Cố Cảnh Thâm vịn tường đi vào phòng cấp cứu.
Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu đang nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn cô không có chút sức sống nào.
Nếu không phải đôi mät dưới hàng mi dài đang chuyển động thì cô giống như đã qua đời.
Vết máu trên mặt cô đã được lau sạch, khuôn mặt nhỏ trắng bệch tái nhợt do ốm yếu lộ rõ.
Cô vẫn xinh đẹp như quá khứ, giống như loài hoa bỉ ngạn trưởng thành bên dòng suối kia, vẫn tỏa ra ánh sáng xinh đẹp như ngày nào.
Đáng tiếc hoa bỉ ngạn không phải người của thế giới này,
cô nhất định phải quay về vị trí thuộc về mình vào lúc bản thân xinh đẹp nhất.
"Vấn Vấn..." Cố Cảnh Thâm quỳ một gối xuống trước bàn phẫu thuật, anh ta cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ đi, nhẹ nhàng gọi một
tiếng bên tai cô.
Giọng nói dịu dàng rung động này đã kéo Thư Vấn về trước khi hoàn toàn mất ý thức.
Cô từ từ mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra, nghĩ cuối cùng mình cũng có thể thấy Tống Tư Việt nhưng lại không thể thấy gì.
"Tư, Việt..."
Cô khó khăn nói ra hai chữ, ý thức không rõ ràng, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.
Anh ta tiến đến gần mới nghe rõ cô đang gọi tên mình. “Anh đây”
Cố Cảnh Thâm nắm chặt lấy tay cô, truyền cho cô một chút sức mạnh.
Cô hít một hơi thật sâu để kéo dài đoạn đường cuối cùng của bản thân, ngắt quãng dặn dò anh ta: "Chăm, sóc, cho, Sam, Sam, thật, tốt..."
Trước khi rời đi cô không có yêu cầu gì khác, chỉ mong Sam Sam xem cô như em gái có một đời bình an khỏe mạnh không vướng bận việc gì.
Cố Cảnh Thâm hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng trả lời: "Được."
Thư Vãn hơi động đậy môi, nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Tư Việt... kiếp sau... đừng quên em..."
Trái tim Cố Cảnh Thâm đau đớn, cảm giác đau đớn khiến anh ta không thở nổi như bao trùm cả cơ thể.
Hóa ra có một số tiếc nuối không thể chấp nhận được, giống như anh ta lúc này, trái tim như bị ai đó dùng dao đâm mạnh vào.
Đau đớn khó có thể nói thành lời, cơ thể giống như đang bị tra tấn vậy, từng tế bào đều đau đớn như bị xé rách.
Cố Cảnh Thâm liều mạng hít thở mới có thể xoa dịu cơn đau trong ngực, nhưng sự nuối tiếc vẫn vây chặt lấy anh ấy khiến anh ấy càng cảm thấy áy náy hơn.
Anh ta run rẩy nắm lấy đôi tay lạnh buốt của cô đặt lên trái tim mình, giống như đang tuyên thê, trịnh trọng nói: 'Chờ anh"
Cô hứa với anh ta kiếp sau, anh ta nói cô chờ mình là kết thúc tốt nhất, hoặc có thể là khởi đầu mới, nguyện kiếp sau họ đừng bỏ lỡ nhau nữa.
Thư Văn đã nói xong lời muốn nói, cũng đã bày tỏ ước muốn của bản thân, cô nên nhảm mắt lại ngủ một giấc thật ngon mới đúng.
Nhưng cô lại không cam lòng, đôi mắt không còn ánh sáng nhìn ra ngoài phòng cấp cứu như đang chờ ai đó...
"Em đang chờ Sam Sam sao?”
Thư Vấn nghe vậy thì cười: "Đúng vậy..."
Lời vừa dứt thì Sam Sam đã được A Lan đỡ vào.
Khi nhìn thấy người phụ nữ vô cùng yếu ớt nằm trên bàn phẫu thuật, cảm xúc của Sam Sam lại lần nữa sụp đổ.
"Vấn Vấn!" Cô ấy lao về phía trước khóc đến tan nát cõi lòng, người bạn tốt nhất của cô ấy, người thân duy nhất của cô ấy muốn
bỏ cô ấy mà đi, sau này cô biết làm sao bây giờ?
Thư Vãn muốn chạm vào mặt Sam Sam nhưng lại không còn sức, ngay cả mắt cũng không mở nổi...
Cô cố gắng hít không khí để kéo dài tính mạng, dùng hết sức còn lại để an ủi Sam Sam: "Đừng... buồn... Chăm sóc tốt cho bản thân..."
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến cô không còn sức lực.
Trong sự hốt hoảng, tiếng khóc của Sam Sam dần biến mất, thay vào đó là một giọng nói lạnh như băng.
*Thư Vẫn..."
Cô lại lần nữa gom góp sức lực mở to mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...