không dám nói câu này ra, chỉ sợ nói rồi lại kích thích Cố Cảnh Thâm.
Đôi mắt đỏ ngâu từ từ chuyển lên hũ tro cốt.
Nghĩ đến việc một người còn sống sờ sờ lại trở thành một nằm tro trong khoảng thời gian ngăn, anh ta chỉ cảm thấy bản thân không đủ dũng khí để nhận lấy.
Lúc này đang mưa rất to, to giống như đêm Cố Cảnh Thâm bị tai nạn xe cộ vậy, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất.
Màn mưa làm ướt tóc và mặt anh ta nhưng Cố Cảnh Thâm không quan tâm, anh ta cởi áo trên người ra phủ lên hũ tro cốt.
Sau khi ép buộc mình phải tỉnh táo lại, Cố Cảnh Thâm run rẩy nhận lấy hũ tro, nhưng mấy lần đều không thể...
"Để tôi”
Tô Ngôn nói rồi muốn đưa tay ra câm nhưng lại bị Cố Cảnh Thâm ngăn lại.
Anh ta dùng hết sức lực để ổn định bàn tay đang run của mình, thử nhận hũ tro cốt lần nữa.
Sau khi cầm chäc, anh ta ôm chặt hũ tro cốt vào trong lòng, không cho ai đụng vào.
"Vấn Vấn, anh đưa em về nhà”
Sấm sét vang lên, gió thổi rất mạnh, tia chớp chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Cố Cảnh Thâm.
Anh ta ôm chặt hũ tro cốt, bước chân run rẩy, Tô Ngôn dìu anh ta đi ra khỏi phòng thiêu hủy.
Cố Cảnh Thâm đã từng hứa, sau khi lớn sẽ cưới Thư Vấn Bây giờ còn chưa thực hiện được mà cô đã vội vàng rời đi...
Nhưng anh ta không quan tâm, cho dù cô có rời đi thì anh ta cũng muốn thực hiện lời hứa của mình.
Lúc xe tiến vào cục dân chính, Tô Ngôn cảm thấy Cố Cảnh Thâm hoàn toàn điên rồi...
Cố Cảnh Thâm không quan tâm, anh ta ôm lấy hũ tro cốt, kiên định bước vào cục dân chính.
Vì đã muộn nên cục dân chính không còn làm việc, Cố Cảnh Thâm ôm hộp ngồi trên bậc thang chờ trời sáng.
Anh ta không muốn lợi dụng quyền thế gọi nhân viên ở cục dân chính dậy lúc nửa đêm, anh ta muốn tích đức cho Vẫn Vẫn.
"Lão Cố..."
Tô Ngôn nhìn Cố Cảnh Thâm cố chấp đến điên cuồng, mấy lần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Thấy mưa rơi ngày càng lớn, Tô Ngôn quay người mang ô đến rồi bung trên đầu Cố Cảnh Thâm, muốn che chút mưa gió cho anh ta.
Tô Ngôn nghi ngờ Cố Cảnh Thâm đã khôi phục trí nhớ từ lúc anh ta hỏi bệnh suy tim có chữa được không, Tô Ngôn lập tức tìm Cố Triết hỏi chuyện năm đó.
Nhờ vậy anh ta mới biết quan hệ của Cố Cảnh Thâm và Thư tiểu thư, hóa ra là một đôi tình nhân thân mật, lại vì Cố Trạch Thần mà bỏ lỡ nhau.
Lão Cố vì Thư tiểu thư mà nhảy xe mất trí nhớ, tình cảm sâu đậm, không phải là thứ mà người ngoài có thể tùy tiện nhắc đến...
Tô Ngôn chợt nhớ đến cảnh tượng A Lan máu me khắp người nằm trên mặt đất đưa tay về phía anh ta cầu cứu, trái tim không nhịn được mà co lại.
Nếu như năm đó A Lan không cố gắng chống đỡ đến lúc đấy thì có phải anh ta cũng sẽ giống Cố Cảnh Thâm bây giờ, chỉ có thể ngồi ôm tro cốt của cô ấy không?
Anh ta lảc đầu, ánh mắt khôi phục lại sự tỉnh táo lạnh lùng, cúi đầu nhìn Cố Cảnh Thâm giống một cái xác không hồn.
Chắc chắn anh ta bị sự thâm tình của Cố Cảnh Thâm làm cảm động nên mới có suy nghĩ đáng sợ như vậy.
Đêm mưa trôi đi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào hũ tro cốt.
Cố Cảnh Thâm cúi đầu vuốt ve cái hộp, thì thầm nói: "Vấn Vẫn, mặt trời lên rồi..."
Anh ta ôm chặt cái hộp như đang ôm lấy cô, đứng dậy bước vào cục dân chính.
Sau khi nhân viên cục dân chính thấy anh ta ôm hũ tro cốt, cầm giấy chứng tử đến yêu cầu kết hôn thì hoàn toàn chấn kinh.
Bọn họ rất không muốn làm chuyện hoang đường này, Tô Ngôn đành phải để lộ thân phận, mời một người quan trọng đến mới giải quyết xong.
Cố Cảnh Thâm toại nguyện cầm hình kết hôn được photoshop, không nhịn được mà mỉm cười: "Vãn Vãn, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi."
Anh ta ôm hũ tro cốt, nhẹ nhàng hôn lên trên một cái: "Bây giờ anh mang em về nhà"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...