Cô liếc mắt nhìn số phòng bệnh, nhớ lại rồi xoay người đi đến cửa hàng trái cây bên cạnh bệnh viện, nhanh chóng mua hai giỏ trái cây.
Đến khi cô mua xong quay trở lại, đúng lúc gặp. Sam Sam vội vàng đi vào từ phòng khám.
“Văn Vấn, sao cậu lại đến bệnh viện, có phải tim khó chịu không?”
Sam Sam vội vàng chạy đến “đánh ghen' nhưng sau khi nhìn thấy Thư Vãn thì dừng lại bước chân, quan tâm cô.
Trong lòng Thư Vấn ấm áp, nói với cô ấy: “Tớ không sao, bác sĩ Chu gọi tớ đến lấy mấy hộp thuốc nên tớ mới đến bệnh viện.”
Nghe vậy Sam Sam thở phào, sức khỏe của Văn Vãn nhà cô không có vấn đề gì thì tốt.
Thư Vãn đưa hai giỏ trái cây trong tay cho Sam Sam: “Nếu là chị dâu đến thăm em gái, thì đương
nhiên phải mang theo ít trái cây chứ.”
Sam Sam liền hiểu ý của Thư Vẫn, cô là bảo mình lát nữa gặp hai người đó đừng quá xúc động.
Mà là lấy danh nghĩa chị dâu đi thăm em gái, sau khi thăm dò rõ thực hư thì hãng nghĩ cách đối phó với họ.
Sam Sam nhận lấy giỏ trái cây trong tay Thư 'Vãn, nhẹ nhàng nói: “Vẫn là Vãn Vấn cậu suy nghĩ chu đáo.”
Thư Vẫn đi tới khoác tay cô ấy, cho cô ấy sức. mạnh vô hạn: “Đi thôi, tớ đi cùng cậu.”
Cô không vội đi lấy thuốc mà luôn đợi ở nơi này chính là để đợi Sam Sam đến, cùng cô ấy đối mặt.
Cho dù lát nữa Sam Sam nhìn thấy cái gì, hoặc nhận ra chỗ nào không ổn thì cô cũng vãn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của Sam Sam.
Có Thư Vấn ở bên, trong lòng Sam Sam cũng không còn rối bời nữa, cô ấy ổn định cảm xúc và đi theo Thư Vãn đến khu điều trị nội trú.
Trước khi vào phòng bệnh, Sam Sam dừng lại bước chân nhìn vào bên trong qua tấm kính trong suốt của phòng bệnh...
Người phụ nữ mang thai đó khoảng hơn hai mươi, trông rất trẻ.
Bởi vì mang thai nên cơ thể có hơi mũm mĩm, khuôn mặt lại non nớt đáng yêu.
Giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ trẻ con đáng thương, đôi mắt đen bóng như quả nho cũng đầy vẻ vô tội.
Người phụ nữ như thế này, ngay cả cô ấy nhìn cũng cảm thấy thương xót chứ đừng nói là đàn ông.
Giang Vũ lúc này đang ngồi trước giường bệnh, cầm ống hút cảm vào bình nước để bên miệng thai phụ, cho cô ta uống nước.
Hai người cũng không có hành động gì quá mức đặc biệt, chỉ là đút nước cũng nhìn nhau, ánh mắt đó tràn đầy thâm tình.
“Vào trước đã."
Sam Sam có vẻ không thoải mái lắm, nhưng dưới sự nhắc nhở của Thư Vấn cô ấy tạm thời kiềm
chế cảm giác khó chịu kỳ lạ kia xuống.
Cô ấy nhếch khóe miệng, cố gắng nặn ra nụ cười, sau đó xách giỏ trái cây đi vào phòng bệnh.
“Ông xã..” Nghe thấy giọng nói của Sam Sam, động tác đút nước của Giang Vũ khựng lại, thai phụ rõ ràng cũng ngây người.
Hai người giống như đã sớm có chuẩn bị, chẳng mấy chốc liền khôi phục vẻ tự nhiên, Giang Vũ đặt bình nước xuống trước, đứng dậy đi đến trước mặt Sam Sam.
“Sao em đến đây?”
Sam Sam hờ hững liếc mắt nhìn anh ta, bình thường hai người gặp nhau trên đường anh ta đều sẽ gọi cô ấy một tiếng bà xã trước, thế nhưng hôm nay lại không gọi.
Đôi mắt Sam Sam tối sầm lại, âm u nhìn thai phụ trên giường bệnh giống như nhìn thấy tình địch, khiến cô ấy ác cảm đến nỗi không muốn trả lời.
Thấy Sam Sam như thế, Thư Vãn vội đứng ra giải thích: “Là tôi đã nói với Sam Sam, đúng lúc cô ấy cũng ở gần đây, biết em gái anh bị bệnh nên tiện đường đến thăm..."
Thư Vãn đẩy nhẹ khuỷu tay Sam Sam, lúc này Sam Sam mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lại nở nụ cười đưa giỏ trái cây cho Giang Vũ.
“Anh nói xem anh cũng thật là em gái bệnh sao. không nói với em, đúng lúc em quen một bác sĩ của bệnh viện trực thuộc đại học A, nếu anh nói trước với em thì em còn có thể giới thiệu giúp, bệnh viện công này rẻ hơn bệnh viện tư nhiều, cần gì phải tốn nhiều tiền như thế chứ.”
Ý nửa câu sau của Sam Sam là thay vì đến bệnh viện công lại lén chạy đến bệnh viện riêng, rõ ràng là có tật giật mình.
Vẻ mặt Giang Vũ thoáng hoảng hốt, nhưng lại nhanh chóng che đậy: “Em gái anh không đóng bảo hiểm xã hội, đến bệnh viện công hay bệnh viện tư cũng như nhau.”
Sam Sam nhàn nhạt nở nụ cười: “Đây thế nhưng là bệnh viện quý tộc nổi tiếng thành phố A, còn đắt hơn bệnh viện công nhiều đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...